Yêu Đương Với Kẻ Không Xứng - Chương 1
1
Tôi nằm mơ cũng không ngờ chồng tôi lại dan díu với người giúp việc, ngay trước mặt tôi.
Tôi từng là diễn viên kịch nói, múa ba-lê.
Một buổi tiệc sinh nhật đã khiến tôi gặp tai nạn xe.
Tôi bị liệt.
Chồng tôi, Lý Đào, dạy ở một trường cấp ba công lập, ngày thường bận túi bụi.
Nhà chồng vì muốn chăm sóc tôi nên đã thuê một người giúp việc.
Cô ta tên là Lâm Vân, năm nay 48 tuổi.
Tuy gần 50 nhưng giữ dáng tốt, trông như gái mới lớn. Còn có bằng tâm lý học, khách hàng từng thuê đều khen ngợi, nên trong nghề cũng có chút tiếng tăm.
Làm ở nhà tôi nửa năm, việc gì cô ta cũng chăm chút tỉ mỉ, tôi cũng quý mến lắm, còn định ký hợp đồng dài hạn.
Tất cả những mong muốn tốt đẹp ấy đều tan thành mây khói vào khoảnh khắc tôi bắt gặp chồng mình ngoại tình.
Tôi nghi ngờ cô ta bỏ thuốc mê vào súp của tôi.
2
Từ khi Lâm Vân đến nhà tôi, ngày nào tôi cũng ngủ mê man, người lúc nào cũng thấy mệt mỏi hơn trước.
Tôi tưởng là do tác dụng phụ của thuốc giảm đau khiến cơ thể suy nhược.
Không ngờ có một hôm, con mèo nhà tôi làm đổ chén thuốc, rồi uống ngay trước mặt tôi.
Tôi gắng sức lết dậy khỏi giường, nhưng không làm được gì cả.
Tôi chỉ có thể nhìn nó uống thuốc, rồi chưa đầy mấy phút sau thì ngã lăn ra bất tỉnh.
Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng của Lâm Vân.
“Tiêu Tiêu, em uống thuốc xong chưa?”
Tôi vội ôm con mèo giấu vào trong chăn, nhìn cô ta bước vào, bao nhiêu căm hận đều được tôi nén lại bằng nụ cười bình thản.
“Chị Lâm, ngại quá, em làm đổ mất rồi, phiền chị múc lại giúp em một bát nhé.”
Lâm Vân cười dịu dàng, tỉ mỉ dọn dẹp bát đũa bị đổ.
“Không sao đâu Tiêu Tiêu, may còn nửa bát, chị mang qua cho em.”
“Vâng.”
Tôi đáp lại một tiếng.
Sau đó cô ta mang thuốc đến, tôi uống nốt nửa bát còn lại dưới ánh mắt chăm chú của cô ta.
Mẹ tôi đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra, kết quả đúng như tôi nghi ngờ.
Mẹ tưởng Lâm Vân là loại giúp việc không đứng đắn, định đến tố cáo cô ta trước mặt chồng tôi, nhưng tôi đã ngăn lại.
3
Nhân lúc hai người họ không có ở nhà, tôi lén lắp camera trong phòng làm việc.
Chẳng mấy chốc, họ đã mắc bẫy.
Cô ta ngồi trên bàn làm việc, cởi từng món đồ trên người, lộ ra bộ đồ lót màu đỏ sẫm kiểu cũ.
Đôi chân mặc tất đen quấn lấy eo chồng tôi, lắc lư uốn éo.
Cô ta nũng nịu hỏi: “Anh nói xem, em so với vợ anh, anh thích ai hơn?”
“Dĩ nhiên là em rồi, em d.âm đãng hơn nhiều, cô ta thì như cái x.ác c.hết, nằm im bất động.” Lý Đào vừa hôn lên người cô ta, khiến cô ta rên rỉ đầy khoái cảm: “Cô ta xuất thân từ ngành múa ba-lê mà, anh còn tưởng sẽ dẻo hơn người bình thường, chuyện giường chiếu chắc cũng sướng hơn cơ. Ai mà ngờ lại bị liệt cơ chứ.”
…
Ngay ngày đầu tiên cưới nhau, chồng tôi đã yêu cầu tôi mặc bộ đồ lót đỏ kiểu cũ như thế này.
Hắn nói hắn thích nhất kiểu nội y đó, nhìn tôi mặc như vậy thì khi làm chuyện đó hắn có cảm giác hơn.
Lúc ấy tôi còn thấy quê mùa, không thích nổi.
Hóa ra là vì lý do này à?
Video dừng lại tại đó.
Tôi lưu lại đoạn ghi hình, đợi đến ngày vạch mặt bọn chúng, khiến hai kẻ khốn nạn ấy phải quỳ xuống xin lỗi, thân bại danh liệt.
Cho cả thiên hạ biết bộ mặt bẩn thỉu của chúng.
4
Những ngày êm đẹp của hai người họ cuối cùng cũng kết thúc khi mẹ tôi dọn đến ở cùng.
Ban đầu, Lâm Vân cố sức thuyết phục mẹ tôi rằng cô ta có thể chăm sóc tôi chu đáo, không cần bà phải lo lắng.
Mẹ tôi chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.
Sự nghi ngờ trong lòng bà càng tăng lên.
Mẹ tôi bắt đầu để mắt đến từng hành động của cô ta.
Thấy cô ta chỉ giặt đồ lót cho Lý Đào, còn đồ lót của tôi thì vứt vào máy giặt, mẹ mỉa mai: “Ôi chao, không biết còn tưởng con rể tôi mới là người nằm liệt chứ không phải con gái tôi.”
Mọi sự quan tâm của Lâm Vân dành cho Lý Đào đều không qua được mắt mẹ tôi.
Buổi tối, mẹ một mình đẩy tôi đi dạo, nhỏ giọng nói:“Này, con thấy có phải mụ giúp việc với con rể mày có gì đó mờ ám không? Mẹ thấy chúng nó cứ kỳ kỳ.”
Tôi biết lúc này không thể để mẹ biết được sự thật.
Tôi che giấu: “Không đâu mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi. Mẹ còn không biết tính chồng con sao? Mẫu đàn ông chuẩn mực mà.”
Nói câu này xong, tôi suýt nữa nôn cả bữa tất niên năm kia ra ngoài.
Mẹ tôi thì đầy kinh nghiệm: “Với con mắt từng trải của mẹ, chắc chắn có chuyện.”
…
Từ khi mẹ đến, chuyện ăn uống đều do mẹ chăm sóc tôi.
Không để Lâm Vân đụng vào bất cứ thứ gì.
Còn hay mỉa mai trước mặt cô ta: “Xem ra dạo này đỡ nhiều rồi đấy, trông có sức sống hơn hẳn.”
Mấy lần hai người kia định lén lút trong phòng làm việc đều bị mẹ tôi phá đám.
Lâu dần, chúng cũng không dám giở trò trong nhà nữa.
Giống như tối nay, Lâm Vân lấy cớ chồng tôi ăn không ngon, muốn mang cơm đến trường cho hắn.
Tôi thừa biết đó chỉ là cái cớ để hai người đó vụng trộm.
Quả nhiên…
Một đoạn video quay lén cảnh hai kẻ đó trần truồng quấn lấy nhau bị phát tán.
Không chọn nơi nào khác, lại chọn ngay trong xe.
Bóng người tuy mờ, nhưng chiếc bùa bình an treo trên gương chiếu hậu đập vào mắt tôi.
Chiếc bùa đó là mẹ tôi xin từ cao tăng sau khi tôi gặp tai nạn.
Sau khi về nhà, Lý Đào buồn bực rõ rệt, nhìn là biết đang giận dỗi với Lâm Vân.
Mẹ tôi cầm điện thoại, xem video trong nhóm phụ huynh, tặc lưỡi: “Đúng là trên đời gì cũng có, gian díu ngay trong trường học? Không biết là phụ huynh học sinh nào với con đàn bà lăng loàn nào nữa, nếu con họ học cùng lớp thì to chuyện rồi.”
Tôi hùa theo châm chọc:
“Mẹ, đáng sợ nhất là nếu người đó là giáo viên, mẹ nói xem, có mất việc không?”
“Chứ sao, thế là nổi tiếng theo kiểu dính phốt rồi còn gì.” Mẹ tôi vừa bóp chân cho tôi, vừa háo hức hóng chuyện.
Chẳng để ý chút nào đến bộ mặt xanh lét của Lý Đào trong phòng lúc đó.
Chỉ có tôi thấy hắn lăn qua lộn lại không yên trên giường, hắn càng vậy, tôi lại càng thấy hả dạ.
Sau chuyện đó, Lâm Vân không dám mang cơm đi nữa.
Tôi cũng không hiểu là bọn họ mê mẩn cảm giác mạo hiểm hay là muốn tiết kiệm tiền thuê phòng trọ.
5
“Làm sao mà sốt đến mức này?” Bàn tay mát lạnh của mẹ áp lên trán tôi, đúng lúc tôi lên cơn sốt.
Mẹ tôi gọi người tới giúp, nhưng nửa ngày chẳng ai đến.
“Mẹ kiếp, giờ này không có nhà, chẳng lẽ lại đi thuê phòng trọ hú hí à?”
Mẹ đẩy xe lăn chở tôi ra ngoài bắt taxi.
Lúc này, chiếc xe đậu ngay chỗ để xe nhà tôi lắc dữ dội.
Âm thanh ân ái vang vọng không ngớt.
Mẹ tôi nhìn thấy liền giận dữ đập vào cửa xe:
“Đồ cẩu nam nữ, mở cửa mau! Không thì tao cho cả khu này biết chuyện!”
“Đừng mà mẹ, con mở đây!”
Lý Đào chẳng kịp mặc quần dài, chỉ quấn độc một chiếc quần đùi chạy xuống.
Mẹ tôi bật đèn flash điện thoại rọi vào trong xe.
Là Lâm Vân.
Cô ta trang điểm lòe loẹt, trên người là váy tất đen mỏng tang, nội y hồng cánh sen lấp ló bên trong.
Mẹ tôi không nói không rằng, túm lấy cô ta kéo ra khỏi xe, rồi tát tới tấp vào cái mặt trắng bệch đó.
Lâm Vân định mặc lại đồ, nhưng mẹ tôi chặn lại.
“Lúc quyến rũ chồng người ta thì từng món đồ tự mình cởi ra, giờ lại biết xấu hổ mà muốn mặc vào à, con đàn bà đê tiện này!”
Lâm Vân vừa bị tát vừa khóc lóc thảm thiết, còn cố đóng vai đáng thương gọi: “Cứu em, Lý Đào ơi!”
Lý Đào định tới đỡ, không ngờ lại bị mẹ tôi tặng cho hai cái tát nảy lửa.
Nhìn đèn đóm từ những căn hộ trên cao lần lượt sáng lên, Lý Đào vội vàng cầu xin: “Mẹ, mẹ cũng không muốn con mất việc chứ?”
Mẹ tôi hừ lạnh một tiếng: “Muộn rồi.”
Bà liếc mắt một cái, nhìn thấy chiếc bùa bình an treo trên gương xe.
Bà xác nhận lại — đúng là cái bà đã xin về sau vụ tai nạn của tôi.
Y hệt với chiếc trong video.
“Cái video trong nhóm phụ huynh là tụi bây đấy hả?”
Lý Đào còn định chối, không ngờ mẹ tôi đã tung ra quả bom lớn hơn: “Còn chối? Chính tao tìm thấy đoạn video đó trong điện thoại của Tiêu Tiêu, tao xem đi xem lại rồi, xe có cháy thành tro tao cũng nhận ra.”
Lý Đào và Lâm Vân đồng loạt quay sang nhìn tôi.
Hoa trắng nhỏ bé ngày nào hóa ra lại là sói đội lốt cừu.
Lý Đào quỳ sụp xuống trước mặt tôi, cầu xin tha thứ.
Tối hôm đó, bệnh tình tôi chuyển nặng, mẹ đưa tôi đến bệnh viện.
Bác sĩ bảo chỉ là sốt nhẹ thôi, nhưng do thuốc mê trước đó khiến cơ thể tôi lệ thuộc, mới dẫn đến loạt phản ứng như vậy.
Nghe xong, mẹ tôi bừng tỉnh: “Không đúng, Lâm Vân vẫn bỏ thuốc cho con làm gì? Chẳng lẽ là vì vụ gian díu với Lý Đào?”
Thấy tôi mặt mày điềm nhiên, bà chắc nịch: “Có phải con biết từ lâu rồi không?”
Tôi không phủ nhận.
Mẹ tôi tức đến mức kéo nhau sang nhà họ Lý.
Tâm sự với bố mẹ chồng tôi.
Nhưng nửa năm nay tôi nằm liệt giường, họ cũng xem như đã làm tròn trách nhiệm.
Với tôi, họ thấy như thế là đủ.
Nhưng với Lâm Vân, họ vẫn bị sốc nặng.
Mẹ chồng lựa lúc mẹ tôi đi nấu cơm, tới tìm tôi.
Giả vờ thăm hỏi, nhưng vừa mở miệng đã nói thẳng: Hai ông bà muốn tôi tha thứ cho Lý Đào.
“Lý Đào đối xử với con không tệ, bây giờ nó thành ra như vậy, một phần là do con ép quá đấy, con biết không? Bao lâu nay nó không được đụng vào phụ nữ rồi, không thế thì sao lại đến mức phải tìm người khác?”
Đã nói tới đây rồi, tôi cũng chẳng nể nang nữa.
“Mẹ đang ám chỉ là muốn con ly hôn để nhường chỗ cho người khác à?”