Xuyên Thành Vợ Nam Phụ Thâm Tình - Chương 2
4
Còn hai tháng nữa là ly hôn.
Thẩm Dục Xuyên dạo này có gì đó rất kỳ lạ, bỗng dưng trở nên… bám người một cách khó hiểu.
Buổi sáng nhất định phải gọi tôi dậy, nhìn từ đầu đến chân một lượt, như thể kiểm tra thành phẩm, hài lòng rồi mới chịu đi làm.
Buổi tối nhất định phải đích thân nói “chúc ngủ ngon” với tôi xong mới đi ngủ.
Dù tôi thật sự không nghĩ giữa tôi và anh có lý do chính đáng để nói mấy lời đó.
Dù sao chúng tôi chỉ là sếp – nhân viên, đâu có gì gọi là “thân mật”.
Nhưng anh ấy đúng là cư xử bất thường, khiến tôi âm thầm rùng mình.
Đang vào chính hè, nắng nóng gay gắt.
Mẹ Thẩm mời tôi về biệt thự cũ tránh nóng nửa tháng.
Tôi lập tức đồng ý cái rụp, hí hửng thu dọn hành lý.
“Sếp ơi, chúc anh giữ gìn sức khỏe, em đi trước đây ha.”
Thẩm Dục Xuyên cong môi cười.
“Mẹ tôi không nói với em à?”
“Gì cơ?”
Anh đứng dậy, từ sau ghế sofa kéo ra một chiếc vali đen.
“Tôi cũng đi.”
Tôi: ???
Trên xe, anh khẽ ho một tiếng.
“Có thể nhờ em một việc được không?”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh: “Anh nói đi.”
Thẩm Dục Xuyên tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng đầu ngón tay lại không ngừng xoa nhẹ ngón trỏ, yết hầu cũng lên xuống liên tục.
“Em biết mà, ba mẹ tôi luôn mong thấy chúng ta thật sự yêu thương nhau, cho nên…”
Tôi hiểu rồi.
Anh muốn giả vờ như đã dứt tình với nữ chính, để cha mẹ tin rằng anh đã hoàn toàn buông bỏ.
Lúc ly hôn xong còn có cớ nói là không muốn yêu ai nữa, khóa chặt trái tim trọn đời.
Còn tôi – tấm bia chắn gió, rút lui sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Ha.
Đóng phim thì đóng phim, nhưng phải trả thêm tiền.
Tôi làm ra vẻ khó xử: “Cái này… hơi khó đấy…”
Tay thì ngón cái và ngón trỏ khẽ chà nhau trước mặt anh.
Thẩm Dục Xuyên bật cười bất lực.
“Thêm tiền.”
“Vạn tuế Boss!”
Anh nghiêm túc chỉnh lại:
“Trước mặt ba mẹ tôi, em không thể gọi tôi là sếp được. Giờ luyện trước đi?”
Tôi mở to mắt:
“Chồng… hả?”
Đồng tử Thẩm Dục Xuyên hơi giãn ra, cả người như bị nhấn nút tạm dừng.
Đôi tai cũng lặng lẽ ửng hồng.
Vài giây sau, anh cúi đầu nhận thua.
Khẽ khàng đáp lại một tiếng.
5
Không ngoài dự đoán, người giúp việc chỉ chuẩn bị cho chúng tôi một phòng.
Thẩm Dục Xuyên rất tự giác, nằm lên sofa bên cạnh giường.
Tối hôm đó, vừa chuẩn bị đi ngủ thì có tiếng gõ cửa.
Anh hạ giọng nói:
“Là dì Vương. Chắc được mẹ tôi phái tới dò thăm tình hình.”
Tôi giật mình:
“Vậy giờ phải làm sao?”
Thẩm Dục Xuyên nhìn tôi, không nói gì.
Tôi hiểu rồi. Cắn răng một cái, ôm cổ anh theo kiểu liều mạng xông pha.
Đợi đến khi dì Vương bước vào, liền thấy tôi mềm nhũn dựa cả người lên người anh.
“Chồng ơi, đừng nữa… buồn ngủ quá~”
Thẩm Dục Xuyên: “……”
Dì Vương “ối dào” một tiếng, nhưng khóe môi lại nở nụ cười thím ruột chính hiệu.
“Lỗi tại tôi làm phiền hai đứa rồi!”
“Đây là hai ly sữa nóng, uống xong dễ ngủ nhé.”
Bà đặt sữa xuống bàn, quay người đóng cửa cái “cạch”.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu lại thì bất ngờ môi tôi sượt qua má Thẩm Dục Xuyên.
Vòng tay đang ôm eo tôi bỗng siết chặt.
Da đầu tôi lập tức tê rần, cả người run nhẹ.
Cảm giác ấy… vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Tôi theo bản năng nhìn về phía anh, ánh mắt có phần thăm dò.
Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Người gọi đến là nữ chính – Giang Tri Hạ.
Căn phòng chìm vào im lặng.
Môi anh mấp máy, như muốn nói gì đó.
Tôi lập tức hiểu ý, nhanh chóng nhảy khỏi người anh, cắt lời trước.
“Sếp, em ngủ trước nhé. Anh cứ tự nhiên.”
Một lúc lâu sau, Thẩm Dục Xuyên nhìn tôi trùm kín chăn từ đầu tới chân, không nói không rằng, như thể đang nhìn một khối đá bướng bỉnh, cuối cùng hình như… khẽ thở dài.
Tôi không biết anh ra ngoài nghe điện thoại bao lâu.
Chỉ biết đến khi tôi mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng.
Phòng ngủ, không ngoài dự đoán, chỉ còn mỗi mình tôi.
Tôi nhìn lên trần nhà, thở dài một hơi.
Đúng là tự mình hù mình.
Làm gì có chuyện anh là… người đó.
6
Khoảng thời gian sống ở biệt thự cũ, tôi có một cuộc sống… cực kỳ điều độ.
Sáng sớm ăn sáng xong thì bị mẹ Thẩm kéo vào phòng chiếu phim để xem anime.
Chiều đến thì chơi cầu lông trong nhà, tennis, bóng bàn với bà.
Đến chín giờ tối, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm của Thẩm Dục Xuyên là tôi an tâm ngủ luôn.
Lờ mờ nhớ có mấy lần bị tiếng sấy tóc làm tỉnh giấc.
Trong cơn mơ màng mở mắt ra, trước mắt là cơ bắp rắn chắc dưới lớp áo choàng tắm rộng thùng thình của anh — vừa có lực lại vừa đẹp mắt.
Ban đầu tôi còn định chống cằm ngắm thêm chút nữa.
Mà chỉ cần nghĩ đến việc anh là sếp… tôi liền lăn quay ra bất tỉnh.
Vài hôm sau, cuối cùng ba Thẩm cũng không ngồi yên nổi nữa.
Ông bắt đầu xuất hiện “tình cờ” nhiều lần một cách rất không tình cờ.
“Vợ ơi, lão Cố hẹn anh đi câu cá, chắc về trễ.”
“Ừ.”
“Vợ ơi, chắc anh phải đi công tác vài ngày.”
“Ừ.”
“Vợ ơi, tối nay bạn anh rủ đi hội quán uống rượu, anh không về đâu.”
Mẹ Thẩm vẫn không buồn quay đầu lại.
“Biết rồi, chơi vui nhé.”
Ba Thẩm: “…”
Trán ông nổi đầy gân xanh, bèn đứng chắn trước mặt mẹ Thẩm, chất vấn:
“Em không nhớ anh một chút nào à?”
Mẹ Thẩm vội lấy tay bịt tai tôi lại.
“Bao nhiêu tuổi rồi mà còn nói mấy câu dễ làm hư con nít thế!”
Ba Thẩm không dám to tiếng với vợ, đành nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tôi.
“Thế à?”
Tôi sợ đến mức vội vàng lắc đầu như trống bỏi.
“Tất nhiên là không rồi! Con là người trưởng thành, mỗi ngày đều chơi trò người lớn với chồng!”
Lời vừa dứt, không khí lập tức đông cứng.
Chớp mắt sau, phía sau vang lên một tiếng cười khẽ.
“Ba mẹ đang bắt nạt vợ con đấy à?”
Tôi như gặp được cứu tinh, lập tức nhào ra sau lưng anh, túm lấy vạt áo, tung full combo vai “trà xanh”.
“Chồng ơi, em sợ~”
Ba Thẩm nổi đóa.
“Là vợ con bám riết lấy vợ ba ấy!”
Thẩm Dục Xuyên một tay ôm tôi, tay kia đẩy gọng kính.
“Nếu vậy thì… con đành phải đưa vợ con đi vậy.”
Tôi nép trong lòng anh, lí nhí hỏi nhỏ:
“Đi đâu thế?”
Thẩm Dục Xuyên mỉm cười:
“Đi chơi trò người lớn.”
Tôi: “……”
7
Thẩm Dục Xuyên đưa tôi tới trung tâm thương mại.
Tôi chậm rãi nhìn anh: “Đây là cái gọi là ‘trò người lớn’ của anh sao?”
Khóe mắt anh mang theo ý cười, trông vừa dịu dàng lại vừa kiêu quý.
“Người chưa đủ tuổi bị giới hạn chi tiêu, nhưng em đã trưởng thành rồi, có thể mua sắm tùy ý.”
“Anh trả.”
Ai hiểu được ba chữ “Anh trả” có sức cứu rỗi thế nào chứ?!
Giây phút ấy, anh chính là người đàn ông quyến rũ nhất hành tinh!
“Cảm ơn sếp!”
Tôi xoay người, xông thẳng vào khu hàng hiệu như đang đi nhập hàng cho công ty.
Chỉ trong một buổi chiều, tay Thẩm Dục Xuyên đã kín hết túi lớn túi nhỏ.
Chúng tôi trở thành tâm điểm chú ý suốt cả quãng đường.
Tôi hiếm khi cảm thấy hơi ngại.
Vừa định bảo anh về thì lại gặp phải người không ngờ tới.
Nữ chính – Giang Tri Hạ.
Cô ấy đang mang thai, bên cạnh còn có vệ sĩ đi cùng.
Lúc thấy chúng tôi, rõ ràng khựng lại một chút, rồi chậm rãi bước đến.
Tôi theo phản xạ định chuồn, nhưng đã bị Thẩm Dục Xuyên đoán trước, kéo lại ngay.
Anh liếc nhìn tôi, ánh mắt nửa cười nửa không.
Bàn tay thon dài, rõ từng khớp xương siết nhẹ lấy eo tôi.
“Dục Xuyên ca, lâu rồi không gặp.”
Giang Tri Hạ mỉm cười nhìn tôi: “Đây là chị dâu phải không? Xinh thật đấy.”
Thẩm Dục Xuyên khẽ cong môi:
“Ừ, đây là vợ tôi — Nguyễn Thiên Hạc.”
“Lần trước chị dâu viết cho tôi kế hoạch chăm sóc sau sinh rất đầy đủ và chuyên nghiệp, cả tôi lẫn Đình Chu đều rất hài lòng. Cảm ơn nhé.”
Tôi như một con dân nhỏ bé vừa được khách hàng lớn khen ngợi, xúc động đến bối rối.
“Không có gì đâu, giúp được là tốt rồi.”
Sau khi trao đổi vài câu khách sáo, Giang Tri Hạ rời đi cùng vệ sĩ.
Tôi theo bản năng quay sang nhìn Thẩm Dục Xuyên.
Sau lớp kính lạnh lùng là cảm xúc cuộn trào đang cố gắng kìm nén. Nụ cười nhạt trên môi giống như đang tự giễu.
Tất cả chỉ là cảm nhận chủ quan của tôi thôi.
Nhưng đau, đau thật sự!
Tôi không nhịn được mở miệng an ủi:
“Sếp đừng buồn, biết đâu sau này họ cãi nhau ly hôn, anh lại có cơ hội leo lên làm chính thất thì sao.”
“Chỉ cần sống đủ lâu, chẳng có gì là không thể xảy ra.”
Thẩm Dục Xuyên: ?
Anh bật cười thành tiếng:
“Tôi không có sở thích nhòm ngó vợ người khác, hơn nữa…”
“Tôi không hề thích Giang Tri Hạ, những lời đồn kia đều là bịa đặt cả.”
Tôi đáp lấy lệ: “À đúng đúng đúng!”
Chứ nếu tôi không đọc truyện thì cũng tin rồi đấy.
Nhưng anh lại nghiêm túc nói tiếp:
“Tôi có người mình thích, nhưng không phải là Giang Tri Hạ.”
Tôi khựng lại: “Thế… người anh thích là ai?”
Thẩm Dục Xuyên nhìn tôi rất lâu, bỗng nhiên bật cười.
“Để sau rồi nói với em.”
8
Còn một tháng nữa là ly hôn.
Không biết từ lúc nào, cơ thể này ngày càng giống chính tôi.
Bước ngoặt xảy ra khi tôi tình cờ phát hiện ngón áp út tay phải có một nốt ruồi nhỏ.
Nguyên chủ thì không có nốt ruồi ở đó.
Nhưng tôi – trong thế giới cũ – thì có.
Chưa kể, tôi thường xuyên mơ thấy những ký ức tuổi thơ của nguyên chủ.
Liệu đây thật sự chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao?
Tôi nhập vào thân thể cô ấy… Vậy nguyên chủ đã đi đâu?
Tôi lên mạng tìm hiểu rất nhiều tài liệu về xuyên không – thời không – tráo đổi linh hồn.
Giả thuyết nào cũng có, nhưng chẳng cái nào kiểm chứng được.
Cô ấy… đã biến mất?
Hay là… đã thế chỗ tôi trong thế giới cũ?
Nếu là khả năng thứ hai, thì tôi chỉ có thể chúc cô ấy may mắn.
Vì cuộc sống của dân văn phòng 996 trong thế giới kia… thật sự không dành cho con người.
Cũng may tôi đã để lại cho cô ấy một khoản tiền tiết kiệm, đủ mua nhà.
Hôm trở về từ biệt thự cũ, tôi vui ra mặt.
Cuối cùng cũng không cần ngủ chung phòng với Thẩm Dục Xuyên nữa rồi.
Ai ngờ vừa về tới đã nhận thông báo — tối nay phải đi dự tiệc do đối tác tổ chức, cùng với anh.
Cay hơn nữa là: gặp luôn nam chính – Lục Đình Chu.
Suốt cả buổi tối, ánh mắt của không ít người đều đổ dồn về phía hai người họ.
Dù sao thì cả hai vốn là bạn thân từ nhỏ, thân đến mức gọi là “thanh mai trúc mã” cũng không ngoa.
Cuối cùng lại vì cùng thích một cô gái mà trở mặt thành thù.
Đúng kiểu “drama không cần viết cũng tự đến”.
Lục Đình Chu — người như tên, đẹp trai lạnh lùng, khí chất áp đảo.
Anh ta nói vài câu với Thẩm Dục Xuyên rồi rời đi.
Khóe môi còn vương nụ cười nhàn nhạt kiểu kẻ chiến thắng —
vừa giống khiêu khích, lại vừa như thị uy.
Trước khi đi còn lướt mắt qua tôi một cái khiến toàn thân tôi nổi da gà.
Sắc mặt Thẩm Dục Xuyên khẽ thay đổi.
Thấy vậy, tôi vội vàng bước tới đỡ lấy anh.
Anh cúi đầu, hạ giọng nói:
“Tôi bị hạ thuốc rồi.”
Tôi: ?
Ai hạ?
Đừng nói là… Lục Đình Chu đấy nhé?!