Xuân Đằng Rực Rỡ - Chương 2
05.
Khi Yến Vân Khanh mặt đen như đáy nồi bước vào Đông viện, ta đang thêu khăn tay cho Thanh tỷ nhi.
Vừa đến, hắn đã lên giọng chất vấn:
“Lỗ thị, chỉ là một tấm vải, sao nàng phải so đo như vậy? Không muốn đưa thì thôi, sao lại sỉ nhục Yểu Yểu? Trước đây ta còn tưởng nàng rộng lượng, không ngờ tâm địa lại độc ác đến vậy!”
Ta chậm rãi thu lại khung thêu, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ánh mắt đối diện khiến Yến Vân Khanh cau mày, có vẻ không quen với sự bình tĩnh của ta lúc này.
“Lang quân nói gì vậy, chỉ là một tấm vải thôi mà.” Ta khẽ cười, ánh mắt vô tội nhưng lời lẽ lại sắc bén, “Trong phủ, di nương nếu chưa có con, ngoài chi phí ăn mặc ở, mỗi tháng cũng được phát mười lượng bạc. Một tấm gấm Phù Quang, nói quá lên thì khoảng trăm lượng, Vân di nương muốn, tích góp một năm rưỡi cũng đủ mua một tấm vải mới. Tấm vải của ta cũng là kiểu dáng từ mười năm trước rồi, muội ấy chắc cũng không thích đâu nhỉ?”
Lời này ngầm nhắc nhở hắn: đây là của hồi môn của ta, đừng ép ta phải nói trắng ra.
“Hơn nữa, ta cũng đã đưa gấm Lưu Vân sang đó, thế mà vì một tấm vải mà đến làm ầm ĩ với lang quân, đúng là không hiểu quy củ.” Ta thản nhiên đưa ra quyết định:
“Vân di nương tham lam hưởng thụ, không biết tiết kiệm, lại còn xúi giục lang quân, ly gián tình nghĩa vợ chồng.
Từ hôm nay, phạt bổng lộc ba tháng, đóng cửa suy ngẫm.”
“Di nương cũng cần tĩnh tâm một chút, ta có một chủ ý rất hay. Đưa sang đó một hộc đậu xanh, khi nào muội ấy nhặt xong hết hạt đậu đỏ bên trong và xâu thành chuỗi dâng lên lang quân, thì khi đó mới được ra ngoài.”
Dặn dò xong, ta mới quay sang hỏi Yến Vân Khanh:
“Phu quân thấy thế nào?”
Hắn còn có thể nói gì? Trong những gia đình gia giáo, chuyện trong hậu viện đều do chính thất làm chủ, trừ phi hắn muốn ngang nhiên sủng thiếp diệt thê.
Yến Vân Khanh không thể nổi giận với ta, cơn tức nghẹn ở ngực, đành đen mặt phất tay áo bỏ đi.
Một chuyến đến Đông viện chẳng những không giúp gì được cho Vân Yểu Yểu, ngược lại còn khiến nàng ta bị trách phạt. Vân Yểu Yểu vừa tức vừa tủi, lập tức khóc lóc làm loạn.
Nhưng Yến Vân Khanh vốn đã không vui, bị nàng ta ầm ĩ đến đau đầu, liền mắng cho một trận, sau đó xoay người đến viện của di nương khác.
Trong Đông viện, mụ mụ vừa đan dây kết vừa kể lại màn kịch ngoài kia.
Ta cười nhạt:
“Lang quân của chúng ta, e rằng ngay cả Vân di nương khóc cái gì cũng chưa kịp nghe rõ.”
Mụ mụ nghe xong, gật đầu đồng ý.
06.
Gấm Lưu Vân thoạt nhìn giống đến chín phần với gấm Phù Quang, nhưng thực chất lại là hàng nhái do một thương nhân muốn kinh doanh gấm Phù Quang nhưng không tìm được thợ dệt mà làm ra. Dù là giá cả hay chất lượng, đều kém xa không chỉ một hai bậc.
Các gia đình danh giá thà dùng loại vải khác chứ không muốn dùng gấm Lưu Vân. Dù sao cũng là hàng giả, mặc ra ngoài chỉ tổ mất mặt.
Huống hồ, Vân Yểu Yểu vốn muốn ép ta nhường lại gấm Phù Quang, thế mà cuối cùng chỉ nhận được gấm Lưu Vân, sao có thể không tức giận?
Sau khi nhặt xong đậu, lệnh cấm túc cũng được giải trừ, nàng ta lại bắt đầu tìm cách lấy lòng Yến Vân Khanh.
Trước tiên là học hát khúc Côn Sơn, sau đó lại học làm đèn lồng, rồi đến tìm ta, muốn nhân dịp sinh nhật của Yến Vân Khanh, tự tay làm một vườn hoa đăng tặng hắn.
Đèn thỏ sinh động như thật, đèn hoa sen tinh xảo tuyệt mỹ, ngay cả đôi đèn cá chép béo tròn cũng vô cùng đáng yêu.
Ta đặc biệt tổ chức tiệc sinh nhật nhỏ của Yến Vân Khanh trong vườn. Ban ngày, lão phu nhân cùng các thân thích tham dự đại yến, còn tiệc nhỏ vào buổi tối vốn là để lang quân và nữ quyến trong hậu viện cùng hài tử quây quần bên nhau.
Các di nương ăn diện lộng lẫy, từng người một dâng lên tài nghệ và lễ vật mừng thọ.
Lũ trẻ trong vườn vui đùa rượt đuổi, cười đùa ríu rít.
Yến Vân Khanh cũng tỏ ra ân cần chu đáo, gần như hỏi han từng người một, kể cả những di nương và hài tử mà một tháng hắn chưa chắc đã gặp được một lần.
Trưởng tử của ta, Yến Minh Nghiêu, năm nay đã mười tuổi, là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú. Hằng ngày hắn theo học tại Quốc Tử Giám, chỉ về nhà vào những ngày nghỉ. Hôm nay cũng là vì sinh thần của phụ thân nên mới trở về.
Hắn ngồi bên cạnh ta, dù bề ngoài nghiêm túc đoan chính, nhưng ánh mắt lại không giấu được sự thích thú, cứ chăm chú nhìn chằm chằm vào những chiếc đèn lồng tinh xảo.
“Mẫu thân, những chiếc đèn này không thua gì thợ khéo bên ngoài làm đâu.”
Ta mỉm cười gắp thức ăn cho hắn, gật đầu đồng tình:
“Tất nhiên rồi, tất cả đều do Vân di nương tự tay làm, quả thực rất khéo léo.”
Bỏ qua những chuyện khác, tay nghề này của Vân Yểu Yểu đúng là đáng khâm phục, ít nhất ta cũng chẳng thể làm được.
Cùng lắm ta chỉ có thể thêu một cái túi thơm mà thôi.
Bữa tiệc nhỏ hôm ấy kết thúc trong vui vẻ. Ai nấy đều cười nói rôm rả, ta và Vân Yểu Yểu thậm chí còn trò chuyện vài câu, dường như không còn chút hiềm khích nào.
07.
Sau buổi tối hôm đó, Yến Vân Khanh càng thêm sủng ái Vân Yểu Yểu, hầu như đêm nào cũng ngủ lại viện của nàng ta.
Ta tất nhiên chẳng có ý kiến gì.
Các di nương trong hậu viện phần lớn đều đã có con, ai lo phận nấy.
Những người chưa có con cũng có việc riêng của mình, chỉ cần giữ thể diện, ta cũng không quản quá chặt.
Lại hơn một tháng nữa trôi qua, đột nhiên có tin truyền ra từ viện của Vân Yểu Yểu— nàng ta đã có thai, mới hơn một tháng.
Yến Vân Khanh mừng rỡ khôn xiết, nhất thời Vân Yểu Yểu phong quang vô hạn.
Hắn năm nay đã ba mươi, đã có năm nhi tử và sáu nữ nhi, người ngoài đều ca tụng hắn là “đa tử đa phúc”.
Cũng chính vì điều này, ta trong giới phu nhân quyền quý ở kinh thành cũng được đánh giá khá cao.
Chỉ là, với thai nhi trong bụng Vân Yểu Yểu, Yến Vân Khanh dường như đặc biệt xem trọng.
Không chỉ ngày ngày đến thăm nom, mà còn đích thân hỏi han đại phu về mạch tượng.
Nhớ lại hai lần ta mang thai sinh con, hắn cũng chỉ qua loa hỏi han đại phu mấy câu mà thôi.
Các gia tộc quyền quý trong kinh thành, dường như đều như vậy— chuyện mang thai sinh con vốn chỉ là cuộc chiến của riêng nữ nhân, lang quân chưa bao giờ bận tâm.
Lại thêm một tháng trôi qua, một buổi trưa nọ, mụ mụ lặng lẽ đến báo tin:
“Phu nhân, Vân di nương đang lén lút xông ngải, còn bí mật sai người mua rất nhiều thuốc dưỡng thai.”
Ánh mắt ta khẽ trầm xuống, chậm rãi dặn dò:
“Hãy để ý kỹ hơn.”
08.
Chớp mắt lại thêm một tháng trôi qua, tuyết mùa đông đã phủ một lớp mỏng trên mặt đất.
Năm hết Tết đến, đã đến lúc ăn cháo Lạp Bát.
Theo lệ cũ, ta sai người chuẩn bị các loại đậu, thịt vịt khô, thịt muối, lạc và các loại hạt để nấu cháo Lạp Bát.
Qua Lạp Bát là đến năm mới, ta lại càng bận rộn không ngơi tay.
Sáng sớm, cháo đã được nấu xong. Trước tiên phải mang đến từ đường, rồi dâng lên lão phu nhân, các bậc tộc lão. Sau đó mới đến phần của Yến Vân Khanh và các khách khanh trong phủ, rồi đến nhị phòng, tam phòng, bà con thân thích xung quanh. Cuối cùng mới đến hậu viện.
Ta bận đến mức không kịp nghỉ ngơi, mãi đến khi có thể ngồi xuống uống một bát cháo, chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi mụ mụ:
“Ai phụ trách đưa cháo đến Tú Lan Viện?”
Tú Lan Viện chính là nơi ở của Vân Yểu Yểu.
Mụ mụ vừa xoa bóp vai cho ta vừa đáp:
“Phu nhân yên tâm, là Xuân Trúc đích thân giám sát, cùng với đại nha hoàn Tiểu Đào bên đó tự tay sắp xếp vào hộp thức ăn rồi mang đến.”
Xuân Trúc là nha hoàn hồi môn ta mang theo từ Ung Châu.
Nghe vậy, ta cũng an tâm hơn, gật đầu. Đối với những chuyện liên quan đến đồ ăn thức uống, tuyệt đối không thể lơ là.
Nhưng dù cẩn thận đến đâu, chuyện vẫn xảy ra.
09.
Khi ta đang ngồi dùng bữa tối cùng Thanh tỷ nhi, Xuân Trúc bỗng vội vã chạy vào, quỳ sụp xuống, giọng hoảng loạn:
“Phu nhân, Tú Lan Viện có chuyện rồi.”
Tim ta chùng xuống, lập tức ra hiệu cho nhũ mẫu đưa Thanh tỷ nhi về phòng, sau đó hỏi:
“Chuyện gì?”
Xuân Trúc tuy hoảng hốt, nhưng dù sao cũng đã theo ta gần hai mươi năm, vẫn có thể giữ được bình tĩnh:
“Tú Lan Viện đã mời đại phu đến, nghe nói hài tử trong bụng e rằng… không giữ được.”
Ta lập tức đứng dậy, dặn dò người canh giữ viện, rồi dẫn theo Xuân Trúc và mụ mụ nhanh chóng đến đó.
Lúc này, Yến Vân Khanh đã có mặt tại viện, trong phòng vô cùng hỗn loạn, nha hoàn chạy ra chạy vào, từng chậu nước loang lổ vết máu được mang ra ngoài.
Yến Vân Khanh sắc mặt u ám, ngồi trong sảnh đường, cả người toát lên vẻ giông tố sắp ập đến.
Ta tiến lên hỏi:
“Vân di nương thế nào rồi?”
Vị đại phu đang lau mồ hôi trên trán, giọng hơi khàn:
“Bẩm phu nhân, e rằng… không giữ được hài tử.”
Lời còn chưa dứt, một trận gào khóc đã vang lên.
Ngay sau đó, nha hoàn thân cận của Vân Yểu Yểu, Tiểu Đào, lảo đảo lao ra ngoài, quỳ sụp xuống trước mặt ta và Yến Vân Khanh, khóc nấc lên:
“Hầu gia, hài tử của di nương không còn nữa, tiểu thiếu gia không còn nữa!”
Sắc mặt Yến Vân Khanh đanh lại, lập tức muốn xông vào trong, nhưng bị một giọng nói yếu ớt bên trong cản lại:
“Lang quân… hài tử của chàng và thiếp… đã không còn nữa… Thiếp thân vốn thân thể yếu ớt, khó mang thai, lần này sảy thai rồi, e rằng cả đời này cũng không thể sinh con cho lang quân được nữa…”
Câu nói này như châm dầu vào lửa, Yến Vân Khanh nổi trận lôi đình:
“Hôm qua vẫn còn khỏe mạnh, tại sao hôm nay lại thành ra thế này?”
Đại phu rụt rè lên tiếng:
“Dường như là do ăn phải thứ gì đó có tác dụng hoạt huyết, nên mới dẫn đến việc sảy thai.”
Tiểu Đào nức nở:
“Di nương mang thai rất vất vả, nghén nặng, hôm nay chỉ ăn một bát cháo, ngoài ra không ăn gì khác…”
Ta hờ hững liếc Tiểu Đào một cái, sau đó nhìn về phía Xuân Trúc. Xuân Trúc nhẹ nhàng lắc đầu.
Yến Vân Khanh đập mạnh tay xuống bàn:
“Hài tử đang yên đang lành, sao có thể nói mất là mất được? Điều tra ngay! Phải tra rõ ngọn ngành!”
Tiểu Đào vội vàng mang hộp thức ăn và bát cháo ra, quả nhiên là cháo Lạp Bát được phân phát trong ngày.
Ngoài ra còn mang ra một số chén dĩa khác cùng bã thuốc của ngày hôm nay.
Đại phu cẩn thận kiểm tra từng thứ, trong phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng nức nở khe khẽ vọng ra từ bên trong.
Một canh giờ trôi qua, tất cả đồ ăn và thuốc uống đều được kiểm tra kỹ lưỡng. Cuối cùng, ánh mắt đại phu dừng lại trên hộp thức ăn.