Y Nữ Tự Cường - Chương 1
1.
Thẩm gia đại hỷ, gia chủ Thẩm Hoài Dương sắp cưới quận chúa đương triều Tô Dư.
Khi cả phủ trên dưới treo đèn kết hoa, ta bị khóa trong Thiên viện, nuốt một cái màn thầu cứng hơn cả đá.
“Có cháo không?”
Ta vừa dứt lời.
Một bát cháo nóng hổi từ trên đầu ta dội xuống, da đầu bị bỏng đau rát, tóc còn mang theo mùi ôi thiu.
Cảnh này vừa lúc bị sư muội Kiều Trúc đến chữa mắt cho ta bắt gặp, nàng đau lòng nói: “Sư tỷ dù sao cũng có hôn ước với Thẩm Hoài Dương, các ngươi sao dám đối xử khắc nghiệt với nàng như vậy!”
Tỳ nữ đưa cơm không cam lòng: “Nô tỳ cũng chỉ phụng mệnh làm việc, đâu dám tự ý khắt khe với Tống cô nương.”
Ta cười lạnh, trong lòng hiểu rõ đây là thủ đoạn làm nhục ta của Tô Dư, mà Thẩm Hoài Dương cũng ngầm đồng ý.
Kiều Trúc nhíu mày, cầm chổi đuổi tiểu tỳ nữ đi.
Tô Dư là quận chúa đương triều, tương lai là Thẩm gia phu nhân, cả phủ trên dưới không ai dám trái ý nàng, thậm chí còn vui lòng giẫm lên ta để tranh công trước mặt quận chúa.
Ta tuy mù mắt, nhưng lòng không mù.
Thật ra, ta không để tâm người khác đối xử với ta thế nào.
Điều thực sự lạnh lòng là Thẩm Hoài Dương cũng như vậy, thậm chí sợ ta làm lỡ việc hắn làm quận mã gia, bảo quản gia khóa ta trong Thiên viện, mỗi ngày dùng cơm thiu canh chua đối phó ta.
Tiểu tỳ nữ ngoài cửa còn không quên châm chọc ta: “Tống cô nương, gia chủ thương hại ngươi mắt bị mù, còn giữ ngươi trong phủ, vậy mà ngươi lại tham vị trí Thẩm gia đại phu nhân, quận chúa không bắt ngươi dìm lồng heo đã là nhân từ rồi.”
Kiều Trúc nghe vậy hoàn toàn nổi giận.
“Rõ ràng là sư tỷ của ta có hôn ước với Thẩm Hoài Dương trước tiên, tiểu tiện nhân Tô Dư kia, dựa vào mình là quận chúa, không biết liêm sỉ cướp nam nhân.”
Ta hắng giọng, ra hiệu nàng không cần nói thêm.
Thái độ của họ đối với ta, chính là thái độ của Thẩm Hoài Dương.
Cảm nam nhân đã thay lòng, nói nhiều vô ích, mà ta cũng không muốn vì đôi giày mình thích mà làm mòn chân nữa.
Kiều Trúc đang trong cơn nónggiận, dù ta giữ chặt cũng khó mà nguôi ngoai.
“Sư tỷ không biết đâu, Thẩm Hoài Dương hận không thể treo lụa đỏ khắp kinh thành, chỉ thiếu khua chiêng gõ trống nói cho người ta biết hắn sắp làm quận mã gia rồi.”
Thật là đáng tiếc, không thể thấy được cảnh tượng Thẩm gia và Tô gia đại hôn.
“Những năm nay tỷ ở Thẩm gia, không chỉ bị đầu độc đến mù cả mắt, còn bị hạ cổ sao? Nhẫn nhịn đến mức này, sư tỷ ngày xưa ý chí ngút trời, Hạnh Lâm Thánh Thủ Tống Kim Hà đâu rồi?”
Ta chớp mắt, từ trên án thư lấy ra một phong thư đưa cho nàng.
Kiều Trúc kinh ngạc.
Bức thư từ hôn này, ta đã sớm viết xong.
Thiếp canh tái giá cũng đã chuẩn bị tốt.
Một kế hoạch hoàn toàn thoát khỏi Thẩm Hoài Dương đã bắt đầu.
2.
Ta, Tống Kim Hà, là đệ tử đích truyền của tông sư Hạnh Lâm.
Năm xưa, quê hương ta dịch bệnh hoành hành, sư phụ nhặt được ta trong đống xác chết, lúc đó ông nghĩ ta không sống nổi, tiện tay cho ta một ngụm thảo dược. Ai ngờ, ngày hôm sau ta lại có thể sống dậy, ôm lấy chân ông.
Vì vậy, ông nhận ta làm đồ đệ, truyền thụ y thuật và dược lý. Ta là truyền nhân duy nhất do sư phụ đích thân phong, nhưng ông lại quay đầu nhặt thêm một sư muội ở bãi tha ma.
“Sư phụ, người nói không giữ lời.”
Sư phụ ngượng ngùng xoa dịu: “Con là đích truyền duy nhất.”
Cứ như vậy, ba thầy trò chúng ta vui vẻ trải qua mười năm.
Mười năm qua, y thuật của ta tiến bộ vượt bậc, thậm chí vượt xa sư phụ. Cùng sư phụ du ngoạn chữa bệnh, ta nhận được mỹ danh Hạnh Lâm Thánh Thủ trong dân gian.
Ta từng nghĩ rằng, những ngày tháng tương lai sẽ luôn như vậy.
Cho đến một ngày, lão đầu nhận được một phong thư từ Nam Dương, tâm sự nặng nề.
Thì ra, là bạch nguyệt quang xa xôi của ông mắc bệnh hiểm, nhờ ông tới cứu giúp.
Ta an ủi sư phụ đừng lo, chúng ta cùng đi.
Nhưng người lại để lại một bức thư rồi chạy trốn trong đêm.
Trong thư nói, người lần này không chỉ đi cứu người, mà còn là theo đuổi tình yêu, bảo ta và sư muội không cần đợi. Ngoài ra dặn dò ta, với tư cách là đệ tử đích truyền, phải phát dương quang đại y thuật của sư môn.
Ta tức giận dùng một mồi lửa đốt luôn bức thư.
Thế là ta và sư muội lại không có nhà. Chúng ta bôn ba nhiều nơi đến kinh thành, kinh đô phồn hoa, như mộng như ảo.
Dù ta đã quen với cuộc sống phiêu bạt tứ hải, nhưng thấy đèn hoa rực rỡ, vẫn không khỏi ngưỡng mộ, nên ta quyết định không đi nữa.
Sau khi rơi lệ tiễn biệt sư muội, ta mở một y quán ở kinh thành, có thể tự nuôi sống bản thân.
Nhưng sư phụ chỉ dạy ta cứu người, không dạy ta phòng người.
Một kẻ lừa đảo đến cầu y, không chỉ cố ý gây sự phá hoại danh tiếng của ta, còn lừa hết toàn bộ tiền tích cóp của ta.
Ta bụng đói cồn cào lang thang đến trước hoàng bảng, tại đây gặp được Thẩm Hoài Dương.
3.
Năm đó, Thái hậu nương nương mắc bệnh lạ, mỗi khi gió đông nam nổi lên, liền đau đầu như muốn nứt. Ngự y trong cung đều bó tay, hoàng đế là người hiếu thảo, bèn treo hoàng bảng tìm danh y thiên hạ cho mẫu hậu.
Mà khi đó, Thẩm Hoài Dương chỉ là một y chính tầm thường trong Ngự y phủ.
Ta tuy chưa bắt mạch cho Thái hậu nương nương, nhưng từ miêu tả trên hoàng bảng, bệnh của người giống với triệu chứng ta từng chữa cho một ông lão ở Thục địa năm xưa, có lẽ có thể thử xem.
Thẩm Hoài Dương mỉm cười ôn hòa: “Cô nương muốn gỡ hoàng bảng sao?”
Ta liếc nhìn hắn, cảnh giác nói: “Ngươi muốn cướp?”
Thẩm Hoài Dương khoát tay.
“Hoàng bảng một khi đã gỡ, chính là lấy tính mạng ra đảm bảo, cô nương còn nguyện gỡ không?”
Nghe vậy, ta do dự, dù ta rất tự tin vào y thuật của mình, nhưng nghĩ đến lần bị lừa trước đó, liền có chút sợ hãi, nhỡ hoàng đế lừa ta thì sao?
“Cô nương có tấm lòng y giả nhân tâm, tại hạ có một kế sách.” Thẩm Hoài Dương hạ thấp giọng, “Bảng này để ta gỡ, ta và cô nương hợp tác, nếu Thái hậu nương nương khỏi bệnh, chúng ta chia đều tiền thưởng, nếu không thành, hậu quả do ta một mình gánh chịu.
“Được không?”
“Ta dựa vào gì mà tin ngươi?”
“Tiểu thư có thể theo ta về phủ, bao ăn bao ở.”
Thẩm Hoài Dương rất thông minh, hắn nhìn ra ta vốn không ham công danh, gỡ hoàng bảng chỉ để cầu ba bữa no đủ. Vì vậy, kế sách hắn đề xuất thực sự khiến ta động lòng.
Cứ như vậy, ta bị hoàn cảnh ép buộc theo Thẩm Hoài Dương về nhà.
Chỉ không ngờ, đây lại là cái hố mà Thẩm Hoài Dương đào cho ta, chiếc lồng mà hắn đan dệt.
4.
Sau khi vào Thẩm phủ, ta mới biết Thẩm Hoài Dương thật sự nghèo.
Trong nhà ngoài tổ phụ nằm liệt giường, chỉ còn lại hai hạ nhân.
“Công tử dùng hết bổng lộc mua thuốc cho lão thái gia, nay lại thêm một miệng ăn xin cơm.”
“Suỵt, công tử bảo chúng ta đối đãi Tống cô nương tử tế, ắt có thâm ý.”
“Nghe nói y thuật của Tống cô nương cao siêu, chắc chắn có thể giúp công tử chữa trị quý nhân.”
Những lời xì xào này, ta nghe cũng không tức giận, ta và Thẩm Hoài Dương quả thật mỗi người có nhu cầu riêng.
Sau trận ôn dịch đó, ta trở thành cô nhi. Nếu không phải sư phụ cứu ta, có lẽ ta không sống đến hôm nay.
Những năm này, sóng to gió lớn gì ta chưa thấy, chỉ là nương nhờ dưới mái hiên người khác để kiếm sống, ta không cảm thấy mất mặt.
Sau đó, Thẩm Hoài Dương cầm hoàng bảng vào cung chữa bệnh cho Thái hậu, ta giả làm dược đồng cùng đi.
Như ta dự liệu, bệnh của Thái hậu không khó chữa, chỉ thiếu một vị dược liệu dã ngoại. Dưới phương thuốc và trị liệu của ta, chưa đến ba tháng, chứng đau đầu của Thái hậu không đã còn tái phát.
Hoàng đế long nhan cực kỳ vui mừng, không chỉ thưởng cho Thẩm Hoài Dương ngàn lượng hoàng kim, còn ban nhà mới, thăng chức quan giai, trên dưới Thẩm phủ đều coi ta như điềm lành.
Thẩm Hoài Dương cũng giữ lời hứa, chia đều tiền thưởng. Không chỉ vậy, hắn còn đối xử với ta rất tốt.
Hắn sẽ cùng ta ra ngoài hái thuốc, lên núi xuống nước không chút oán than, thậm chí vì thế mà ngã gãy chân nằm liệt giường hơn một tháng.
Chỉ vì ta nói nhớ món ngon Giang Nam, hắn không chút do dự vào bếp, học làm bánh ngó sen đường quế hoa cho ta.
Mặc dù hợp tác hoàng bảng đã xong, nhưng ta và Thẩm Hoài Dương ngầm hiểu mà không đề cập đến việc rời đi.
“Bùm!” Năm nay vào tháng Giêng, để tiễn cũ đón mới, Thẩm Hoài Dương đặc biệt sai người chuẩn bị rất nhiều pháo hoa pháo trúc.
Vì sư phụ và sư muội đều thích yên tĩnh, ta chưa từng đốt pháo hoa, lúc này chỉ cảm thấy tai ù ù vang dội.
Đột nhiên, một đôi tay nhẹ nhàng che lên tai ta, ngăn cách tiếng nổ lớn bên ngoài.
“Như vậy có đỡ hơn không?” Ánh mắt dịu dàng của Thẩm Hoài Dương như muốn hóa thành nước chảy ra.
Gần đó pháo hoa nổ tung, ánh lửa vàng rực bay vút lên chín tầng trời, tranh sáng với trăng, cũng chiếu sáng khuôn mặt hắn.
Mặt mày thon dài thanh thoát, tựa như ngọc nhuận trơn láng. Ta thầm thở dài: [Thật đẹp.]
Thẩm Hoài Dương nhận ra sự khác thường của ta, nhìn ta rất lâu, từ trong tay áo lấy ra một chiếc vòng ngọc.
“Kim Hà, đây là vòng ngọc gia truyền của Thẩm gia ta, chỉ có đương gia chủ mẫu mới có thể sở hữu. Nay nàng có nguyện ý nhận không?”
Ta giật mình run lên, cúi đầu nhìn, vòng ngọc chất lượng còn khá, hắn chắc không lừa ta.
“Lễ vật này quá quý trọng, ta không có tiền đáp lễ.”
“Vậy dùng cả đời để đáp lại được không?”
Ta có chút ngạc nhiên: “Ý gì?”
“Thẩm Hoài Dương cầu hôn Tống Kim Hà.”
Lúc đó, đầu óc ta trống rỗng, ta không hiểu lắm việc thành thân nghĩa là gì, chỉ biết sau khi thành thân ta sẽ có nhà.
Mưa rơi về núi biển, ta cũng muốn có một ngôi nhà, có người để dựa vào, đèn lửa để sưởi ấm.
Thế là, ta gật đầu.
Thẩm Hoài Dương bình tĩnh hơn ta tưởng, hắn chỉ nhẹ nhàng nâng mặt ta lên, đặt một nụ hôn nhạt trên trán.
“Quá tốt rồi.”
Ban đầu hôn kỳ của chúng ta định vào tháng ba mùa xuân, nhưng một sự cố đã làm rối loạn kế hoạch.