Yến Yến - Chương 4
Ta không biết uống rượu, rượu này lại nồng, uống vội, lập tức thân hình lảo đảo.
Tiêu Kính Đường vô thức muốn đỡ ta, nhưng ta hất tay áo hắn ra.
“Thái thú đại nhân còn thấy chưa đủ sao? Vậy Yến Yến kính ngài thêm một chén nữa.”
Nói xong, cầm lấy bình rượu lại rót cho mình một chén.
Tiêu Kính Đường muốn ngăn ta, nhưng ta lại một lần nữa uống cạn.
Ta liên tiếp uống ba chén, tất cả mọi người trong lễ đường đều hít vào một hơi.
Người ngoài không biết ta và Tiêu Kính Đường rốt cuộc là có chuyện gì, cũng không dám ngăn cản.
Hắn thấy ta uống hết chén này đến chén khác, tức giận đến giật lấy chén rượu trên tay ta.
“Đủ rồi!”
“Ngươi không phải nàng! Ngươi rốt cuộc là ai?”
Ta nhìn hắn, cười.
Ta đương nhiên là nàng.
Chỉ là không phải người trước kia, người mà trong lòng chỉ có ngươi, bị ngươi hại đến gia phá nhân vong người đó rồi.
Ta túm lấy cổ áo hắn, tá trứ tửu ý nói với hắn: “Tiêu Kính Đường, ta đã gả chồng rồi, không muốn nhìn thấy ngươi nữa, ngươi hiểu không?”
12.
Ta không biết hắn có hiểu không, tóm lại ta nói xong câu đó thì ngất đi.
Tỉnh lại thì thấy Cố Ngọc Hiên đang canh giữ bên cạnh ta, không cởi áo chăm sóc ta cả đêm.
Thấy ta tỉnh lại, Cố Ngọc Hiên mừng rỡ, đỡ ta dậy.
“Yến Yến, nàng tỉnh rồi?”
Ta xoa xoa trán, có chút mất hồn.
“Đây là đâu? Ta bị làm sao vậy?”
Cố Ngọc Hiên nhìn ta không vui: “Uống nhiều rượu như vậy, đau đầu chứ?”
“Nào, mau uống canh giải rượu đi, ta vẫn luôn ủ trên bếp.”
Ta vịn tay hắn, uống canh giải rượu, lau miệng cười ngọt ngào với hắn: “Cảm ơn Ngọc Hiên ca ca!”
Cố Ngọc Hiên cười một tiếng, chọc mũi ta, sau đó có chút lo lắng nói: “Hôm qua tên Tiêu thái thú kia là sao vậy? Trước đây các ngươi quen biết nhau sao?”
Ta thầm nghĩ, trước đây không quen biết, nhưng kiếp trước thì có.
Nhưng bây giờ không còn liên quan nữa rồi, bởi vì ta đã gả cho Cố Ngọc Hiên rồi.
Vì vậy tùy tiện bịa ra vài câu chuyện nhảm:
“Chuyện này nói ra thì dài lắm, có lần ta và Hương Nhi lên phố chơi, trên đường gặp tên Tiêu thái thú kia cưỡi ngựa qua phố dài, hắn thấy ta xinh đẹp, liền nhất kiến chung tình, đến nhà cầu hôn ta.”
“Nhưng ta muốn gả cho Ngọc Hiên ca ca chàng, nên đã từ chối lời cầu hôn của hắn.”
“Hắn ôm hận trong lòng, nên vào ngày đại hôn của chúng ta, đến phá đám.”
“Tên này thật là hẹp hòi, xấu xa lắm!”
Thật ra ta trông khá bình thường, không có gì là xinh đẹp.
Nhưng lời nói dối trắng trợn của ta, Cố Ngọc Hiên lại tin.
Còn rất phẫn nộ nắm chặt tay:
“Thì ra là như vậy, tên đăng đồ tử này! Biết thế hôm qua ta không nên để hắn đi như vậy, đáng ra phải đấm cho hắn một phát vào mặt.”
Ta nhăn mũi, phụ họa theo:
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Cố Ngọc Hiên nói, sẽ nuôi hai con chó sói to trong nhà, tên họ Tiêu kia đến nữa, thì thả chó ra cắn hắn.
Ta gật đầu lia lịa, rất đồng tình.
13.
Sau khi kết hôn, Cố Ngọc Hiên đối xử với ta rất tốt, cha ta cũng giao toàn bộ cơ nghiệp cho hắn, sản nghiệp nhà họ Thẩm được hắn quản lý rất tốt.
Năm thứ hai, chúng ta đích thân đưa Thẩm Quỳnh đi lập gia đình.
Nhìn Thẩm Quỳnh gả cho Trình tiểu tướng quân mà nàng luôn thương nhớ, tảng đá lớn trong lòng ta cuối cùng cũng được hạ xuống.
Hai người họ rời khỏi Lương Châu là tốt rồi, sau này cho dù Tiêu Kính Đường có khởi binh, nhà họ Thẩm gặp nạn, thì Trình Tiêu và Trình tướng quân cũng có thể bảo vệ được nàng.
Chỉ là cuộc sống càng bình lặng, trong lòng ta càng hoảng sợ, luôn cảm thấy có chuyện gì lớn sắp xảy ra.
Một ngày nọ, trời đã tối đen, Cố Ngọc Hiên vẫn chưa về.
Ta có chút bối rối hỏi Hương Nhi: “Phu quân đâu rồi? Sao giờ này rồi vẫn chưa thấy người đâu?”
Hương Nhi ra ngoài dò hỏi một hồi, vội vã chạy vào:
“Không xong rồi tiểu thư! Phu quân của người… Phu quân của người bị người của Thái thú phủ bắt đi rồi!”
“Tiêu thái thú bị ám sát khi đi săn, người ta nói hắn… tài trợ cho loạn đảng, tư đúc binh khí mưu đồ bất chính…”
Nghe vậy, ta chỉ thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất đi.
Chuyện năm xưa, Cố Ngọc Hiên hắn quả nhiên vẫn còn ghi hận trong lòng sao?
Chỉ là, Tiêu Kính Đường quyền cao chức trọng, đối với những gia đình như chúng ta, giống như cây đại thụ không thể lay chuyển.
Hắn lại hà cớ gì phải mạo hiểm như vậy?
Ta vội vàng nắm lấy tay Hương Nhi: “Ngươi đã hỏi rõ ràng chưa? Phu quân bị giam ở đâu?”
Hương Nhi lau nước mắt nói: “Vâng, người báo tin nói, bị giam trong ngục tối của Thái thú phủ.”
Ta vội vàng thu dọn chiếc hộp của mẹ ta mà di nương đã đưa cho ta, nửa đêm sai người kéo xe, cầu xin đến thái thú phủ của Tiêu Kính Đường.
Hơn một năm không gặp, Tiêu Kính Đường gầy đi nhiều, không còn dáng vẻ phong độ như trong trí nhớ.
Quấn một chiếc áo choàng đen, mặc một chiếc áo dài màu tuyết, người này trông lạnh lùng.
Thấy ta quỳ trước mặt hắn, hắn như hiểu ra, giơ tay ra hiệu cho tả hữu lui ra, rồi nói với ta: “Ám sát thái thú, cấu kết với loạn đảng là tội chết.”
Ta nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt trong suốt lăn dài:
“Hắn đều là vì ta.”
“Hắn thân thể yếu ớt, nơi ngục tối như vậy, hắn sẽ không chịu nổi.”
Tiêu Kính Đường có chút tức giận:
“Hắn cướp mất thê tử của bản quan, bây giờ còn muốn mạng của bản quan!”
“Ngươi đau lòng hắn, sao không đau lòng cho ta?”
“Sao không hỏi xem, ta có bị thương không, có chết không?”
14.
Võ công của hắn cao cường như vậy, ta lo lắng hắn làm gì?
Huống hồ, tai họa sống ngàn năm, tất cả chúng ta đều chết mà hắn vẫn chưa chết.
Thấy ta mím môi không nói, Tiêu Kính Đường “xoẹt” một tiếng rút kiếm ra.
“Bản quan bây giờ sẽ đi chặt đầu Cố Ngọc Hiên.”
Lòng ta thắt lại, lập tức nhào tới nắm lấy tay hắn: “Đừng!”
Hắn nắm chặt cổ tay ta, kéo ta lại gần:
“Được thôi, nàng hẳn biết phải làm thế nào chứ?”
“Hòa ly với Cố Ngọc Hiên, ta cưới ngươi.”
Trong nháy mắt, nước mắt ta rơi như mưa.
Ta đã cố gắng rất lâu, cuối cùng vẫn trở thành như vậy sao?
Nhưng ta không muốn đi lại con đường cũ của kiếp trước, cho dù quyền thế của Tiêu Kính Đường không thể lay chuyển, ta vẫn muốn cố gắng thêm một lần nữa.
Ta nắm chặt tay Tiêu Kính Đường, ấn vào bụng mình.
Mang theo giọng run rẩy cầu xin hắn:
“Tiêu Kính Đường, ta có thai rồi, đại phu nói sẽ là một nữ nhi, ta sắp có nữ nhi của riêng mình rồi.”
“Ta nhớ, ngươi vẫn luôn muốn có một nhi tử, ngươi không thích nữ nhi, nhưng ta rất thích.”
“Ngươi thả hắn ra được không? Ta không muốn nữ nhi ta, vừa sinh ra đã không có cha.”
Ta dâng hộp đồ cưới lên:
“Đây là đồ cưới mẹ ta để lại cho ta, bên trong có ngân phiếu, còn có rất nhiều giấy tờ nhà đất và mỏ đồng sắt mà ngươi muốn nhất…”
“Những thứ này, ta chỉ cầu xin một mạng sống cho phu quân của ta, ngươi sẽ thành toàn cho ta chứ?”
Tiêu Kính Đường hất tung tất cả đồ đạc xuống đất: “Thẩm Yến Yến! Ta không cần những thứ này!”
Ta khóc không thành tiếng, gật đầu lia lịa:
“Ta biết… Ta biết… Nhưng ta chỉ có thể cho ngươi những thứ này…”
Tiêu Kính Đường nhắm mắt lại, quay lưng đi, như dùng hết toàn bộ sức lực gào lên với ta: “Cút!”
Tính tình người này cổ quái, vui giận vô thường, nắng mưa thất thường.
Ta đã liều lĩnh, tiết lộ chuyện mình sống lại một kiếp.