Yêu Chiến Thần Vương Gia - Chương 1
1.
Hôm nay, thiên kim phủ Tống Thượng thư mở tiệc ngắm hoa, nói là ngắm hoa, thực chất là muốn mượn danh nghĩa này để tìm người khen nàng.
Dù sao thì danh tiếng tài nữ của Tống tiểu thư đã vang xa, mỗi lần mở tiệc ngắm hoa đều nhận được không ít lời khen ngợi.
So với nàng ta, ta thì khác.
Cha ta là Trấn Quốc Tướng quân, làm nữ nhi của phủ Trấn Quốc Tướng quân, ta đương nhiên từ nhỏ đã theo cha lớn lên trên lưng ngựa ở biên cương, múa giáo giỏi nhất, thơ ca thì chẳng biết gì.
Cho nên, mỗi lần có yến hội như thế này đều là cơ hội để các nàng ta cười nhạo ta.
Năm nay tự nhiên cũng không ngoại lệ, quả nhiên ta nhận được thiếp mời mà Tống tiểu thư sai hạ nhân đưa đến.
Nàng ta nói rằng ta nhất định phải đến, lần này còn có nhiều công tử đến, vừa khéo ta cũng đã đến tuổi cập kê mà vẫn chưa thành thân.
Thậm chí còn không có lấy một người đến của cầu hôn.
Cha nương ta lo lắng vô cùng, còn a huynh thì lại thấy ta có gả được hay không cũng không sao, phủ Tướng quân cũng không phải không nuôi nổi ta.
Ta lo lắng, sợ rằng sẽ bị cha nương ép gả đi.
Ta cũng đã xem mắt không ít công tử, nhưng khi nghe nói ta là nhị tiểu thư phủ Tướng quân, lập tức mặt mày dài ra, nói bà mối làm nhục họ, tức giận bỏ đi.
Ta:?
Ta yên lặng móc cây trường thương của mình ra, nếu không phải huynh trưởng nhanh tay lẹ mắt ngăn ta lại, thì ta đã vọt đến phủ người ta chỉ vào mặt hỏi hắn rằng bà mối thay ta làm mối thì sao lại là nhục nhã hắn?
Sau khi đầu óc tỉnh táo lại, ta cũng sợ hãi toát mồ hôi hột.
Nếu như xông đến đó, ta sợ rằng cả đời này thật sự không gả được chồng.
Ta ném thiếp mời vào chậu than, lười biếng nói: “Không đi, giữa mùa đông ngắm cái hoa gì chứ? Tống Thanh Hà muốn thiết yến thì cũng không tìm được cái cớ nào hay hơn à.”
Nha hoàn nhắc nhở ta: “Là vườn mai mà tiểu thư, nghe nói năm nay hoa mai nở đẹp lắm, nhưng mà nàng ta luôn làm nhục tiểu thư, phiền chết đi được.”
Ta cũng thấy phiền, nên từ chối.
Ta đã từ chối, nhưng không hiểu sao mẫu thân ta lại biết chuyện này, nha hoàn còn chưa kịp ra khỏi cửa đã bị bà ngăn lại, bắt phải quay lại nói rằng ta đồng ý.
Đến khi ta biết tin này, nha hoàn đã quay về.
Hỏi ra mới biết, ta suýt thì nghẹt thở.
Ta còn chưa kịp đi tìm mẫu thân, bà đã đến trước.
Bà sai người khiêng hai rương sách lớn vào phòng ta.
Ta nhìn thấy những cuốn sách đó mà chân tay bủn rủn.
Mẫu thân cho ta một ánh mắt khích lệ: “Nữ nhi à, nương tin tưởng con, trước cuối năm phải định được chuyện hôn sự, nương sẽ thêm của hồi môn cho con.”
Ta vẻ mặt đau khổ, lúc này mới thấy cả đời không gả được chồng cũng chẳng sao.
Mẫu thân ta còn nói: “Nhà ta không có ai không đọc được sách, cố lên!”
Ta gào lên: “Đánh rắm! Cha cùng đại ca ai là người ham học?”
Từ trên xuống dưới nhà ta có ai là thích đọc sách?
Con chó trong phủ nhìn thấy sách cũng lắc đầu.
Mẫu thân ta quay lại, vén váy chạy đến đá một cước vào mông ta, đau đến mức ta kêu ầm lên.
Bà trừng mắt nhìn ta: “Đánh rắm cái gì, con gái nhà lành mà nói năng thô tục, sau này không được nói những lời thô tục như vậy nữa.”
Ta ôm mông vừa nói vâng vâng vâng, vừa trợn mắt lên trời.
Mẫu thân thật tao nhã, dáng vẻ vén váy chạy đến đá ta thật là tao nhã.
Mẫu thân ta hài lòng bỏ đi, eo nhỏ uốn éo uốn éo, mông lắc lư căng tròn.
Nha hoàn như bị chấn thương, ôm ngực: “Vì để cho tiểu thư quy củ hơn, phu nhân thật sự đã hy sinh rất nhiều.”
Xem ra là dáng đi của mẫu thân ta làm đau mắt nàng ta rồi.
Ta rất đồng tình: “Tiệc vào ngày nào?”
Nha hoàn nói: “Hôm nay.”
“Bà nó chứ, nhà ai mở tiệc mà đến hôm đó mới phát thiếp mời?”
Ta vừa mắng vừa chạy về phòng tìm quần áo.
Nha hoàn đi theo sau khuyên ta đừng mắng người.
Ta liền nói mẫu thân ta là người thô lỗ, không học được cái bộ dáng của khuê trạch, nếu không cũng không đồng ý cái yến hội vô lý như vậy.
Nhưng ta nhìn hai rương sách kia, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Không cần xem, thật tốt.
Ta vội vàng thay một bộ trang phục nhung trang rồi phi ngựa đến vườn mai, nha hoàn kéo ta khóc rất lâu mới miễn cưỡng thay nhung trang cho ta thành váy lụa.
Một bộ váy đỏ trắng, cũng khiến ta thêm vài phần thẹn thùng hoạt bát của nữ nhi gia, đáng yêu vô cùng.
Ta rất hài lòng, ngồi trên xe ngựa lắc lư đến trước cửa vườn mai.
Ta đến hơi muộn, mọi người đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu ta.
2.
Tống Thanh Hà đối với ta là tình yêu đích thực, nếu không thì sao trong đám đông luôn có thể chính xác tìm ra ta?
Nếu không thì cũng trách ta quá xinh đẹp đi.
Hôm nay nàng ta mặc một chiếc áo bông dày, một vòng lông tơ bên ngoài áo choàng làm cho làn da nàng trắng như tuyết, mỹ lệ hào phóng.
Nàng ta kêu lên một tiếng, che miệng lại, lập tức chuyển mọi ánh mắt về phía ta.
“A, Cố tỷ tỷ sao giờ mới đến, chẳng lẽ là không coi trọng tiệc ngắm hoa do Thanh Hà tổ chức?”
Tất cả mọi người đều nhìn ta bằng ánh mắt dò xét.
Ta không khỏi mỉm cười: “Đúng vậy, hôm nay Tống tiểu thư mời khách, đến gần trưa mới đưa thiếp mời đến tay ta, ta chưa từng thấy ai mời khách như Tống tiểu thư.”
Ta và nàng ta không hợp nhau từ lâu, nàng ta nói gì ta cũng cãi lại.
Mọi người đều đã quen, nhưng đối với việc hôm nay Tống Thanh Hà mới đưa thiếp mời cho ta, mọi người cũng không khỏi có chút lời ra tiếng vào.
Mọi người đều là quý nữ vọng tộc, không hợp nhau thì không hợp nhau, nhưng không làm như vậy.
Tống Thanh Hà vẻ mặt nghi hoặc: “Hôm trước ta đã sai người đưa đến từng nhà, sao chỉ có Cố tiểu thư không nhận được?”
Ta cười khẩy: “Ai mà biết được.”
Không dây dưa vào chuyện này quá lâu, tiệc bắt đầu, mọi người chơi rất vui vẻ, toàn là những bài thơ ca từ mà ta không hiểu.
Ta ngồi ngoài đám đông ăn uống, hôm nay không có ai đến làm phiền ta.
Ngay cả Tống Thanh Hà cũng không như thường lệ nhất định kéo ta làm thơ vẽ tranh ép ta xấu hổ nữa.
Nhưng khi đang ăn, ta cảm thấy có gì đó không ổn.
Nói không nên lời, nhưng ta thường xuyên ở biên quan nên lập tức cảnh giác.
Ta mơ hồ cảm thấy sát khí trong không khí, nên không động tĩnh gì mà đưa tay vào áo trong lấy ra con dao găm đưa cho nha hoàn.
Trong phủ tướng quân không có một người nào có thể đọc sách, ngược lại, trong phủ tướng quân không có một người nào không biết võ công.
Nha hoàn cầm dao găm cũng cảnh giác theo, cẩn thận đề phòng xung quanh.
Cũng không lâu lắm, đúng lúc mọi người đang hăng say, một mũi tên vút một tiếng bắn vào một công tử thế gia trong đám đông.
Ta phản ứng rất nhanh, khoảnh khắc khóe mắt bắt được đã ném một viên đá đánh lệch mũi tên đó, vì vậy mũi tên đó chỉ sượt qua má hắn ta, không làm hắn ta bị thương.
Nhưng mũi tên này đủ để phá vỡ bầu không khí hòa bình này.
Trong đám đông có tiếng hét lên, sau đó mọi người ùa vào trong nhà, đám người tan tác như chim muông, nhất thời hỗn loạn.
Ta thầm mắng một tiếng hèn nhát, cùng nha hoàn đỡ được mấy mũi tên bắn tới.