Y Nữ Tự Cường - Chương 4
11.
Hai năm sau, ta ở Tái Ngoại làm ăn phát đạt, dân chúng biên cương và thương nhân qua lại đều gọi ta một tiếng “Dược Bồ Tát”.
Mỗi ngày trước y quán của ta hàng người xếp hàng dài trăm mét, khiến Kiều Trúc không hài lòng.
Vì ta hầu như không có thời gian cùng nàng du ngoạn phong cảnh biên tái và trải nghiệm phong tục địa phương.
Hôm nay khó khăn lắm mới có cơ hội, nàng quan sát xung quanh, thần bí ghé sát lại: “Lãng Nguyệt Phường có người mới đến, thiếu niên Tây Vực.”
Người ta nói có tiền thì sẽ xa đọa, ta cũng không ngoại lệ.
Vung túi tiền một cái, sáu thiếu niên Tây Vực mày rậm mắt to nối đuôi nhau tiến vào.
Bóp vai, đấm chân, rót rượu, quạt mát, tấu nhạc, múa hát, quả thật là cực lạc nhân gian.
“Cô nương hôm nay vất vả, hay thử tắm rượu nho đặc sản Tây Vực, có thể làm đẹp da, quan trọng là có người chuyên phục vụ tắm rửa.”
Ta hào sảng nói: “Mang nước lên!”
Nước nóng chảy trên thân, ta chậm rãi nhắm mắt, ngón tay của nam nhân phía sau nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh của ta, ta bỗng đẩy hắn ra.
“Nương tử có thích không?”
Ta mở đôi mắt mơ màng, nam tử trong hồ là Giang Tri Việt.
“Không ngạc nhiên?”
Ta thưởng thức vuốt ve yết hầu của hắn: “Theo ta biết, chàng đã mua lại Lãng Nguyệt Phường từ một tháng trước, hoạt động của ta ở đây làm sao thoát khỏi mắt lão bản.”
Ta hiểu vì sao huynh trưởng của hắn e dè hắn như vậy, đầu óc kinh doanh và thủ đoạn của Giang Tri Việt khiến ta không theo kịp, năm đó nhị công tử Giang gia danh chấn kinh thành quả không phải hư danh.
Hắn mới đến Tái Ngoại chưa đầy nửa năm, đã thu phục các thương hội tích lũy vốn, chưa đến một năm đã thực hiện lời hứa trả sính lễ gấp đôi cho ta. Hiện giờ hắn đã là thương gia số một biên tái, kinh doanh liên quan đến mọi mặt ăn mặc ở đi lại. Hắn thậm chí còn lập một mạng lưới tình báo, theo lời hắn “Làm kinh doanh, thông tin nhanh nhạy là quan trọng nhất”.
Ta đùa: “Giang lão bản hôm nay sao lại có thời gian cùng ta tiêu khiển.”
Giang Tri Việt sắc mặt có chút nghiêm túc: “Có một việc, ta nghĩ nàng cần biết.
“Kinh thành biến loạn cung đình, Thẩm Hoài Dương liên kết phản quân ép vua thoái vị, sau đó phò trợ ấu đế lên ngôi, hắn làm Giám quốc.”
Lúc này trong lòng ta cảm xúc phức tạp khó tả, ta biết Thẩm Hoài Dương dã tâm bừng bừng, nhưng không ngờ hắn tham lam đến vậy.
Có vẻ năm xưa ta kịp thời dừng lại, là lựa chọn đúng đắn nhất.
“Hắn làm Giám quốc xong việc đầu tiên là giáng tội Giang gia, tru di cả nhà, sau đó đào mộ lấy xác.”
Một vị Giám quốc thế mà lòng dạ lại hẹp hòi đến vậy.
Nhưng ta đột nhiên nhận ra điều gì, sặc cả ngụm rượu nho.
Hắn đào mộ không phải là của ta và Giang Tri Việt sao.
“Chúng ta?”
Giang Tri Việt gật đầu, giọng mang chút ghen tuông: “Thẩm Giám quốc thật là si tình. Nghe nói hắn nhảy vào mộ trống đào bới hồi lâu, rồi ngửa mặt lên trời gào thét, tức giận đến mức chém đôi bia mộ.”
Lúc này, ta ngâm mình trong bể tắm chẳng khác nào đang ngồi trên chảo dầu, lòng nóng như lửa đốt.
Nếu Thẩm Hoài Dương biết ta không chỉ giả chết lừa hắn, còn minh hôn để sỉ nhục hắn, e rằng hắn sẽ đào ba thước đất để tìm ta.
Hay là, chạy trốn thôi.
Ta cũng chẳng bận tâm gì đến hình ảnh ‘xuất thủy phù dung’, đứng dậy muốn chạy, lại bị Giang Tri Việt kéo lại vào nước, ngã vào lòng hắn.
“Hắn không gặp được nàng sẽ không từ bỏ, chẳng lẽ nàng muốn trốn cả đời?”
Thẩm Hoài Dương hiện giờ là Giám quốc, một người dưới vạn người, không có gì hắn không làm được, nên bỏ trốn quả thực là hạ sách.
“Yên tâm, ta sẽ không để hắn mang nàng đi.” Giang Tri Việt dường như nhìn ra lo lắng của ta, xoa đầu an ủi.
Ta chưa từng tưởng tượng cảnh tái ngộ với Thẩm Hoài Dương, vốn định cả đời không qua lại, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Hôm đó, đám người xếp hàng trước y quán đột nhiên tản ra, ngay sau đó một nhóm người cưỡi ngựa cao lớn bao vây y quán, dẫn đầu là Thẩm Hoài Dương lâu ngày không gặp.
Hắn vì tìm ta, mà bỏ lại vị ấu đế còn chưa phân biệt được trung gian, vượt ngàn dặm đến biên tái.
12.
Trong đại sảnh y quán.
Thẩm Hoài Dương lạnh lùng nhìn ta, khí tức trầm thấp u ám.
Hắn cho lui mọi người, chỉ còn lại hai chúng ta trong phòng.
Lâu ngày không gặp, hắn tiều tụy và phong trần.
“Thẩm quốc công đường xa vất vả, trước uống chén trà.”
Ta nhiệt tình mời, cũng tận mắt thấy hắn uống cạn.
“Nàng dò hỏi tin tức của ta, nàng quan tâm ta?” Thẩm Hoài Dương có chút kích động.
Nói nhảm, hoàng triều đổi ngôi chuyện lớn như vậy, ta làm sao không biết được.
Chỉ là hắn tình cờ là nhân vật chính của câu chuyện mà thôi.
“Giang Tri Việt nói cho ta biết.”
Ba chữ Giang Tri Việt như ngòi nổ, gân xanh trên trán Thẩm Hoài Dương nổi lên: “Tại sao lại minh hôn lừa ta?”
Ta tức đến muốn trợn trắng mắt.
Ban đầu phản bội tình cảm, đâm dao vào tim người khác chẳng lẽ là ta sao?
“Thẩm quốc công, ngài mất trí nhớ rồi?
“Nếu ta không lừa ngài, có lẽ cả đời ta sẽ bị nhốt trong biệt viện không ai quan tâm, vừa đói vừa lạnh mà trái lòng chúc phúc cho ngài và Tô Dư trăm năm hạnh phúc.
“Ta còn phải biết ơn vì ngài thu ta làm thiếp sao, ngài có biết mọi người trong phủ đối xử với ta thế nào không?
“Ngài nghĩ ta muốn minh hôn sao? Ta cũng muốn mười dặm hồng trang, phượng quan hà bào, chứ không phải ôm đống bùa chú nằm vào quan tài, nhưng nếu ta không làm vậy, ngài sẽ buông tha cho ta sao?
“Ngài thà để ta sống trong đau khổ và dày vò, dù nhốt chết ta, cũng không để ta tự do.”
Thẩm Hoài Dương sững sờ, thần sắc ngưng trệ.
“Ta sao nỡ để nàng chết.”
“Ta có nỗi khổ tâm, những kẻ từng làm hại nàng, đều đã trả giá xứng đáng.”
Nghe nói sau biến cố cung đình, Tô Dư bị giam vào biệt viện Thẩm phủ, giống như ta trước kia, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Những hạ nhân từng chế giễu ta đều bị bán đi.
Xem ra Thẩm Hoài Dương đang giúp ta báo thù, nhưng hắn làm sao có mặt mũi mà phủi sạch mình chứ?
Hắn từ trong ngực lấy ra chiếc vòng ngọc năm xưa, thâm tình nói: “Ta khi trước nói muốn cưới nàng, là thật lòng. Chỉ tiếc nàng không cho ta cơ hội giải thích.”
“Nỗi khổ tâm của ngài, chính là vì báo thù mà hết lần này đến lần khác lừa dối ta, lợi dụng ta?”
“Nàng đều biết?”
Ta vốn cũng không muốn tin, rằng sự gặp gỡ và quen biết giữa ta và Thẩm Hoài Dương chỉ là kịch bản do hắn sắp đặt.
Hắn tình cờ biết được y thuật của ta cao siêu, để tiếp cận hoàng quyền, bèn thuê người đập phá bảng hiệu của ta, cắt đứt sinh kế của ta, rồi ra tay giúp đỡ.
Tất cả đều là cạm bẫy hắn tinh toán bố trí.
“Thẩm Hoài Dương, ngươi thật sự không có trái tim sao?”
Ta đối với hắn, thất vọng đến cực điểm.
“Ta bị ép buộc! Kim Hà, nàng nghe ta giải thích. Cha ta là ngự y, cả đời cẩn trọng, chữa khỏi cho nhiều người, nhưng duy chỉ không cứu được Tiên Hoàng. Chỉ vì một người đã không thể cứu chữa, cha ta bị xử tử, thậm chí liên lụy tông tộc. Ta làm con, chỉ muốn báo thù, có sai không?
“Ta dung túng Tô Dư đối xử với nàng như vậy, cũng là để bảo vệ nàng.”
Đôi mắt Thẩm Hoài Dương đỏ ngầu, trông vừa phẫn nộ vừa lo lắng.
Ta lắc đầu: “Ngươi muốn báo thù, là thường tình. Nhưng ngươi không nên vì báo thù mà lừa dối ta, lợi dụng ta, không tin tưởng ta, từ đầu đến cuối đều đề phòng ta, người ngươi yêu nhất là chính mình.”
Thẩm Hoài Dương sững sờ, không biết đáp lời ra sao.
Hắn luôn nghĩ rằng, những việc hắn làm đều có thể được thấu hiểu, được tha thứ.
Không ngờ, ta nhìn thấu như vậy.
Hắn hoảng loạn, lời nói lắp bắp: “Kim Hà, chuyện quá khứ hãy để nó qua đi. Chúng ta bắt đầu lại, ta bây giờ là Giám quốc, nàng là Quốc công phu nhân, tam thư lục lễ tám kiệu lớn, ta đều có thể cho nàng.”
Ta cười bất đắc dĩ, đôi khi mềm lòng là thiện lương, lần nào cũng mềm lòng thì là ngu ngốc.
Quá khứ giữa ta và Thẩm Hoài Dương, ta chỉ cảm thấy nuối tiếc, tuyệt không muốn quay lại.
Thẩm Hoài Dương thấy ta không nói, tưởng rằng ta dao động.
Ánh mắt hắn tràn đầy đắc ý: “Chuyện giữa nàng và Giang Tri Việt, ta sẽ không truy cứu. Đến lúc đó ta ban cho hắn một tấm lụa trắng, giữ cho hắn toàn thây, dù sao hắn cũng là kẻ đáng chết.”
Ta nghĩ đầu óc hắn chắc chắn hỏng rồi.
“Giang Tri Việt là của ta, nếu ngươi làm hại hắn, ta sẽ giết ngươi.”
“Nàng thích hắn?”
Thẩm Hoài Dương không thể tin được: “Hắn chẳng qua là cái cớ để nàng chọc giận ta.”
“Không phải, ta thích hắn.”
Về điểm này, ta vô cùng kiên định.
Ban đầu, ta cứu Giang Tri Việt, chỉ vì không nỡ thấy hắn bị người thân ám hại đến cơ thể suy yếu. Sau đó mới nhận ra, ta đã nhặt được bảo vật, công tử phong lưu, khéo léo như thần.
Hai năm ở biên tái, đèn tàn đêm lạnh, là hắn luôn ở bên ta.
Ta xác định ta đã thích hắn rồi.
13.
“Không, ta không thể mất nàng.”
Thẩm Hoài Dương cảm thấy giây tiếp theo sẽ đem ta ăn sống nuốt tươi.
Ta đã sớm dự liệu hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ, đã sớm hạ độc vào trà của hắn.
Độc dược này là do Kiều Trúc đặc chế.
Thẩm Hoài Dương ôm lấy ngực, sau sự bất lực, giọng điệu mang theo chút tự giễu: “Trước đây nàng không màng tính mạng để giải độc cho ta, nay lại tự tay hạ độc ta.”
“Chỉ cần ngươi lập tức hồi kinh, ta sẽ nói cho ngươi biết giải dược ở đâu.
“Thẩm Hoài Dương trước đây giỏi cân nhắc lợi hại nhất, ta tin lần này ngươi cũng sẽ đưa ra quyết định tương tự.”
Biến cố cung đình vừa được bình ổn, hoàng đế còn nhỏ, Thẩm Hoài Dương với tư cách Giám quốc lại rời kinh lúc này, nguy hiểm trùng trùng.
“Nương tử nói không sai, Thẩm quốc công tốt nhất nên nhanh chóng hồi kinh.”
Giang Tri Việt không biết từ lúc nào đã đứng ngoài cửa, hắn bước vào tiến lên một bước, che chắn ta phía sau, đối diện với Thẩm Hoài Dương.
“Ngươi uy hiếp ta?” Thẩm Hoài Dương nhíu mày trầm xuống.
“Tin tức Thẩm quốc công rời kinh có mặt ở biên tái một khi lộ ra, trong thời kỳ nội ưu ngoại hoạn này, ấu đế ở kinh thành liệu có ngồi vững ngai vàng?”
“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó không.”
“Tại hạ bất tài, hiểu biết chút về kinh doanh, có giao tình với các nước láng giềng biên tái và các bộ tộc Trung Nguyên, có khả năng truyền tin.”
Ánh mắt Giang Tri Việt đầy đắc ý, khiến người ta hận đến nghiến răng.
Thẩm Hoài Dương im lặng hồi lâu, khi sắp ra khỏi cửa, hắn quay đầu hỏi ta: “Nàng còn có chút nào thích ta không?”
Ta cố gắng nở nụ cười.
“Thẩm quốc công, hãy buông tha cho bản thân đi, sự không cam lòng và đau khổ của ngươilà vì ngươiluôn lừa mình dối người theo đuổi một kết quả sai lầm.”
14.
Thẩm Hoài Dương ủ rũ bỏ đi.
Giang Tri Việt siết chặt tay mạnh mẽ quanh eo ta, bế bổng ta lên.
“Nương tử, ta rất vui vẻ.”
Xem ra, hắn đã đứng ngoài cửa nghe lén từ sớm.
Vậy nên những lời chân thành vừa rồi của ta, hắn đều biết. Ta ôm chặt eo hắn, má không kìm được mà đỏ ửng.
“Năm đó ta bị người thân phản bội bỏ rơi, bị ép vào quan tài đá, ta từng nghĩ cứ ngủ như vậy cũng tốt. May mắn ông trời thương xót, đưa nàng đến bên ta, khiến ta lại có lưu luyến với thế gian này.
“Kim Hà, chúng ta thành thân đi, lần này mười dặm hồng trang, phượng quan hà bào.”
“Được.”
Ta và Giang Tri Việt thành thân, người khổ sở nhất là Kiều Trúc.
“Thêm lần này, ta đã lần thứ ba tiễn tỷ xuất giá. Dù thế nào, lần này tỷ nhất định phải hạnh phúc.”
Ta khẽ gật đầu, chúng ta đều sẽ hạnh phúc.
15.
Sau khi Thẩm Hoài Dương hồi kinh, tận tâm phò tá ấu đế, thi hành nhân chính cải cách.
Còn ta ở biên tái không chỉ hành y cứu người, còn mở trường học, truyền thụ Trung y, dạy người cách câu cá không bằng dạy người cách đánh cá, ta nghĩ đây cũng là chân ý của sư phụ muốn ta phát dương sư môn.
“Sư tỷ, tỷ thật sự muốn đi à?”
Kiều Trúc gối đầu lên đùi ta, nghịch tấm bản đồ thế giới.
Ta có ý định rời khỏi biên tái, không phải sợ Thẩm Hoài Dương quay lại, mà là vì Giang Tri Việt làm ăn ngày càng lớn, bao gồm tơ lụa, hương liệu, gốm sứ đủ loại, giao thương từ Ba Tư đến Nam Dương, vượt qua vạn dặm.
Người ta nói cây cao đón gió, huống chi chàng quản lý nhiều sản nghiệp như vậy còn phải dành thời gian ở bên ta, dù có ba đầu sáu tay cũng mệt mỏi.
“Ta muốn rời khỏi biên tái.”
Khi ta nói với Giang Tri Việt, ta không biết chàng có đi cùng ta không, dù sao bảo chàng từ bỏ cơ sở ở biên tái, rất khó.
Phu thê vốn là một thể, ta do dự nhưng quyết định thành thật với chàng.
“Chúng ta chuẩn bị đi đâu? Khi nào khởi hành? Nàng để ta chuẩn bị một chút.”
Giang Tri Việt không hề do dự.
“Nương tử không thể bỏ lại ta.”
Sau khi suy nghĩ kỹ, ta quyết định xuống Nam Dương, trước đây vận tải biển chưa phát triển, giao thương chủ yếu đi đường bộ, nay cùng với cải cách lớn, triều đình ta cũng có xu hướng hướng biển cường quốc, có lẽ Nam Dương sẽ có một thế giới khác.
Tất nhiên, ta cũng muốn đi tìm người, dẫn Giang Tri Việt cho sư phụ xem, nói với sư phụ ta rất tốt, Giang Tri Việt cũng rất tốt.
Khi chúng ta chuẩn bị lên thuyền rời đi, một phong thư hỏa tốc tám trăm dặm từ kinh thành gửi đến tay ta.
Là bút tích của Thẩm Hoài Dương, đại khái chia làm ba đoạn.
Thứ nhất, khoe khoang thành quả phò tá của hắn, triều đình hiện tại sông yên biển lặng, mùa màng bội thu.
Thứ hai, nói với ta hắn đã bỏ vợ, hiện tại còn trống vị trí chính thê.
Thứ ba, cứng miệng nói cả đời này hắn không phụ tông tộc, không phụ thiên hạ, chỉ phụ ta.
Ta vốn không muốn để ý, nhưng thị vệ đưa thư cứ một mực cản không cho chúng ta lên thuyền.
Bất đắc dĩ, ta đành cầm bút viết hai chữ, để hắn mang về kinh thành.
【Đã nhận】.
“Mị lực của nương tử quả thật lớn, Thẩm quốc công đến nay vẫn nhớ mãi không quên.”
Trong mắt Giang Tri Việt đầy ghen tuông.
“Người đều là của chàng, còn ghen tuông gì chứ.”
Vừa dứt lời, chàng liền áp tới, ngậm lấy môi ta, dịu dàng mà mất kiểm soát.
Sau một hồi thân mật, chúng ta sát vai đứng cạnh nhau, hơi nghiêng đầu, ta dựa vào vai chàng, trước mắt vạn dặm mây hồng chân thực và rực rỡ.
“Đến Nam Dương chàng muốn làm gì?”
Ta ngẩng đầu hỏi chàng.
“Hoàn thành đại sự đời người.”
“Hử?”
“Cùng nương tử sinh một tiểu Kim Hà.”
“Đồ lưu manh!”
-HẾT-