Xiềng Xích Tình Mẹ - Chương 3
Khi trở về nhà dì nhỏ, ba và các người thân đã chờ sẵn trong phòng khách.
Nghe dì nhỏ kể về lý do tôi bỏ học, ông bà ngoại thương xót an ủi tôi:
“Thanh Thanh, cố gắng chịu đựng thêm vài tháng nữa thôi, đợi con thi đỗ đại học rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”
Tôi nhìn sang ba, ánh mắt ông đầy vẻ thất vọng, nhưng cảm xúc của ông vẫn bình tĩnh hơn mẹ nhiều:
“Thanh Thanh, sau này không được bướng bỉnh như vậy nữa, thầy cô và mọi người đều rất lo lắng cho con.”
Tôi mím môi, lấy hết can đảm thương lượng với ông:
“Ba, con muốn ở ký túc xá.”
“Ở ký túc xá à?”
“Dạ, mấy tháng cuối này, con muốn yên tĩnh tập trung ôn thi đại học.”
Ba nhíu mày:
“Con chưa bao giờ ở ký túc xá, lỡ như thành tích sa sút thì sao? Thanh Thanh, nếu con tập trung học hành thì sẽ không bị mẹ ảnh hưởng đâu. Thực ra mẹ làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi.”
“Vì tốt cho con ư? Anh rể, chị muốn anh ăn ít thịt nhiều rau, muốn anh ngày nào cũng ăn no rồi xuống lầu chạy bộ, chẳng phải cũng vì muốn tốt cho anh sao? Nhưng sao anh vẫn cãi nhau với chị?”
Dì nhỏ không kìm được cơn giận, đứng về phía tôi, kiên quyết nói:
“Anh rể, em tin rằng việc Thanh Thanh đề nghị ở ký túc xá trước kỳ thi đại học là quyết định đã được suy nghĩ kỹ càng.”
Ba nhìn tôi một lúc lâu, nhưng vẫn kiên quyết:
“Không được, mẹ con sẽ không đồng ý chuyện con ở ký túc xá đâu.”
“Ba, con là con gái của riêng mẹ sao?” Tôi hít một hơi thật sâu, nói ra những lời đã chôn giấu trong lòng bao năm qua.
“Ba, lúc con sinh ra được 3 ngày, vì bị vàng da nên phải nằm trong lồng kính. Mẹ nói tuy tình trạng không nghiêm trọng nhưng ngày nào tan làm ba cũng ghé qua bệnh viện thăm con. Dù phòng chăm sóc đã kéo rèm kín, ba vẫn đứng ở cửa sổ, cố nhìn qua khe rèm để tìm bóng dáng của con. Lúc đó, ba chỉ mong con gái của ba ngủ ngon, ăn ngon, mỗi ngày bú được thêm một chút sữa cũng đủ làm ba vui mừng cả buổi.”
“Khi con 2-3 tuổi, con rất trầm tính, thích chơi đồ chơi một mình. Ba mẹ lại sợ con bị tự kỷ, chỉ cần con có thể nói chuyện và đi đứng bình thường là ba mẹ đã hài lòng rồi. Nhưng sau khi con đi học, ba mẹ không còn mong con lớn lên khỏe mạnh nữa, mà bắt đầu so sánh, bắt đầu lo lắng. Con nhà người ta học thêm tiếng Anh, toán nâng cao, ba mẹ cũng cho con học theo, nhưng lúc đó con chỉ mới 5 tuổi thôi mà.”
“Ba không nhận ra sao? Tuổi thơ của con đã kết thúc từ năm 5 tuổi rồi. Từ đó về sau, ba mẹ không còn đưa con đi công viên hay sở thú nữa, mỗi kỳ nghỉ cả nhà mình đều tất bật chạy từ lớp học thêm này sang lớp học thêm khác. Mỗi lần con nói mệt, ba mẹ chỉ biết giảng giải đủ thứ đạo lý, dọa con rằng nếu không đỗ đại học tốt thì sau này đi nhặt ve chai còn mệt hơn.
Ba, con đã lên lớp 12 rồi, vào được top 5 của lớp chọn thực sự không dễ chút nào, nhưng trong mắt ba mẹ, nếu không đạt điểm tuyệt đối thì con chỉ đáng làm kẻ ăn mày nhặt ve chai thôi sao? Ba không thấy nực cười à?”
“Ngày nào ba mẹ cũng bắt con phải tiến bộ, nói rằng người khác có thể thi trên 700 điểm, tại sao con lại không thể? Con thật sự không biết trả lời thế nào, giống như ba cũng không thể trả lời tại sao ba của Tiểu Minh lái Audi 500.000 tệ, còn nhà mình chỉ có chiếc Chevrolet 130.000 tệ vậy.”
“Ba có biết không, bây giờ con thà đi nhặt ve chai còn hơn phải tiếp tục bị ba mẹ ép học như thế này!
Nếu ba không cho con ở ký túc xá, con sẽ phát điên hoặc chết mất…”
Căn phòng yên lặng suốt hai phút, tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của ba.
Nhưng ba chỉ nói:
“Thanh Thanh, con đừng dọa ba mẹ như vậy. Chuyện ở ký túc xá để mẹ con về rồi ba bàn bạc với bà ấy sau.”
Khóe miệng tôi nhếch lên một cách bất lực, cảm giác trước mắt như chìm vào bóng tối.
18 tuổi rồi mà tôi vẫn không thể thoát khỏi ngôi nhà ngột ngạt này.
Dì nhỏ đột nhiên cười lạnh:
“Anh rể, anh nghĩ rằng Thanh Thanh ngoan ngoãn nên lần bỏ nhà đi hôm nay chỉ là bồng bột nhất thời, chỉ cần anh và chị khuyên bảo vài câu là con bé sẽ ngoan ngoãn trở lại, biến thành cỗ máy học tập biết nghe lời sao?”
“Anh có biết những đứa trẻ lớn lên dưới áp lực cao và kỳ vọng lớn của cha mẹ thường tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ về sức khỏe tâm lý không? Một khi bùng nổ thì hậu quả sẽ còn kinh khủng hơn gấp bội.”
“Hôm nay ba mẹ cũng có mặt ở đây, anh có thể hỏi họ xem khi xưa họ ép em học bằng cách dùng móc quần áo đánh đòn thì em đã làm gì.”
Dì nhỏ kể rằng vào năm lớp 8, ông bà ngoại bắt đầu nghiêm khắc với thành tích của dì, như thể được tiêm thêm máu gà. Họ cảm thấy tiếng Anh của dì còn rất nhiều tiềm năng để cải thiện nên ngày nào cũng ép dì phải học từ vựng. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì không được đi ngủ. Có lần dì vừa học vừa ngủ gật, liền bị bà ngoại dùng móc quần áo đánh một trận tơi bời.
Họ không cho phép dì lười biếng, bởi trước đó, vì muốn dành tiền mua điểm số cho cậu nên mẹ tôi – người học rất giỏi – đã từ bỏ cơ hội vào đại học, đi làm công nhân nhà máy. Nhưng cậu lại là một học sinh tệ hại, học đến lớp 10 thì không thể tiếp tục, ông bà ngoại đành gửi gắm hy vọng cuối cùng lên dì.
“Em biết rõ mình chỉ là con lừa, không phải chỉ vì bị đánh vài cái mà có thể hóa thành ngựa thiên lý. Cũng giống như phượng hoàng sẽ không vì ngủ thêm vài phút mà thoái hóa thành gà rừng. Tiếc là đạo lý đơn giản như vậy mà làm cha mẹ lại không hiểu.”
Sau trận đòn đó, dì nhỏ trở nên vô cùng nổi loạn, cố tình chống đối bà ngoại, vứt sách vở, ngủ gật trong lớp, tan học thì đi quán net chơi game. Bị thầy giám thị bắt gặp nhiều lần, dì chỉ trả lời một câu:
“Đã vỡ bình thì cứ đập cho nát.”
Sau đó, bà ngoại chật vật lắm mới gửi dì vào một trường cấp 3 bình thường. Nhưng dì vẫn căm ghét việc học như trước, lại kết giao với đám bạn xấu ngoài xã hội, thường xuyên cùng họ lêu lổng ở quán bar.
Hai năm trôi qua một cách mơ hồ, mãi đến khi lên lớp 12, bạn của dì gặp chuyện trong quán bar, dì mới thức tỉnh và quay lại trường học.
“Anh rể, đừng nghĩ rằng Thanh Thanh ngoan ngoãn thì sẽ không phản kháng. Nếu các anh thật sự ép con bé đến bước đường cùng, nó sẽ không còn lý trí mà ngồi đây bàn bạc với anh chuyện ở ký túc xá nữa đâu. Đừng để đến lúc chuyện xảy ra rồi, các anh có hối hận cũng đã muộn.”
Ba tôi thoáng dao động, ông bà ngoại và cậu cũng nhớ lại chuyện năm xưa của dì nhỏ, trong lòng vừa hối hận vừa lo sợ. Họ lần lượt khuyên nhủ ba:
“Thanh Thanh từ trước đến giờ luôn tự giác học hành, ở ký túc xá có thầy cô quản lý, cũng không xảy ra chuyện gì lớn đâu. Con bé bỏ nhà đi hôm nay, với tính cách của Tiểu Vân chắc chắn sẽ làm ầm lên mấy ngày, ngược lại ảnh hưởng tới việc học của Thanh Thanh.”
“Đúng vậy, chỉ cần Thanh Thanh đảm bảo ở ký túc xá không bị sa sút thành tích là được. Nếu kết quả học tập kém đi thì anh lập tức đưa con bé về nhà cũng được mà!”
Tôi cảm thấy hy vọng đang dần lóe lên, liền chủ động cam kết sẽ đạt thành tích tốt trong kỳ thi tháng đầu tiên để chứng minh rằng ở ký túc xá sẽ giúp tôi học tập tốt hơn.
Ba nhìn đôi mắt đỏ hoe của tôi, cuối cùng cũng dao động:
“Ba đồng ý cũng vô ích, mẹ con sẽ đến trường làm ầm lên đấy.”
“Ba, chỉ cần ba đồng ý giúp con xin ở ký túc xá, con sẽ có cách thuyết phục mẹ.”
Những năm trước, khi ông bà ngoại về quê sau Tết, đều là cậu và dì nhỏ đưa về. Năm nay chỉ cần cậu và dì nói bận, mẹ sẽ phải nhận trách nhiệm đưa ông bà ngoại về quê. Đến lúc đó, chỉ cần ông bà thay phiên nhau giả vờ ốm, mẹ sẽ phải ở lại quê một thời gian.
Kéo dài được một tháng, chắc là ổn.
Nhưng khi tôi đưa ra ý tưởng này, ông bà ngoại lại do dự:
“Tính tình của Tiểu Vân như thế, nếu biết chúng ta giúp con lừa bà ấy, nhất định sẽ mắng cả bọn ta nữa.”
“Vậy chẳng phải các người đáng bị mắng sao? Nếu không phải năm đó các người trọng nam khinh nữ, không cho chị ấy học đại học, thì bây giờ chị ấy đâu có điên cuồng ép buộc Thanh Thanh như thế này?”
Lời của dì nhỏ khiến ông bà ngoại đỏ mặt, họ cố gắng biện minh:
“Được rồi, vậy cứ làm theo cách của Thanh Thanh đi. Đứa trẻ ngoan như thế, nếu thật sự bị Tiểu Vân ép điên thì quá đáng tiếc.”
Nỗi day dứt của ông bà ngoại khiến tôi nhận ra rằng, nỗi đau tôi gánh chịu suốt bao năm qua phần lớn bắt nguồn từ việc vô tình gánh vác cả nỗi đau của mẹ.
Đó là một sự ràng buộc sâu sắc giữa mẹ và con gái, là nỗi đau xé lòng do sự khác biệt quá lớn về quan niệm và số phận giữa hai thế hệ.
Tôi từng đồng cảm với mẹ. Bà có quá nhiều khó khăn, đã từng chịu quá nhiều tổn thương từ gia đình nguyên sinh nên mới dành cho tôi một tình yêu ích kỷ đến vậy. Khi nhìn thấy tôi, có lẽ mẹ lại nhớ về chính mình ngày xưa, bà coi tôi như sự tiếp nối giấc mơ dang dở của mình, vì vậy bà không cho phép tôi thất bại.
Nhưng cuối cùng tôi cũng không phải là bà, tôi không thể hoàn hảo 100%, và chỉ cần một chút không hoàn hảo thôi, mẹ sẽ vô thức mắng nhiếc, trách móc tôi.
Nhưng bà vẫn là mẹ tôi, và tôi vẫn chỉ là một đứa học sinh, không có đường nào để trốn thoát, chỉ biết hy vọng rằng một ngày nào đó, khi tôi ngoan hơn, ngoan hơn nữa, mẹ sẽ tỉnh ngộ và chúng tôi có thể trở lại làm một đôi mẹ con yêu thương nhau, không còn tranh cãi hay làm tổn thương nhau nữa.
Mối quan hệ bệnh hoạn giữa mẹ và con gái này cứ kéo dài mãi cho đến hôm nay, nỗi đau tôi phải chịu đựng ngày càng nhiều, đã vượt quá sức chịu đựng của tôi. Những vết thương ấy như những vết sẹo trong ngày mưa, dù đã lành lại nhưng vẫn luôn đau nhói và dày vò tôi từng giây từng phút.
Cuối cùng, tôi không thể tiếp tục gánh vác cảm xúc của mẹ nữa, tôi không muốn giữ cùng một suy nghĩ với bà. Tôi biết bà sẽ thất vọng, sẽ đau lòng, nhưng điều này vẫn tốt hơn rất nhiều so với việc chúng tôi cùng nhau chết ngạt trong vòng xoáy hủy diệt của mối quan hệ cộng sinh này.
Dưới sự khuyên nhủ của người thân, ba cuối cùng cũng quyết định đưa tôi đến trường để xin ở ký túc xá. Dì nhỏ ôm tôi thật chặt, ánh mắt đầy xót xa:
“Thanh Thanh, con đã làm rất đúng. Đừng sợ làm phiền gia đình, trước khi con đủ khả năng đối đầu với mẹ, tất cả chúng ta đều sẽ là lá chắn bảo vệ con.”
Tôi cũng ôm chặt lấy dì nhỏ.
Nếu không có dì, có lẽ tôi đã sớm trả thù mẹ bằng cách thức ngu ngốc nhất rồi.