Xuân Đã Về - Chương 4
14
Tôi không có hứng cãi nhau trước mặt cô giáo.
Không nói gì, chỉ bước đến cạnh cô Lâm, đưa quà cho cô.
Cũng vì lo chọn quà mà tôi đến trễ.
Nhưng Mạnh Thiến lại không chịu bỏ qua, tủi thân quay sang nhìn Hà Lăng:
“Anh ơi, sao chị lại không để ý đến em? Chị giận em à?”
Hôm nay cô ta mặc sườn xám, cố ý phối hợp với chiếc vòng ngọc bích xanh lục trên cổ tay, giọng điệu đầy vẻ giả tạo:
“Hay là chị trách em vì đã giành mất chiếc vòng của chị?”
Câu nói này lập tức thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi kinh ngạc liếc qua chiếc vòng.
Màu sắc kém xa chiếc vòng gia truyền, trông giống như chiếc mà mẹ Hà từng đeo khi nhà họ Hà còn chưa giàu có.
Mạnh Thiến từng bỏ học cấp ba, gia cảnh bình thường.
Sau này cô ta lăn lộn trong giới giao tiếp, qua lại với vài cậu ấm con nhà giàu, rồi ném tiền mua một tấm bằng.
Cũng chính vì vậy, Hà Lăng mới vừa đắm chìm trong sự dịu dàng của cô ta, vừa khinh thường cô ta, không muốn công khai mối quan hệ.
Chứ đừng nói đến ba mẹ anh ta, những người có tiêu chuẩn còn khắt khe hơn.
Nhìn ánh mắt Hà Lăng lóe lên vẻ chột dạ, tôi đã hiểu ra vấn đề.
Nhưng tôi cũng không vạch trần.
Lớp trưởng lên tiếng hòa giải.
Mạnh Thiến tự mình diễn tuồng một hồi, cuối cùng cũng thấy ngượng mà im lặng.
Nhưng nhìn ánh mắt oán độc của cô ta, tôi biết chuyện chưa thể kết thúc dễ dàng như vậy.
Lúc ra về, bên ngoài trời bỗng đổ mưa lớn.
Người có xe không nhiều, tôi cũng không lái xe đến.
Sau khi phân nhóm theo điểm đến, tôi mới phát hiện một vấn đề khó xử—
Tôi chỉ có thể đi chung đường với Hà Lăng và Mạnh Thiến.
Mưa to thế này, bắt taxi sẽ rất phiền phức.
Tôi không định làm khó mình, vừa định mở cửa sau bước lên xe.
Ngồi ở ghế phụ, Mạnh Thiến bỗng lên tiếng mỉa mai:
“Chị à, chẳng phải chị nói có bạn trai sao? Anh ta đâu rồi? Mưa to thế này mà không đến đón chị sao?”
“Hay là chị căn bản không có người đó, chỉ nói dối để dùng chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’ với anh Hà, nhưng lại thất bại rồi?”
15
Tôi suýt nữa bật cười vì tức giận.
Đúng lúc Du Thần lại đi công tác, mới để xảy ra chuyện này.
Trước khi đến đây, tôi đã nói với anh ấy về lịch trình tối nay.
Nhà hàng cũng do anh ấy gợi ý giúp tôi đặt.
Nhưng để anh ấy thu xếp xong mọi việc, ít nhất cũng phải một ngày nữa.
Đến cả cơ hội đánh mặt Mạnh Thiến ngay lập tức, tôi cũng không có.
Chỉ có thể nhẫn nhịn, quay sang Hà Lăng, muốn anh ta quản lý bạn gái của mình một chút:
“Anh cũng nghĩ vậy sao?”
Đáp lại tôi, là ánh mắt đầy chán ghét của Hà Lăng:
“Tôi với cô không thể nào có khả năng, tốt nhất cô nên từ bỏ ảo tưởng đi, đừng có mơ mộng hão huyền nữa.”
Tôi hoàn toàn cạn lời.
Lúc ăn tối, Mạnh Thiến đã bày trò làm mình làm mẩy, tôi đã thấy phiền.
Giờ thì càng không thể nhịn nổi nữa:
“Tôi thấy anh mới là người mơ mộng hão huyền đấy. Tôi thích anh? Tôi thích cái gì ở anh?”
“Thích anh học kém đến mức bị đuổi học, phải học lại một năm rồi miễn cưỡng vào được một trường cao đẳng?
“Hay thích anh ăn bám cha mẹ mà vẫn ăn hại, tốt nghiệp một năm đã làm thua lỗ cả trăm triệu?”
“Anh có thể bớt tự luyến lại được không? Tôi chỉ là biết giữ thể diện, chứ không có bị mù, OK?”
Mặt Hà Lăng tối sầm.
“Cô tưởng như vậy là có thể khiến tôi chú ý đến cô sao?”
Tôi trợn mắt:
“Anh ngoài sự tự tin mù quáng và nực cười ra, còn có gì đáng để tôi chú ý sao?”
Hà Lăng bị tôi chặn họng, tức giận đến đỏ bừng cả mặt.
Mạnh Thiến vội vàng lên tiếng cứu vãn:
“Chẳng phải cô thích mạnh miệng tỏ ra kiên cường sao? Được, anh Hà, chúng ta đi, xem cô ta về thế nào!”
Vừa dứt lời, phía sau bỗng vang lên tiếng còi xe.
Một chiếc Maybach dừng lại, biển số quen thuộc.
Du Thần cầm ô bước xuống.
Bỏ qua ánh mắt ghen ghét của Mạnh Thiến, anh nắm lấy tay tôi.
Động tác tao nhã, giọng nói trầm thấp mà ôn hòa:
“Tay sao lại lạnh thế? Bị lũ ngốc chọc tức à?”
16
Vừa về đến nhà, tôi liền nhào lên người Du Thần mà cười điên cuồng.
Nghĩ đến vẻ mặt bực bội đầy ấm ức của Hà Lăng và Mạnh Thiến, tôi không nhịn được mà than thở—
Không trách được người ta thích đọc truyện sảng văn, đánh mặt đúng là quá đã mà!
Du Thần bất đắc dĩ:
“Cười ít thôi, cười nhiều quá đau bụng đấy.”
Tôi gật đầu liên tục.
Vừa lướt điện thoại, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
Từ lời dặn dò đầy lo lắng của cô Lâm khi thấy Hà Lăng và Mạnh Thiến thân mật,
Đến lúc kết thúc buổi gặp, lớp trưởng rõ ràng không cùng đường nhưng lại chủ động đề nghị đưa tôi về.
Bọn họ… nghĩ tôi bị Hà Lăng lừa tình sao?
Tôi lập tức thấy ghê tởm.
Nếu Du Thần không về sớm, có lẽ tôi đã phải ngậm bồ hòn làm ngọt, để mặc Hà Lăng tiếp tục tung tin thất thiệt, bôi nhọ hình ảnh của tôi.
Nghĩ thông suốt rồi, tôi lập tức kéo Du Thần lại, đôi mắt sáng lên:
“Nào nào, chụp một tấm hình chung đi!”
Sau đó, hớn hở đăng ảnh lên WeChat, chính thức công khai.
Lần hiếm hoi tôi mở danh sách chặn, kéo một số người ra ngoài:
【Tình yêu có thể kiễng chân, cũng có thể cúi đầu.】
Đăng xong, tôi tự mình thưởng thức.
Vừa liên tục làm mới bình luận, vừa sung sướng trả lời từng lời chúc mừng.
Không ngờ lại vô tình thấy bài đăng của Du Thần.
Anh ấy đăng hai tấm ảnh.
Tấm đầu tiên là ảnh từ rất lâu trước đây.
Khi tôi đậu vào A Đại, anh ấy là đàn anh dẫn tôi đi dạo quanh trường.
Bức ảnh chụp trước cổng trường, nhưng tôi không hề biết—
Trong một tấm ảnh, Du Thần nghiêng đầu, dịu dàng nhìn tôi suốt cả quá trình.
Tấm thứ hai là tôi khi ngủ say, anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt vẫn dịu dàng như thuở ban đầu.
【Em là mùa xuân vĩnh hằng của anh.】
Tôi cảm động đến mức cắn lên yết hầu anh ấy:
“Tên đàn ông thâm trầm này, có phải anh đã chuẩn bị sẵn câu này từ lâu rồi không? Làm văn án của em trông như bài tập tiểu học, bị anh giẫm đạp không thương tiếc!”
Du Thần chiều chuộng mặc cho tôi xấu hổ mà phát cáu.
Từ hôm đó, anh ấy phát hiện ra một thú vui mới—
Đăng ảnh khoe tình cảm lên WeChat.
Khiến đám tổng tài bị ép xem phát cẩu lương, nhưng vì hợp tác làm ăn, chỉ có thể miễn cưỡng chúc phúc.
Có lần tôi vô tình cầm nhầm điện thoại của anh ấy, bấm vào xem—
Tràn ngập là một đống bình luận nịnh hót đầy sắc màu cầu vồng.
Tôi trực tiếp bị trình độ nịnh bợ thâm sâu của đám tổng tài này làm cho chấn động.
Làm sao có người có thể khen một gương mặt chưa kịp lau sạch ghèn mắt của tôi thành “ngây thơ, thuần khiết, đáng yêu tự nhiên không gượng ép” cơ chứ?!
17
Chuyện vòng tay của Mạnh Thiến cuối cùng cũng bại lộ.
Chỉ là tôi không ngờ Hà Lăng lại không biết giữ chừng mực đến mức khiến cô ta mang thai trước khi cưới.
Chuyện này làm ầm ĩ đến mức không tưởng, vì tin tức mang thai không phải do nhà họ Hà tiết lộ.
Mà là do đám bạn bè giả tạo của Mạnh Thiến tung ra.
Thậm chí còn có cả ảnh chụp lẫn bản ghi âm.
Trong đoạn ghi âm, giọng điệu của Mạnh Thiến tràn đầy đắc ý:
“Lừa hắn ta chẳng khác gì lừa một thằng ngốc, mấy người không biết đâu, hắn ta bây giờ vẫn nghĩ cô thanh mai trúc mã kia còn thích hắn nữa cơ!”
“Bạn trai người ta hơn hắn gấp trăm lần, không hiểu sao hắn lại có tự tin đó nữa. Theo tôi thấy, con bé thanh mai kia nói đúng đấy, hắn chẳng phải là một tên đàn ông tự luyến mù quáng sao?”
“Sao tôi có bầu à? Rất đơn giản, tôi cứ chọc tức hắn thôi. Thanh mai của hắn với bạn trai chẳng dùng biện pháp tránh thai gì cả, chẳng lẽ hắn lại muốn thua kém người khác một bậc?”
“Chờ thêm vài ngày nữa, bụng tôi to rõ rồi, tôi sẽ tìm đến cửa.”
“Ép cưới sao? Cô nghĩ tôi ngu à? Thà cầm một khoản tiền lớn sống sung sướng, còn hơn phải đi dỗ một thằng đàn ông thiểu năng!”
“Hơn nữa, hắn ta… nhỏ lắm, lần nào tôi cũng phải giả vờ, mệt chết đi được.”
Bản ghi âm lập tức bị tung lên mạng.
Lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Chẳng mấy chốc, từ đám con nhà giàu cho đến bạn bè trong trường cũ của Hà Lăng, tất cả đều ngầm cười nhạo hắn.
Nhà họ Hà vội vàng muốn cắt đứt quan hệ.
Mạnh Thiến thì đã đâm lao đành phải theo lao, trực tiếp tung ra đoạn chat khi Hà Lăng tặng cô ta chiếc vòng tay.
Nhưng vòng tay này lại bị giám định, giá trị chưa đến mười mấy vạn, chẳng phải đồ gia truyền gì cả.
Lúc này tôi mới biết, hắn ta mượn cớ khởi nghiệp để lấy chiếc vòng của mẹ, rồi quay sang lừa Mạnh Thiến rằng đây là bảo vật gia truyền.
Nhà họ Hà mất hết mặt mũi, nhưng đành phải nuốt hận.
Vì đứa bé trong bụng Mạnh Thiến, họ đành bỏ ra một số tiền lớn cho cô ta dưỡng thai, đáp ứng mọi yêu cầu khắt khe của cô ta.
Nhưng đến khi đứa trẻ đủ tháng chào đời, Mạnh Thiến cầm tiền rồi lập tức ra nước ngoài.
Lúc này, nhà họ Hà mới phát hiện—
Đứa bé không phải con ruột của Hà Lăng.
Hà Lăng tinh thần hoảng loạn, lái xe trong lúc say rượu và bị tai nạn đến mức trở thành người thực vật.
Ba mẹ hắn ta cân nhắc lợi hại, lập tức rút lui, đến tuổi trung niên thì sinh thêm một đứa con trai.
Sau khi đứa trẻ ra đời, Hà Lăng hoàn toàn trở thành kẻ bị vứt bỏ.