Xuân Đằng Rực Rỡ - Chương 3
10.
Sau một hồi kiểm tra tỉ mỉ, cuối cùng, người ta phát hiện một lớp bột mỏng bám bên trong hộp đựng bát cháo. Bột này được trộn từ đương quy, ích mẫu thảo cùng một số dược liệu có tác dụng hoạt huyết, hóa ứ.
Ta còn chưa kịp nhìn kỹ, Tiểu Đào đã lập tức òa khóc:
“Hầu gia, xin người hãy làm chủ cho di nương! Di nương nghĩ rằng đây là cháo Lạp Bát do phu nhân đích thân sai người mang đến, dù nghén đến mấy cũng cố gắng uống hết một bát lớn. Di nương một lòng tin tưởng phu nhân, hoàn toàn không phòng bị gì cả!”
Yến Vân Khanh lập tức nổi trận lôi đình, sải ba bước dài đến trước mặt ta, không nói lời nào, giơ tay tát thẳng một cái.
“Độc phụ! Ngươi hết lần này đến lần khác nhắm vào Yểu Yểu, giờ còn dám hại cả cốt nhục của ta, còn gì để nói nữa không?”
Bên má ta nóng rát, vị tanh mặn trong khoang miệng khiến ta biết bản thân đã bị đánh đến rách khóe môi.
Trong sảnh đường, tất cả mọi người đều câm nín, hạ nhân lén lút liếc nhìn, sự nhục nhã và phẫn uất dâng lên cuồn cuộn trong lòng ta.
Đầu óc ta như trống rỗng, bên tai chỉ còn tiếng ù ù, ta đưa tay ôm mặt, từ từ quay đầu lại.
Người đàn ông trước mắt mặt mày dữ tợn, cơn giận bốc lên đỉnh đầu, trong ánh mắt tràn đầy thất vọng, căm ghét đến tột cùng.
Tựa như ta không phải thê tử kết tóc của hắn, mà là kẻ thù không đội trời chung.
Giữa ta và hắn vốn là một cuộc hôn nhân chính trị, ta chưa bao giờ mong chờ phu thê tình thâm, chỉ hy vọng có thể kính trọng nhau như khách.
Ta hít sâu một hơi, buông tay khỏi mặt, quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi chậm rãi nở một nụ cười ôn hòa.
Yến Vân Khanh thoáng sững sờ, cau mày.
Nhân lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, ta lao nhanh về phía bức tường, chộp lấy chiếc ghế dài trên mặt đất, vung tay đập thẳng vào đầu hắn.
Ta trời sinh có sức mạnh hơn người, từ ba tuổi đã luyện hạ bàn, nhiều năm kiên trì tập võ.
Chứ đừng nói là một chiếc ghế dài, dù có cầm thêm một chiếc đôn thêu trong tay kia, ta vẫn có thể quét hắn một cước đo đất.
Tiếng “Bốp” vang lên rõ mồn một trong đại sảnh im phăng phắc.
Yến Vân Khanh trợn trừng mắt, hoàn toàn không kịp đề phòng, bị ta đập trúng trán, trước mắt tối sầm, loạng choạng ngã xuống đất.
11.
Bầu không khí trong sảnh tĩnh lặng trong giây lát, sau đó là những tiếng hét thất thanh.
Ta lập tức sai gia đinh ngoài viện phong tỏa Tú Lan Viện.
Năm đó ta xuất giá đến kinh thành, cha mẹ huynh trưởng lo lắng cho sự an toàn của ta, đặc biệt chuẩn bị cho ta một đội hầu gái và nha hoàn hồi môn, phần lớn đều biết võ công.
Không chỉ vậy, trong bóng tối còn sắp xếp mấy chục người lần lượt tiến vào kinh thành.
Từ khi ta nắm giữ trung khố trong phủ, đã âm thầm thay thế những người này vào các vị trí trọng yếu, đồng thời chọn thêm người mới để bồi dưỡng thế lực của chính mình.
Như lời phụ thân từng nói: Một khi có biến cố, ta phải có khả năng nắm giữ cả Hầu phủ, ít nhất cũng phải có đủ lực lượng để khống chế hậu viện.
Sau khi phong tỏa viện, ta trước tiên sai người đưa Yến Vân Khanh về phòng, chỉ nói rằng vì quá đau lòng mà ngã đập đầu.
Từ nhỏ ta đã luyện võ, cú đánh vừa rồi thoạt nhìn như bộc phát, nhưng thực chất ta đã tính toán cẩn thận.
Tiếp theo, ta sai người tách riêng nha hoàn, mụ mụ trong viện ra thẩm vấn, đặc biệt là Tiểu Đào và đại phu.
Cuối cùng, ta cử người đi điều tra— điều tra Yến Vân Khanh, điều tra Vân Yểu Yểu.
Vụ việc này, khắp nơi đều lộ ra điểm đáng ngờ.
Trước tiên, chắc chắn ta không phải là người hạ độc hại thai nhi.
Trong phủ này, so với Vân Yểu Yểu, những di nương xấc láo hơn ta cũng từng gặp qua, nhưng ta chưa bao giờ ra tay với con cái của họ.
Thứ hai, thái độ của Yến Vân Khanh không đơn thuần chỉ là tức giận, mà là muốn mau chóng định tội ta.
Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, hắn làm quan nhiều năm, không thể nào không nhìn ra điểm này.
Ngay từ lúc ta bước vào Tú Lan Viện, mọi thứ đều giống như một vở kịch đã được sắp đặt sẵn.
Từng lời nói, từng hành động của mỗi người đều liên kết chặt chẽ, hoàn toàn không để ta có cơ hội phản ứng.
Ta trải giấy tuyên lên bàn, tỉ mỉ sắp xếp lại toàn bộ sự việc hôm nay.
Trăng đã lên cao, từ tiền viện truyền đến tin tức— Yến Vân Khanh đã tỉnh.
Ta khựng lại một chút, đợi rất lâu, cuối cùng nhận được tin từ hắn:
“Hãy tra rõ xem ai đã ra tay với Yểu Yểu.”
Ta phẩy tay, bảo mọi người lui xuống.
Sáng hôm sau, người phụ trách thẩm vấn nha hoàn, mụ mụ đến bẩm báo kết quả.
12.
“Nha hoàn phụ trách quét dọn hậu viện Tú Lan Viện nói rằng, Vân di nương mỗi ngày đều xông ngải, đã kéo dài hơn một tháng rồi.”
Xông ngải? Đây là một phương pháp dưỡng thai rất phổ biến.
Ta quay sang mụ mụ đã học qua dược lý, hỏi:
“Cái thai này, liệu vốn dĩ có phải đã không ổn định từ trước không?”
Mụ mụ gật đầu, nhưng đồng thời lại cau mày:
“Thế nhưng ngải cứu vốn có tác dụng thư kinh hoạt huyết, phải dùng rất cẩn thận.”
“Nếu Vân di nương sử dụng theo cách này, e rằng không có lợi cho thai nhi.”
Chẳng lẽ là chính Vân Yểu Yểu sử dụng không đúng cách dẫn đến sảy thai?
Mụ mụ do dự một lát rồi lại nói tiếp:
“Vân di nương tuy trông có vẻ yếu đuối, mong manh tựa liễu trước gió, nhưng thực chất bước đi lại vững vàng nhẹ nhàng, sắc mặt hồng hào, nền tảng sức khỏe hẳn là không tệ. Theo lý mà nói, nàng ta không cần phải dưỡng thai.”
“Huống chi, chỉ một chút bột đương quy và ích mẫu thảo thì sao có thể khiến nàng ta sảy thai?”
“Ngay cả hồng hoa hay xạ hương, với lượng ít ỏi như vậy cũng khó lòng gây ra hậu quả nghiêm trọng.”
“Hôm qua là Xuân Trúc và Tiểu Đào cùng đi nhận cháo Lạp Bát, hộp thức ăn cũng là loại được nhập chung cho cả phủ, trước khi đến Tú Lan Viện, rất khó để có người động tay vào.”
Buổi chiều hôm đó, Yến Vân Khanh với một cục sưng to trên trán đã đen mặt đến tìm ta.
Hắn ra lệnh trong vòng năm ngày, ta phải tìm ra kẻ hạ độc, nếu không thì giao lại quyền quản gia.
Ta nhìn thẳng vào đôi mắt âm trầm của hắn, mãi đến khi hắn hơi né tránh ánh mắt ta, ta mới nhàn nhạt gật đầu đồng ý.
Đêm đó, nha hoàn tiết lộ chuyện xông ngải của Vân Yểu Yểu lại đưa tin đến.
Không chỉ là mỗi ngày xông ngải, mà còn là một ngày ba lần, hơn nữa còn cố tình không để ai phát hiện, chỉ khi mùi trong phòng tản bớt, nàng ta mới cho người khác vào.
Nha hoàn kia là do mũi nhạy bén hơn người nên mới nhận ra.
“Một ngày ba lần, ngày nào cũng xông ngải, đây đâu phải dưỡng thai, rõ ràng là muốn phá thai!”
Mụ mụ đứng bên cạnh lắc đầu chán nản.
Ta lật qua mấy trang ghi chép trên bàn, cảm thấy có gì đó không đúng:
“Dù cho nàng ta không hiểu, thì chẳng lẽ mụ mụ bên cạnh nàng ta cũng không biết sao?”
Mỗi nữ nhân trong phủ khi mang thai đều sẽ có mụ mụ có kinh nghiệm chuyên phụ trách chăm sóc, để phòng trường hợp chủ nhân không hiểu, mà nha hoàn bên dưới cũng không có kinh nghiệm.
Đây vốn là quy củ của Hầu phủ từ trước đến nay, mà Vân Yểu Yểu lại đang được sủng ái, chẳng có lý nào người hầu cận của nàng ta lại không tận tâm hết sức.
“Phái người đi điều tra những mụ mụ bên cạnh Vân di nương, xem rốt cuộc là chuyện gì.”
Giờ có lẽ chỉ có thể đi từng bước một.
13.
Hôm sau, đến ngày vào thỉnh an lão phu nhân.
Sau khi các chị em dâu trò chuyện xong, lão phu nhân giữ ta lại một mình, chắc hẳn là vì chuyện của Vân Yểu Yểu.
Lão phu nhân hơi nghiêng người, tựa nửa người lên tháp, ta đứng phía dưới, mắt cúi thấp, lưng thẳng tắp.
Bà nhìn ta một lát, cuối cùng khẽ thở dài, nhấp một ngụm trà rồi nói:
“Đại tức phụ, những năm qua con cũng không dễ dàng gì. Ta biết con vốn rộng lượng, nhưng nếu quá nhân từ, sẽ làm loạn cả quy củ.”
Ta khiêm tốn đáp:
“Là Chước Hoa sơ sót, lại khiến mẫu thân phải lo lắng.”
Lão phu nhân lại thở dài, khoát tay:
“Không trách con, chỉ là sau này quản thúc hậu viện nghiêm cẩn hơn một chút là được.”
Đây chính là lời bảo ta có thể lui rồi.
“Đa tạ mẫu thân chỉ bảo, Chước Hoa xin ghi nhớ.”
Rời khỏi Thọ Khang Viện, trên đường quay về, khi đi ngang một hòn giả sơn, Xuân Trúc đột nhiên khựng bước.
Ta nhìn theo ánh mắt nàng, thấy phía sau giả sơn có một nha hoàn, liền quay đầu hỏi nàng sao vậy.
Xuân Trúc do dự bước vài bước, nhìn kỹ nha hoàn kia một lần nữa, rồi ghé sát tai ta, hạ giọng nói:
“Phu nhân, đầu năm nay khi người bảo nô tỳ đưa trà Long Tỉnh mới đến cho lão phu nhân, lúc quay về nô tỳ nghe thấy tiếng cười, liền trông thấy một nha hoàn đứng đúng chỗ của người kia bây giờ.”
“Hôm nay nghĩ lại, dáng vẻ của nha hoàn đó… rất giống Tiểu Đào.”
14.
Tiểu Đào chính là nha hoàn thân cận của Vân Yểu Yểu, được đưa từ bên ngoài vào. Nghe nói, nàng ta được Vân Yểu Yểu bắt gặp trên đường, thấy đáng thương nên mua về.
Lúc ấy, ta cũng không để tâm đến Tiểu Đào, chỉ đoán là nha hoàn mà Yến Vân Khanh mua riêng cho Vân Yểu Yểu, lại muốn tỏ ra nhân từ, nên mới cố tình dựng nên câu chuyện như vậy.
Nhưng nếu nàng ta vốn dĩ đã là nha hoàn trong phủ thì sao?
“Ngươi lặng lẽ điều tra về Tiểu Đào, nhất là gia thế của nàng ta.”
Rất nhanh sau đó, có tin tức truyền đến.
Gia đình Tiểu Đào vốn dĩ vẫn sống tại kinh thành, trước kia chỉ làm công nhật, nhưng nửa năm trước bỗng dưng tuyên bố phải chuyển đi.
Tìm hiểu kỹ hơn, thì đó chính là đầu tháng sáu.
Mà đầu tháng sáu, chính là lúc Yến Vân Khanh rời kinh xử lý công vụ.
Trên đời này, liệu có chuyện trùng hợp đến vậy không?
Không chỉ vậy, mụ mụ chăm sóc cho Vân Yểu Yểu cũng bị phát hiện có điểm đáng ngờ.
Bà ta chính là tỷ muội của nhũ mẫu Yến Vân Khanh, trước đây làm việc tại một trang viên ở ngoại ô kinh thành, được đích thân Yến Vân Khanh chỉ định đưa vào phủ.
Lúc đó ta chỉ nghĩ rằng hắn sủng ái Vân Yểu Yểu, nên muốn sắp xếp người hầu cho nàng ta, lại tiết kiệm công sức của ta, nên ta cũng không hỏi nhiều.
Giờ thì điều tra thế nào, cũng không thấy dính líu đến ai khác trong hậu viện, mà từng đường từng mối đều liên quan đến Yến Vân Khanh.
Đúng kiểu hổ ko gầm lại tưởng là hello kitty, giá mà viết rõ thêm về âm mưu ám sát thì hả dạ hơn nữa.