Xuyên Sách Làm Nữ Phụ Ác Độc - Chương 4
10
Năm ba đại học, tôi cũng viết một bộ truyện về hai chị em thật giả.
Vì cô em gái giả trong nguyên tác được cha mẹ và anh trai của cô chị gái thật cưng chiều, xét đến việc cải thiện hình tượng và cô em gái giả đã được yêu thương, dạy dỗ gần hai mươi năm, nên tôi không viết cô em gái giả thành một nhân vật phản diện độc ác, làm đủ mọi chuyện xấu xa để tranh giành những thứ vốn không thuộc về mình nữa.
Vì chỉ viết cho vui, nên không đăng lên, chỉ truyền tay nhau xem trong nhóm bạn bè.
Kết quả viết được một nửa, trên mạng đã xuất hiện một bộ truyện có đoạn văn dài giống hệt tiểu thuyết của tôi.
Điều càng khiến người ta tức giận hơn là, để tiểu thuyết đọc kích thích hơn, tên khốn đó đã biến những nhân vật phụ mà tôi dày công thiết lập, nam thì thành chó liếm của nữ chính, nữ thì thành tình địch đấu đá với nữ chính.
Tôi tức đến mức chửi nhau ba trăm hiệp với tác giả đó.
Kết quả không biết có phải tức quá không mà “rắc” một tiếng, tôi xuyên vào đây.
Lúc đầu tôi không biết mình xuyên sách, cho đến khi hệ thống tìm đến tôi nói cho tôi biết người trong ngõ hẻm là Phó Thâm Thời.
Đúng vậy, tôi lao vào không phải vì mười tỷ đó, mà là vì Phó Thâm Thời.
Sau đó tôi biết mình bị kẹt trong sách.
Nhưng tôi không biết mình bị kẹt trong sách của mình, hay là sách của tên đạo văn đó.
Vì hắn ta không đổi tên nam chính, những cái khác thì đổi rồi, nên tôi hơi mơ hồ.
Thêm nữa lúc đó cách thời điểm bắt đầu cốt truyện còn xa, nên tôi định sống ẩn dật.
Đúng, sống ẩn dật bên cạnh nam chính.
Vì tôi không biết gì về tương lai.
Hệ thống ba hoa chích chòe không đáng tin cậy đó lại là đồ mỏng manh, bị tôi đập một cái là im bặt.
Tôi mù tịt, chỉ có thể bám theo Phó Thâm Thời, kết quả bám theo lại vô tình bám lên giường.
Nhưng chuyện này thật sự không thể trách một mình tôi!
Ai biết được anh chàng này lại quyến rũ đến vậy, cốt truyện còn chưa bắt đầu, anh đã bị người ta bỏ thuốc.
Lúc đó tôi vốn định đưa anh đến bệnh viện gì đó.
Nhưng anh vừa rên rỉ làm nũng nói mình khó chịu, vừa cọ vào người tôi, thật sự ——
Một chàng trai trẻ đẹp như vậy, là phụ nữ ai mà chịu nổi chứ!
Sau đó tôi bị dục vọng làm mờ mắt.
Sau đó, anh chàng này sống chết đòi chịu trách nhiệm.
Nam chính tiểu thuyết ngôn tình mà, đều như vậy cả.
Bản chất của họ không phải vì một người nào đó mà sống, nhưng họ nhất định đều có phẩm chất chung thủy không đổi.
Đương nhiên, nữ chính cũng vậy, nữ phụ cũng vậy, tất cả mọi người đều nên như vậy.
Cấu thành nên con người hoàn chỉnh của họ, không phải là một người khác, mà là trí tuệ, phẩm chất, giáo dục, sức khoẻ, tam quan của họ cấu thành nên họ là linh hồn và thể xác độc lập của họ, chứ không phải là duyên phận hư vô.
Mặc dù bây giờ có thể khẳng định bộ truyện này là tên khốn kia đạo của tôi, nhưng khi tôi đến đây, nơi này đã trở thành một thế giới mới, vậy thì những người ở đây, cũng nên có tư tưởng và hành vi của riêng họ.
11
Kiều Thư vẫn nhắm vào Kiều Vũ như cũ.
Nhưng theo thời gian, số lần cô ấy ra tay ít đi.
Sau đó, tôi lại lần lượt gặp từng người nhà họ Kiều, những lời phủ nhận Kiều Vũ cũng ngày càng ít đi, không phải là kết quả từ việc cô ấy vượt mặt vô số nhân vật phụ và phản diện để trở nên nổi bật như trong nguyên tác, mà là kết quả ngày càng nhiều nhân vật phụ làm bia đỡ đạn đã thức tỉnh.
Hệ thống sắp phát điên.
[Rốt cuộc cô đang làm gì vậy! Đây là sách của tôi! Đây là thế giới của tôi! Tất cả bọn họ đều phải do tôi khống chế!]
Đối mặt với điều này, tôi lập tức dùng một cú thiết đầu công.
Một cú không được thì hai cú.
Gần đây cứ liên tục luyện tập, tôi cảm thấy đầu mình cứng hơn rõ rệt.
Hai tháng sau, Phó Thâm Thời vừa về nhà đã vui vẻ ôm tôi xoay vòng vòng.
“Vợ ơi vợ ơi! Hôm nay anh khống chế được rồi! Hôm nay anh khống chế được rồi! Hôm nay gặp Kiều Vũ anh không thèm nhìn cô ấy lấy một cái!”
Tôi hôn mạnh lên mặt anh một cái.
“Giỏi lắm.”
Sau khi tôi không làm con sâu dính lấy Phó Thâm Thời nữa, Kiều Vũ bắt đầu tránh mặt tôi.
Tại sao tôi biết cô ấy đang cố ý tránh mặt tôi, là vì tôi đã tìm cô ấy rất nhiều lần, đều bị cô ấy lấy đủ loại lý do từ chối, sau đó có một lần tôi nhìn thấy cô ấy từ xa, cô ấy lại quay đầu bỏ chạy.
Tôi cũng không đuổi theo, sau đó cũng không tìm cô ấy nữa.
Tôi đang đợi, đợi đến khi cô ấy chủ động tìm tôi.
Đêm giao thừa, tôi đang dán câu đối xuân với Phó Thâm Thời thì Kiều Vũ lại đứng trước cửa biệt thự.
Cô ấy nhìn chúng tôi với vẻ mặt khó hiểu, dường như không hiểu hành động của chúng tôi.
Phó Thâm Thời nhìn thấy Kiều Vũ, ánh mắt anh mơ màng một lúc, nhưng sau khi tôi lên tiếng, anh lại đột nhiên hoàn hồn, sau đó anh như nhìn thấy thú dữ, chạy trối chết vào nhà.
Tôi cũng định quay vào thì Kiều Vũ gọi tôi lại.
“Bà Phó, có thể nói chuyện một chút được không?”
Tôi vui vẻ đồng ý, nhưng không mời cô ấy vào nhà, mà đến quán cà phê.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau, cô ấy không mở miệng ngay, dường như đang do dự.
Tôi cũng không nói gì, cứ chờ cô ấy.
“… Bà Phó.”
Tôi cười với cô ấy.
Cô ấy nói: “Tôi thấy rất kỳ lạ.”
“Kỳ lạ ở đâu?”
Cô ấy không trả lời ngay, mà lại hỏi một câu hỏi khác.
“Cô có tin vào việc trọng sinh không?”
“Tin.”
Mắt Kiều Vũ sáng lên: “Cô cũng vậy sao?”
“Tôi thì không, nhưng tôi tin, bây giờ tất cả những gì cô nói với tôi, tôi đều sẽ tin.”
Kiều Vũ sững sờ, sau đó cuối cùng vẻ mặt đờ đẫn của cô ấy cũng có sự thay đổi, cô ấy nở một nụ cười, nhưng không hỏi tôi tại sao nữa, sau đó bắt đầu kể câu chuyện của mình.
Cô ấy nói cô ấy trọng sinh, kiếp trước cha mẹ ruột và anh trai của cô ấy đều thiên vị cô em gái giả bị tráo đổi. Khi cô ấy bị vu oan, bị người đời khinh miệt rồi bị bỏ rơi, cuối cùng chết thảm trên đường phố.
Sau đó cô ấy vừa mở mắt ra, lại trở về ngày đầu tiên của buổi tiệc nhận người thân.
“Tôi thề nhất định phải trả thù.”
“Trả thù thế nào?”
Kiều Vũ sững người.
“Bây giờ tôi nên trở nên rất lợi hại, tôi…”
“Là cô mạnh lên, hay là đột nhiên xuất hiện một người rất mạnh mẽ phía sau cô?”
Cô ấy đột ngột ngẩng đầu nhìn tôi.
“Cô có cảm giác, Phó Thâm Thời, chồng tôi, nên là người của cô.”
Cô ấy không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
“Cô có cảm giác, tôi không nên tồn tại.”
Cô ấy vẫn không nói gì.
“Cô cảm thấy đúng, nếu theo quỹ đạo ban đầu thì tôi không nên tồn tại, người mà Phó Thâm Thời thích nên là cô, cô quả thật sẽ dựa vào Phó Thâm Thời để hoàn thành việc trả thù.”
Kiều Vũ nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.
“Nhưng cô thật sự mạnh lên sao?”
“…”
“Cô không mạnh lên, cô chỉ dựa vào tình yêu của đàn ông để duy trì vẻ ngoài hào nhoáng, nội lực của cô không phải là của cô, mà là dựa vào tình yêu và phẩm chất của Phó Thâm Thời.”
Mãi đến bây giờ, Kiều Vũ mới lên tiếng:
“Vậy còn cô? Bây giờ cô sống tốt, chẳng lẽ không phải vì Phó Thâm Thời sao?!”
“Đúng vậy.”
Tôi thẳng thắn thừa nhận.
Không có Phó Thâm Thời, tôi quả thực không thể làm phú bà, cũng không thể sống cuộc sống vật chất tốt như vậy.
“Nhưng nếu rời xa anh ấy, tôi vẫn sẽ hạnh phúc, việc ở bên anh ấy chỉ là thêu hoa lên gấm. Nếu tôi chia tay anh ấy, tôi vẫn có thể ngẩng cao đầu sống độc lập, tôi sẽ không vì không có anh ấy mà trở nên hoang mang, tôi sẽ không vì không có anh ấy mà trở nên khó khăn, tôi cũng sẽ không vì anh ấy mà trở thành một nhân vật phản diện độc ác chỉ biết phát điên ghen tị.”
Kiều Vũ lại im lặng.
“Kiều Vũ, cô là một chỉnh thể, chứ không phải cô ở bên Phó Thâm Thời mới là một chỉnh thể.”
12
Vì khu biệt thự không có quán cà phê, nên đi đi về về cộng thêm thời gian im lặng và nói chuyện với Kiều Vũ, khi tôi về đến nhà thì bữa trưa đã được nấu xong từ lâu.
Phó Thâm Thời đang vừa xử lý công việc vừa đợi tôi trên ghế sofa. Anh thấy tôi về, ngay lập tức tiến lên đón, cho tôi một cái ôm rất ấm áp.
“Giải quyết xong rồi sao?”
“Cũng gần xong rồi.”
Mắt Phó Thâm Thời híp thành hình trăng khuyết, anh nâng mặt tôi lên hôn hai cái.
“Tuyệt quá, vợ của anh.”
“Đương nhiên, không vậy sao có thể hạ gục anh được!”
Phó Thâm Thời cười hì hì nói: “Không có em, anh biết làm sao bây giờ?”
Tôi không trả lời, tôi rửa tay rồi bắt đầu ăn cơm với anh, ngày mai phải về nhà tổ nhà họ Phó, nên các dì giúp việc ở biệt thự sau khi nấu xong bữa trưa đã được cho phép nghỉ để về nhà.
Sau khi ăn cơm xong, tôi và Phó Thâm Thời lại cùng nhau dọn dẹp bàn ăn và nhà bếp, sau đó quây quần trên ghế sofa bắt đầu xem phim, thỉnh thoảng lại bình phẩm, trêu chọc nhau.
Mặc dù biệt thự rất lớn, rất trống trải, nhưng cũng coi như ấm áp.
Giữa bộ phim, nữ chính bị thương rơi xuống vực, tất cả mọi người đều nghĩ nữ chính đã chết, nam chính lại như phát điên, anh ta buông bỏ tất cả mọi việc trong tay để tìm kiếm nữ chính, trên màn hình toàn là bình luận cảm động trước tình cảm sâu đậm của nam chính.
Tôi hỏi Phó Thâm Thời: “Nếu một ngày, em đột nhiên biến mất, anh sẽ làm sao?”
Lúc đầu Phó Thâm Thời tưởng tôi đang nói đùa, anh cười hì hì nói: “Đương nhiên là đào ba thước đất cũng phải tìm ra em rồi.”
“Giống như nam chính, buông bỏ tất cả mọi người mọi việc sao?”
Nụ cười trên mặt Phó Thâm Thời cứng lại, anh chớp chớp mắt, nhìn tôi.
“Vợ à…”
“Nếu một ngày em biến mất, em không ngăn cản anh đau lòng, nhưng em hy vọng sau khi đau lòng xong, anh có thể nhanh chóng tìm lại chính mình, chứ không phải là em.”
Phó Thâm Thời im lặng hồi lâu, hỏi tôi: “Em sẽ biến mất sao?”
Câu nói này không kỳ lạ giữa chúng tôi, dù sao khi tất cả mọi người đều bị cốt truyện cuốn theo, chỉ có tôi tỉnh táo đứng tại chỗ.
Tôi ngẩng đầu dựa vào vai Phó Thâm Thời, nhìn trần nhà nói: “Ai biết được? Trên thế giới luôn có đủ loại tai nạn kỳ quặc, có lẽ một ngày nào đó…”
“Không cho nói!”
Phó Thâm Thời cúi đầu che miệng tôi lại, cánh tay ôm eo tôi dùng sức kéo tôi vào lòng anh.
Tôi nâng bàn tay Phó Thâm Thời đang che miệng tôi lên rồi nhẹ nhàng hôn một cái.
“Phó Thâm Thời, đừng sợ, chính vì chúng ta không đoán được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nên chúng ta mới có lý do trân trọng hiện tại tươi đẹp.
“Phó Thâm Thời, em yêu anh. Giây phút này, em ở bên anh, em yêu anh.”