Xuân Đã Về - Chương 6
Ngoại truyện: Không gian song song
【Góc nhìn của Du Thần】
【Nếu cả hai bằng tuổi và học chung một trường cấp ba】
Sau khi ba mẹ mất trong một vụ tai nạn xe hơi, thế giới của Du Thần bỗng chốc trống rỗng.
Người bị ảnh hưởng nhiều nhất, có lẽ chính là thành tích học tập của anh—tụt dốc không phanh.
Chủ nhiệm lớp, thầy Triệu, là một người đàn ông cực kỳ có trách nhiệm.
Tuần này đã là lần thứ ba thầy giữ Du Thần lại, gọi vào văn phòng.
Du Thần chẳng còn tâm trí đâu để để ý, chỉ nghĩ rằng lại sắp phải nghe một tràng giáo huấn đầy răn dạy nữa.
Nhưng không ngờ, khi thầy Triệu còn chưa kịp nói hết câu, cửa phòng đã bị gõ nhẹ.
Một giọng nữ trong trẻo vang lên, mang theo chút vui vẻ không thể giấu nổi:
“Báo cáo! Thầy Triệu, mẹ con bảo thầy về nhà nấu cơm.”
Vị thầy nghiêm khắc nhất trường, trong khoảnh khắc đó, sắc mặt liền dịu đi.
Mang theo chút bất đắc dĩ đầy cưng chiều, thầy nói với Du Thần:
“Em về trước đi.”
Du Thần hờ hững gật đầu, bước ra ngoài.
Lúc lướt qua cô gái ấy, cánh cửa dần khép lại.
Ngay giây phút cuối cùng, anh nghe thấy giọng nói làm nũng đáng yêu của cô:
“Ba ơi, con muốn ăn sườn xào chua ngọt!”
Lần đầu tiên trong đời, Du Thần thật sự chú ý đến một người khác.
Thì ra, đây chính là con gái của thầy Triệu.
Người luôn cạnh tranh vị trí thủ khoa với anh—Tri Chi.
Du Thần vốn đã chấp nhận buông bỏ mọi thứ, tự cho rằng mình sẽ không bao giờ chạm tới cô gái ở trên mây kia nữa.
Không ngờ, khi bị họ hàng chiếm đoạt nhà cửa và đuổi ra ngoài, anh lại được thầy Triệu thu nhận.
Nhà không lớn, anh chỉ có thể ngủ trên ghế sofa giường.
Du Thần luôn biết ơn, với anh, như vậy đã là quá đủ.
Vì thế, anh cố tình tránh xa Tri Chi, sợ gần mực thì đen, kéo cô xuống cùng anh.
Nhưng không ngờ, Tri Chi lại vô cùng hứng thú với anh:
“Cậu là Du Thần đúng không? Cậu giỏi Toán lắm đúng không? Chỉ cho mình bài này với?”
Nể tình thầy Triệu, Du Thần không từ chối.
Bài toán này là dạng nâng cao, hơi vượt cấp, nhưng vẫn nằm trong khả năng của anh.
Chỉ vài ba bước, anh đã giải thích cho cô hiểu.
Tri Chi chống tay lên má, đôi mắt sáng rực long lanh:
“Cậu giỏi quá đi, Du thần!”
2
Sau đó, Du Thần liền bị cô quấn lấy.
Nói ra cũng lạ, anh có thể phớt lờ mọi thứ, nhưng lại không thể chống đỡ nổi ánh mắt lấp lánh của Tri Chi.
Thậm chí, dưới sự năn nỉ của cô, anh đã lén lút mua cho cô vài lần đồ ăn vặt.
Mỗi ngày, Tri Chi đều chạy đến tìm anh hỏi bài.
Lâu dần, Du Thần cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Anh phát hiện, Tri Chi không chỉ hỏi Toán, mà ngay cả Ngữ Văn và Tiếng Anh cũng muốn hỏi.
Thậm chí có khi, vừa mới thi thử xong, còn chưa nhận được đề, cô đã bám lấy anh đòi giải bài.
Cô cũng thích so đáp án với anh.
Du Thần không còn cách nào khác, bất giác đã nghiêm túc làm bài thi mấy lần liền.
Từ lúc nào không hay, một kẻ ngỗ nghịch như anh đã bắt đầu sửa đổi.
Chính anh còn chưa kịp nhận ra, chỉ ngày ngày nghĩ xem phải giảng bài cho Tri Chi thế nào.
Mãi đến một lần, hiếm hoi lắm Tri Chi mới không đến tìm anh hỏi bài.
Du Thần suy nghĩ cả buổi cũng không nhớ ra mình có vô tình làm cô giận hay không.
Anh mang theo tâm thế sẵn sàng nhận sai vô điều kiện tìm đến cửa.
Kết quả lại tình cờ nghe được cuộc đối thoại giữa cô và ba mình— lúc này anh mới vỡ lẽ, hai cha con nhà này cố ý cả.
Anh vừa buồn cười vừa bất lực, định đi tìm Tri Chi để hỏi tội.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Tri Chi đã nhanh chóng ra đòn phủ đầu.
Cô ấm ức bĩu môi:
“Em thi không tốt, ba không cho em ăn cánh gà Coca.”
Thực tế chỉ là cái cớ thôi, Tri Chi vừa khỏi cảm, thầy Triệu sợ cô lại ho khan nên mới không cho ăn.
Nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương của cô, Du Thần bỗng chốc đờ người, quên luôn cả lý do mình đến tìm cô.
Trong đầu chỉ còn một suy nghĩ—
Tri Chi đáng thương đến thế, anh đúng là chết tiệt, sao có thể trách cô được chứ?
Chỉ một câu nói thôi, đã bị cô nắm thóp đến chết.
Sau này, Tri Chi bắt đầu mê mẩn mấy video ngắn có “nam Bồ Tát” gợi cảm.
Du Thần ghen đến mức nghiến răng ken két.
Nhưng không dám cấm cô xem, chỉ có thể âm thầm đặt gấp một đống thứ linh tinh như đuôi thú, tai mèo, chuông cổ…