Xuân Đã Về - Chương 2
5
Du Thần rõ ràng nhớ lại chuyện đó, gương mặt thoáng vặn vẹo.
Đối diện với ánh mắt vô tội của tôi, gân xanh trên trán anh ấy khẽ giật.
Mãi một lúc sau, anh mới lấy lại dáng vẻ yêu nghiệt thường ngày.
Anh dẫn dắt đầu ngón tay tôi, từ yết hầu chậm rãi trượt xuống:
“Muốn xem không?”
Tôi không chút do dự gật đầu.
Bị mê hoặc đến mức nói cũng không tròn câu:
“Còn… còn lạnh không?”
“Tri Chi hỏi thế, là muốn giúp anh làm ấm sao?”
Tôi bị dụ dỗ đến mơ màng, chẳng biết từ khi nào đã bị bế từ tủ quần áo đặt lên giường.
Mãi đến khi Du Thần dùng một tay cởi bỏ trói buộc trên người tôi.
Hơi thở tôi càng thêm rối loạn, tay run rẩy ngăn cản động tác tiếp theo của anh ấy.
“Em cũng muốn xem của anh, nếu không thì không công bằng.”
Đến mức này rồi, Du Thần cũng chẳng còn câu nệ nữa.
Anh hào phóng để tôi ngồi trong lòng mình, mặc cho tôi thở dốc, run rẩy cởi cúc áo sơ mi.
Làn da trắng mịn lộ ra, bên trên còn hằn vài vết đỏ vì bị siết chặt.
Theo từng nhịp thở, bờ ngực rắn chắc khẽ phập phồng, gợi cảm đến cực điểm.
Vậy mà anh lại giả bộ ấm ức, giọng điệu trách móc:
“Hơi chật, anh không nhỏ đến mức đó đâu.”
Tôi đương nhiên biết, Du Thần là cực phẩm trong cực phẩm.
Vậy nên tôi cứ thế chôn mặt vào, lười nhác không muốn động đậy.
Giữa lúc tình cảm dâng trào, anh ấy lại muốn đòi một danh phận:
“Chúng ta bây giờ xem như là gì?”
Tôi bị dày vò đến mức đầu óc mơ hồ, buột miệng đáp:
“Cũng có thể chỉ là bạn bè thôi.”
Sắc mặt Du Thần lập tức sa sầm, nghiến răng nghiến lợi:
“Không được.”
6
Lần tiếp theo tôi gặp Hà Lăng là trong bữa tiệc gia đình định kỳ hàng tháng.
Hai nhà chúng tôi vốn luôn thân thiết.
Dù có ghét Hà Lăng thế nào, tôi vẫn phải duy trì vẻ ngoài hòa thuận.
Trong thang máy, tôi xoa nhẹ phần eo nhức mỏi.
Phòng tôi và Hà Lăng không cùng tầng.
Cách âm ở chung cư rất tốt, dù có phát ra âm thanh gì, anh ta cũng không nghe được.
Huống hồ, mấy ngày nữa Du Thần phải đi công tác xa.
Anh ấy đòi “ứng trước” số lần của cả tuần tới.
Càng ngày càng táo bạo, không biết tiết chế.
Hà Lăng liếc sang thấy động tác của tôi, nhíu mày cảnh cáo:
“Đừng có giả vờ nữa, hay là cô muốn vào mách mẹ tôi rằng tôi bắt nạt cô?”
Tôi thầm thở phào vì chưa bật loa chung với Du Thần.
Nếu không, anh ấy lại châm chọc bằng giọng điệu chua loét, bảo rằng Hà Lăng là “cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga”—tự mình đa tình.
Không thèm để ý, tôi đi ra khỏi thang máy trước.
Người đón tôi đầu tiên là mẹ nuôi, bà kéo tôi lại, ánh mắt đầy xót xa, xoay tôi một vòng:
“Con gái ngoan của mẹ, sao lại gầy thế này?”
Tôi định qua loa đáp lời, nhưng bà đột nhiên dừng lại.
Sau đó, bà mừng rỡ vỗ mạnh vào Hà Lăng:
“Thằng nhóc thối này, chuyện lớn thế sao không nói trước với mẹ hả?”
Tôi còn chưa kịp đoán xem bà có phải đang nói đến chuyện của Hà Lăng và Mạnh Thiến không.
Đã nghe bà ghé sát vào, nhỏ giọng trêu chọc:
“Da dẻ của Tri Chi mịn màng thế, mà con còn để dấu vết ở chỗ dễ thấy vậy, không sợ con bé giận sao?”
Tôi cứng đờ cả người, theo ánh mắt bà, vội vàng đưa tay che gáy.
Xong đời, quên dùng kem nền che mất rồi.
Hà Lăng cũng nhìn theo.
Biểu cảm của anh ta trống rỗng trong giây lát, sau đó lập tức thuyết phục bản thân.
Tạ Tri Chi thích mình như vậy, làm sao có thể ở bên người khác.
Chắc chắn là cô ta cố tình để lại dấu vết, ép mình phải nhận lỗi.
Thế nên, giọng anh ta càng trở nên mất kiên nhẫn:
“Mẹ nghĩ nhiều rồi, không liên quan gì đến con, chắc là muỗi đốt thôi.”
“Hơn nữa, con với cô ấy ở chung mà. Cô ta nhát như thỏ con, chẳng lẽ còn dám giấu đàn ông khác trong phòng, ngay dưới mí mắt con sao?”
7
Câu này anh ta có thể tự lừa mình dối người.
Nhưng rõ ràng không qua mắt được những người lớn từng trải.
Cũng may hôm nay tôi đã định thẳng thắn nói rõ.
Du Thần tính chiếm hữu cao, hay ghen tuông.
Tôi thật lòng thích anh ấy, cũng đã nghĩ đến tương lai sau này.
Tất nhiên không muốn anh ấy cảm thấy bất an, nghĩ rằng tôi chỉ đang đùa giỡn.
Vì vậy, ngay sau bữa cơm, nhân lúc hai gia đình còn ngồi lại với nhau, tôi lấy ra một chiếc hộp từ trong túi.
Một chiếc vòng ngọc bích xanh lục óng ánh.
Là quà sinh nhật tuổi trưởng thành mà mẹ nuôi đã tặng tôi.
Khi đó, bà nói rằng chỉ có tôi mới có thể kiềm chế được Hà Lăng.
Lúc ấy tôi ngây thơ, trong lòng ngọt ngào, nửa từ chối nửa nhận lấy.
Không ngờ rằng, từ lâu Hà Lăng đã chán ghét sự quản thúc của tôi.
Sau lưng gọi tôi là “bà quản gia”, còn nói chỉ khi ở bên Mạnh Thiến, anh ta mới cảm thấy tự do.
Vừa thấy chiếc vòng, bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Mọi người đều hiểu rõ ý nghĩa của nó.
Đây là món đồ gia truyền mà nhà họ Hà chỉ trao cho con dâu.
Mẹ nuôi siết chặt tay tôi, ánh mắt đầy thương xót:
“Có phải thằng nhóc thối này lại chọc con giận không? Tri Chi, cứ nói với mẹ, mẹ giúp con dạy dỗ nó.”
Ánh mắt kinh ngạc của Hà Lăng vừa rồi lập tức biến đổi.
Anh ta trừng tôi cảnh cáo, thấp giọng nguyền rủa:
“Giả tạo.”
Tôi lười để ý, nghiêm túc nhìn mẹ nuôi:
“Không phải, là vì một người khác.”
Mặt tôi hơi ửng đỏ, còn chưa kịp nói tiếp, Hà Lăng đã giật bắn người như bị dây cung bật trúng.
Anh ta đột ngột đứng phắt dậy, điện thoại trên tay rơi xuống đất, màn hình vỡ nát.
Nhưng anh ta chẳng thèm quan tâm, chỉ hung hăng túm lấy cổ tay tôi, nghiến răng nghiến lợi:
“Ra ngoài nói chuyện với tôi!”
Chỉ có kẻ ngu mới đồng ý với anh ta.
Hà Lăng không hề nương tay chút nào.
Làn da tôi vốn mỏng manh, chỉ trong chốc lát, cổ tay đã hằn lên một vệt đỏ đáng sợ.
Ba tôi đau lòng quát lớn:
“Hà Lăng! Cậu đang làm gì vậy?”
Nhưng giờ phút này, Hà Lăng chẳng nghe lọt tai bất cứ điều gì.
Tôi không chịu đi theo, anh ta lại càng cho rằng tôi không biết điều.
Trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện ra tay trước, khiến tôi bẽ mặt:
“Tôi đã đồng ý cưới cô rồi, Tạ Tri Chi, đừng có được nước lấn tới!”
8
Tôi suýt nữa bật cười vì tức giận.
Hóa ra, trong mắt anh ta, tôi vẫn đang dùng chiêu “lạt mềm buộc chặt”, cố tình đẩy ra để kéo lại, muốn mách lẻo chuyện của anh ta và Mạnh Thiến.
Anh ta dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi còn muốn một kẻ dơ bẩn như anh ta chứ?
Lời mỉa mai đến miệng, nhưng tôi vẫn nhịn xuống.
Mẹ tôi và mẹ nuôi là bạn thân, ba tôi và ba anh ta lại là bạn cùng phòng đại học.
Hai nhà quan hệ vô cùng tốt, gần như là tri kỷ của nhau.
Tôi không muốn chỉ vì một mình Hà Lăng mà khiến hai gia đình xảy ra hiềm khích, dần dà xa cách.
Hất tay Hà Lăng ra, tôi nhìn mẹ nuôi, bình tĩnh nói:
“Mẹ nuôi, là con thích người khác rồi. Chiếc vòng này con không thể giữ nữa. Hơn nữa…”
Tôi khẽ đổi giọng, nhìn thẳng vào bà:
“Hà Lăng cũng đã có người mình thực sự thích. Hai người họ, tính ra cũng ở bên nhau vài năm rồi.”
Tất cả sự chú ý lập tức chuyển hướng.
Khác với ba mẹ tôi, những người luôn yên tâm về tôi.
Sự sa sút của Hà Lăng từng khiến ba mẹ anh ta đau đầu không ít.
Trước đây, họ chỉ có thể tự an ủi rằng vì anh ta không thi đậu cùng trường đại học với tôi, nên mới mất đi sự quản thúc của tôi mà trở nên buông thả.
Nhưng câu “ở bên nhau vài năm rồi” này, lập tức khiến họ cảnh giác.
Ba mẹ Hà Lăng đều là doanh nhân lão luyện, tính cách mạnh mẽ.
Một khi biết chuyện, chắc chắn sẽ ép anh ta chia tay.
Chính vì biết rõ điều đó, nên Hà Lăng mới luôn bắt tôi phải che giấu.
Nhưng bây giờ cổ tay tôi còn đau đây.
Bỗng dưng, tôi chẳng muốn nhẫn nhịn nữa.
Sắc mặt mẹ nuôi lập tức thay đổi:
“Quỳ xuống!”
Ba anh ta vẫn còn một chút lý trí, lên tiếng:
“Lão Tạ, hai người cứ về trước đi, hôm khác gặp lại.”
Dĩ nhiên, tôi cũng chẳng có lý do gì để từ chối.
Càng hay, tôi có thể về sớm một chút, ở bên Du Thần.
9
Bữa tiệc gia đình kết thúc sớm.
Tôi lấy cớ ra ngoài đi dạo.
Chuyện tôi luôn muốn làm, cuối cùng cũng gom đủ can đảm để thực hiện.
Có chút kích động, tôi lén hỏi thư ký của Du Thần địa chỉ nhà anh ấy, định tạo một bất ngờ.
Nhận được địa chỉ, tôi sững người một lúc.
Một khu chung cư cũ kỹ, hoàn toàn không phù hợp với thân phận của Du Thần.
Nhưng đó lại chính là ngôi nhà tôi đã sống hơn mười năm.
Tôi nhập mật mã bước vào.
Hồi đó, vì mẹ bệnh nặng, chúng tôi buộc phải bán căn nhà này.
Vị trí không quá đặc biệt, nhưng lại bán được với giá không hề thấp.
Người mua chưa từng lộ mặt, chỉ nói rằng nơi này chứa đựng ký ức đặc biệt với anh ta, đáng giá để trả số tiền đó.
Không ngờ, người đó lại là Du Thần.
Tính toán thời gian, khi ấy anh ấy mới khởi nghiệp chưa lâu.
Về sau, anh ấy trở nên nổi tiếng trong giới kinh doanh.
Ai cũng nói Du Thần có tầm nhìn nhạy bén, chưa từng thất bại trong đầu tư.
Nhưng chẳng ai biết, rất lâu trước đây, anh ấy từng bỏ ra số tiền lớn mua một căn nhà lỗ vốn—mà vẫn cam tâm tình nguyện.
Mắt tôi nóng lên.
Mọi thứ trong nhà vẫn giữ nguyên như hồi tôi còn nhỏ.
Chỉ khác là trên kệ ở lối vào, từng món quà tôi tặng Du Thần đều được sắp xếp gọn gàng.
Không chỉ vậy, ngay cả những nét vẽ nguệch ngoạc trên giấy ghi chú hồi tôi học cấp ba cũng được đóng khung cẩn thận.
Tôi lần lượt nhìn qua từng thứ.
Thậm chí, trong đó còn có mấy tờ giấy hơi nhàu nát.
Là bản tính toán chênh lệch điểm số giữa tôi và Hà Lăng, cùng kế hoạch tôi đã vạch ra cho tương lai hai đứa.
Tôi vẫn nhớ, lúc đó tôi đã cầm tờ giấy này đến tìm Hà Lăng.
Anh ta hờ hững cười nhạt, nói tôi đừng áp đặt quyết định của mình lên anh ta.
Ở bên tôi lúc nào cũng thấy ngột ngạt.
Chỉ một câu nói, anh ta đã phủ nhận hoàn toàn kế hoạch tôi thức đêm lập ra cho anh ta.
Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ rằng anh ta bị áp lực nên lỡ lời.
Một mình khóc suốt cả buổi, sau đó vò tờ giấy thành một cục rồi vứt đi.
Không ngờ, Du Thần lại coi nó như báu vật.
Dù rằng, đó từng là minh chứng cho tình yêu của tôi dành cho một người khác.
Lồng ngực tôi thắt lại.
Thì ra, khi tôi mải miết theo đuổi một người, vẫn có kẻ kiên trì đợi chờ tôi mà chẳng hề mệt mỏi.
Nếu từ rất lâu trước đây, Du Thần đã thích tôi…
Vậy thì câu nói tôi vẫn thường trêu chọc anh ấy—”Muốn thử không? Kích thích lắm đấy.”—rốt cuộc đã trở thành lời khởi đầu mà anh ấy phải ủ mưu bao lâu?