Yêu Thầm Thầy Châu - Chương 4
10.
Tôi ngồi đó, càng nghĩ càng tức.
Bực bội khó chịu, chỉ muốn tìm ai đó để trút giận.
Tôi liền bắt xe đến chỗ bạn thân, không ngờ mới không gặp hai ngày, con phản bội này lại dám giấu tôi hẹn hò với một cậu bạn trai nhỏ.
Đã trẻ tuổi lại còn là sinh viên thể thao, tiểu thịt tươi vừa đáng yêu vừa hoang dại.
Hai người tình tứ với nhau, khiến tôi nghiến răng ken két.
Con phản bội kia còn sung sướng khoe khoang với tôi:
“Dính người quá trời.”
Rồi ghé sát tai tôi thì thầm:
“Sức bền dẻo dai quá mức, chịu không nổi luôn.”
Tôi nghiến răng…
Đúng là kẻ no không biết thương kẻ đói.
“Còn cậu thì sao? Cậu với ông chồng kết hôn chớp nhoáng đó thế nào rồi?”
Nó cười gian nhìn tôi.
Tôi nghiến răng, thở dài, giơ ba ngón tay lên.
“Trời đất, không thể nào? Trông anh ta có dáng người ngon vậy mà…”
Tôi chán nản phẩy tay:
“Đẹp mã mà vô dụng…”
“Tớ định nhịn nhục sống tiếp, ai ngờ hôm nay đến trường anh ta, lại gặp phải một con trà xanh, dám công khai thách thức tớ.”
Tôi tức tối kể lể với bạn thân về chuyện xảy ra hôm nay.
“Cậu nói xem cô ta thích gì ở anh ta chứ? Thích anh ta già, thích khuôn mặt lạnh lùng hay thích ba phút huyền thoại của anh ta?”
Tôi tức giận đập bàn:
“Tớ quyết định rồi, không sống với anh ta nữa!”
“Tớ cũng phải tìm tiểu thịt tươi!”
Bạn thân liếc tôi:
“Đúng lúc em yêu nhà tớ hôm nay dẫn bạn cùng lớp đến, gọi bọn họ qua chơi chung không?”
“Mau mau mau, cho tớ rửa mắt một chút cũng được.”
Quả nhiên, vẫn là mấy cậu em trai dễ thương nhất.
Một tiếng “chị ơi” ngọt ngào làm tôi như tan chảy.
Vài ly rượu vào bụng, tâm trạng càng thêm vui vẻ.
Nhưng chưa được bao lâu, trước mắt tôi hiện lên một bóng dáng cao lớn, gương mặt u ám đáng sợ.
“Tang Ninh, tại sao không nghe điện thoại?”
“Không để ý…”
“Tại sao không đợi anh?”
“Không muốn đợi…”
Đôi mắt anh ta thoáng động, lịch sự cúi đầu chào bạn tôi:
“Xin lỗi, tôi đưa Tang Ninh về nhà trước.”
Có lẽ khí chất lạnh lùng của anh ta quá mạnh, hoặc có lẽ nỗi sợ hãi khi còn đi học bị thầy giáo trị đã trỗi dậy.
Đám thanh niên kia giống như mấy con chim cút, ngoan ngoãn gật đầu mỉm cười:
“Chào thầy Châu… tạm biệt thầy Châu…”
Nói rồi, Châu Đình Duyệt cúi người, bế thốc tôi lên như một chiếc bao tải, nhét vào trong xe.
11.
Trên đường về nhà, xe chạy với tốc độ rất nhanh.
Vừa mở cửa, Châu Đình Duyệt đã đỡ tôi thay giày.
Không biết từ khi nào, giày của tôi bị đổi thành đôi nhỏ hơn một cỡ. Tôi không say, chỉ hơi ngà ngà thôi.
Anh ta đỡ tôi ngồi xuống ghế sofa, có vẻ như đang cố kiềm chế cơn giận.
“Tang Ninh, chúng ta là vợ chồng, có chuyện gì em phải nói với anh.”
Tôi bực bội đẩy anh ta ra.
“Ly hôn! Bây giờ tôi thích tiểu thịt tươi, thích trai trẻ!”
Ánh mắt anh ta lạnh hẳn:
“Em nói gì?”
“Em trai vừa ngoan ngoãn vừa chu đáo, sức khỏe tốt nữa. Ghen tị à? Không chịu già cũng phải chịu thôi.”
Ánh mắt anh ta càng thêm u ám.
“Em trai trẻ khỏe, còn đàn ông lớn tuổi như anh thì thận yếu lại lắm mưu mô!”
Châu Đình Duyệt siết chặt vai tôi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi:
“Tang Ninh, em muốn chọc tức anh đến chết sao?”
Tôi không chịu thua, đứng thẳng trên ghế sofa, chống tay lên hông:
“Ai chọc tức ai còn chưa biết đâu, Châu Đình Duyệt.
“Anh nói với tôi là không thân với Phương Đình.
“Không thân mà cô ta tự tiện vào văn phòng anh à? Không thân mà cô ta mang cà phê quan tâm anh à?”
Anh ta thoáng bất ngờ:
“Em hiểu lầm rồi…”
“Tôi hiểu lầm?
“Học trò của anh lần đầu gặp tôi đã nói hai người thanh mai trúc mã, tình cảm thắm thiết.
“Châu Đình Duyệt, đừng…”
“Cô ta còn chế giễu tôi đầu óc rỗng tuếch, không xứng với anh, nói anh kết hôn với tôi chỉ vì ba tôi có ơn với anh.”
“Không có…”
“Châu Đình Duyệt, ba tôi cặm cụi nấu cơm, tôi có lòng tốt mang đến cho anh, lại gặp phải con cóc ghẻ bám vào chân tôi, không cắn nhưng làm tôi buồn nôn.
“Anh nghĩ tôi sẽ vui vẻ sao?”
Tôi nói một tràng dài, càng nói càng tức, không cho anh ta có cơ hội chen lời.
Anh ta có vẻ lo lắng, không biết phải làm sao. Cuối cùng, anh ta bất ngờ ôm chặt lấy tôi, vòng tay siết chặt không buông.
“Châu Đình Duyệt, anh… anh bỏ tôi ra!”
Anh ta khỏe hơn tôi, tôi bị ôm chặt đến mức khó thở.
“Tang Ninh, không phải như em nghĩ đâu.”
Anh ta cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt còn mang theo chút uất ức.
“Anh với Phương Đình thật sự không thân thiết, anh lớn hơn cô ấy nhiều tuổi, từ nhỏ đã ra ngoài học. Năm đó mẹ anh bị bệnh, mẹ cô ấy đã giúp đỡ gia đình anh. Sau này, cô ấy đỗ vào trường anh dạy, mẹ cô ấy nhờ anh chăm sóc cô ấy một chút.
“Anh không hề biết cô ấy có suy nghĩ đó, cô ấy chưa bao giờ nói ra, mà cô ấy là con gái, anh cũng khó nói thẳng, nên anh luôn cố gắng giữ khoảng cách.
“Tang Ninh, anh chưa bao giờ có suy nghĩ gì với cô ấy, huống hồ cô ấy là học trò của anh. Anh không bao giờ vi phạm đạo đức nghề nghiệp, càng không bao giờ phản bội hôn nhân, điều này em hoàn toàn có thể yên tâm.
“Em cũng nên tin tưởng anh, giống như anh tin em, dù em có đi chơi cũng sẽ không làm chuyện quá giới hạn.”
Anh ta nói từng chữ từng câu, khiến tôi sững sờ.
“Và còn một điều nữa, lý do anh lấy em chỉ có một, đó là anh thích em.”
Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng điệu kiên định và dịu dàng.
Tim tôi chợt đập loạn nhịp.
Vừa bất ngờ vừa có cảm giác khó tả.
Tâm trạng hùng hổ vừa rồi của tôi bỗng chốc xẹp xuống…
“Anh… anh thích em… tại sao không tỏ tình sớm hơn?”
Anh ta nhìn tôi, khẽ thở dài:
“Anh lớn hơn em nhiều tuổi, hơn nữa, anh nghĩ em sẽ không thích một người nhàm chán như anh…
“Anh không biết cách yêu đương, ở bên anh, có phải rất nhàm chán không?”
Tôi khẽ ho một tiếng, thành thật đáp:
“Không phải rất nhàm chán, chỉ là… anh ít nói quá…”
Anh ấy xoa đầu tôi:
“Ninh Ninh, anh không giỏi dỗ dành người khác, em dạy anh được không?”
Trong lòng tôi mềm nhũn, kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng:
“Con gái dễ dỗ lắm, lúc giận thì chỉ cần hôn hôn ôm ôm là hết giận rồi.”
Vừa dứt lời, anh ấy bất ngờ tháo kính ra, ôm lấy tôi và hôn tới tấp.
Tôi chưa kịp chuẩn bị, đến khi ý thức được thì mặt đã đỏ bừng. Môi anh ấy mềm mại, lúc nhẹ lúc mạnh mà mút lấy môi tôi, khiến tôi không thể chống đỡ nổi.
“Ninh Ninh, đừng giận nữa được không?”
Tôi cố lấy lại hơi thở, túm lấy áo anh ấy, lườm một cái.
“Rõ ràng là anh rất biết cách mà…”
Khóe môi anh ấy cong lên cười, giọng điệu trêu chọc:
“Đều nhờ cô giáo dạy giỏi.”
Tôi thầm nhủ trong lòng, đúng là đồ đàn ông già, học nhanh thật đấy.
12.
Đang nói chuyện thì điện thoại của Châu Đình Duyệt reo lên, trên màn hình hiện tên Phương Đình.
Tôi không khỏi liếc anh ta một cái đầy khinh bỉ, anh ta thoáng lúng túng.
Tôi giục anh ta nghe máy, cũng tò mò không biết con trà xanh này lại muốn giở trò gì.
Châu Đình Duyệt bấm nút nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nức nở tội nghiệp:
“Anh ơi, em bị bệnh rồi…”
Châu Đình Duyệt nhíu mày, lạnh lùng buông một câu:
“Bệnh thì đi bệnh viện, anh không phải bác sĩ.”
Rồi, anh ta dứt khoát cúp máy.
Tôi cố ý mỉa mai:
“Anh ơi, người ta bị bệnh rồi kìa, sao không quan tâm chút đi?”
Anh ta thẳng tay ném điện thoại lên sofa.
“Còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Giọng nói của anh ta mang theo chút ngọt ngào đầy cám dỗ.
Nhìn gương mặt đẹp như họa của anh ta, tôi thật sự không nỡ từ chối.
Ánh đèn ngủ trong phòng ngủ mờ ảo, hòa cùng ánh trăng lấp ló ngoài cửa sổ.
Không biết đã bao lâu trôi qua, tôi thật sự không chịu nổi nữa:
“Châu… Châu Đình Duyệt, anh… anh uống gì à?”
Ánh mắt anh ta lóe lên tia sáng u ám, vẻ lạnh lùng thường ngày đã biến mất từ lúc nào.
“Tang Ninh, em thích tiểu thịt tươi phải không?”
Tiêu rồi, lão già này vẫn còn nhớ chuyện đó.
“Không thích, không thích, em chỉ lỡ miệng nói bừa thôi mà…”
“Châu Đình Duyệt, anh không hề già chút nào…”
Một đêm không ngủ…
Chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Cái gì mà cao lãnh chi hoa chứ, phi! Rõ ràng là vừa lẳng lơ vừa phong lưu!
13.
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy trong vòng tay của Châu Đình Duyệt.
Đáng lẽ ra phải là một cảnh tượng vô cùng ấm áp, chỉ có điều, tôi nằm úp trên ngực anh ấy, ngủ đến mức miệng méo mắt lệch.
Nước miếng còn chảy ra ướt cả ngực anh.
“Tỉnh rồi à?” Giọng anh ấy có chút khàn khàn.
Tôi ngượng ngùng lau vội nước miếng.
Anh ấy khẽ vén mớ tóc lộn xộn bên tai tôi, ánh mắt dịu dàng đầy tình tứ.
“Còn đau không?”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, tôi cắn anh ấy một cái.
“Im miệng…”
“Anh không phải là người dậy trễ như vậy chứ?” Tôi lười biếng hỏi.
Mặt trời đã lên cao, vậy mà anh vẫn còn ôm tôi lười biếng trên giường.
Cánh tay đang ôm ngang eo tôi siết chặt hơn:
“Nằm ngủ cùng vợ thoải mái hơn.”
Tôi: …
Chỉ qua một đêm, sao anh giống như đã bật công tắc nói lời ngọt ngào vậy?
Tôi đá anh một cái, tự nhiên ra lệnh:
“Eo em hơi đau, anh xoa bóp cho em đi.”
“Được.”
Dựa vào lòng anh ấy, trên người anh ấy không có mùi nước hoa, chỉ có hương thơm tự nhiên của cơ thể, không thể miêu tả được nhưng lại khiến tôi cảm thấy an tâm và dễ chịu.
Tôi lén lút đưa tay cảm nhận, không hiểu sao lại rối loạn phương hướng.
Cuối cùng, tôi cuộn mình trong chăn, ngồi trên tấm thảm nhìn anh ấy bận rộn, đầu óc vẫn còn mơ màng như đang mộng du.