Xiềng Xích Tình Mẹ - Chương 2
Sau khi bị mẹ nã pháo điện thoại suốt nửa tiếng, dì nhỏ đành phải đưa tôi về nhà. Mẹ vì tức giận chuyện dì lén dẫn tôi đi xem phim nên đã thẳng tay hủy bỏ tiệc sinh nhật vào mùng bốn của tôi.
Dì nhỏ không thể hiểu nổi:
“Đó là sinh nhật của Thanh Thanh mà!”
“Thanh Thanh đã ăn bánh kem vào sinh nhật âm lịch rồi. Con bé thi tiếng Anh chỉ được 139.5 điểm mà còn không biết phấn đấu, chẳng có tư cách gì để tổ chức sinh nhật cả!”
“…”
Dì nhỏ trợn mắt, sau đó quay sang thuyết phục ba tôi:
“Anh rể, Thanh Thanh là đứa trẻ ngoan nhất mà tôi từng gặp rồi. Đổi lại là đứa khác mà bị ép học như vậy thì chắc phát điên từ lâu rồi. Dù học thế nào cũng phải để con bé tổ chức sinh nhật chứ.”
Ba vừa định lên tiếng thì mẹ đã nhanh tay đẩy dì ra khỏi cửa:
“Tổ chức cái gì mà tổ chức! Sau này thi trượt đại học thì ngay cả cơm cũng không có mà ăn, còn mơ tổ chức sinh nhật à?”
Nhìn ánh mắt kiên quyết của mẹ, tôi biết rằng kỳ nghỉ Tết của mình đã chính thức kết thúc.
Không sao, tôi có thể chấp nhận được, chỉ là mùng bốn tôi đã hẹn với bạn rồi, tôi không muốn thất hứa:
“Mẹ, nếu trong hai ngày này con làm xong hết tất cả bài tập mẹ giao thì mùng bốn con có thể đi ăn sinh nhật với dì không?”
Mẹ ngước mắt lên nhìn tôi:
“Nhiều bài tập như vậy, con làm sao mà làm hết được?”
“Nhỡ đâu con làm xong thì sao?”
“Được thôi, nếu làm xong hết thì cho con đi.”
Cuộc sống tuyệt vọng của tôi đã được kéo dài thêm nhờ chút hy vọng nhỏ nhoi này. Trong ba ngày đó, mỗi ngày tôi chỉ ngủ hai ba tiếng, thậm chí đi vệ sinh cũng mang theo bài tập.
Chiều mùng bốn, tôi hoàn thành tất cả bài tập.
Dì nhỏ đến đón tôi, hai người bạn tốt cũng đến đúng hẹn. Các bạn còn chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi, Lâm An Ninh tặng một cặp kẹp tóc đính kim cương, còn Hoàng Giai Ân thì đưa tôi một thỏi son.
“Thanh Thanh, màu son này hợp với bộ sườn xám lần trước cậu mua lắm đấy.”
Tôi háo hức thử màu son lên mu bàn tay, sắc cam đỏ tuyệt đẹp ấy khiến cả thế giới của tôi bỗng chốc trở nên ấm áp vô cùng.
Đột nhiên, nụ cười trên mặt tôi đông cứng lại.
Mẹ xuất hiện ở Haidilao.
Mẹ cầm bài tập của tôi, hùng hổ xông tới trước bàn:
“Thanh Thanh, bài tập của con tỷ lệ chính xác chưa tới 70%, mau theo mẹ về nhà sửa lại hết các câu sai.”
Dì nhỏ không nhịn được, đứng dậy muốn kéo mẹ ra ngoài:
“Hôm nay là sinh nhật Thanh Thanh, có chuyện gì thì về nhà nói sau.”
“Hừ, bây giờ tôi đến đây chính là để đưa con bé về nhà.”
Mẹ đẩy dì nhỏ sang một bên, tức giận lao đến nắm lấy tay tôi. An Ninh và Giai Ân cố gắng cầu xin:
“Dì ơi, Thanh Thanh còn chưa ăn bánh sinh nhật mà, đợi bạn ấy ăn xong rồi về có được không ạ?”
Mẹ liếc nhìn chiếc bánh sinh nhật bốn tấc đặt ở góc bàn, cơn giận càng bùng lên dữ dội hơn. Bà cười khẩy rồi ném mạnh chiếc bánh xuống đất, sau đó cầm lấy thỏi son và cặp kẹp tóc, giọng điệu khinh miệt:
“Cả ngày chỉ biết nghĩ tới mấy thứ vô dụng này, bảo sao tiếng Anh chỉ thi được có 139.5 điểm.”
Tôi nhận ra bà định làm gì tiếp theo, cố nén nước mắt khẩn cầu:
“Mẹ, con sẽ lập tức về nhà với mẹ, xin mẹ hãy trả lại quà cho con.”
“Thanh Thanh, những món quà này chỉ làm hại con thôi.”
Trước mặt tất cả mọi người, mẹ ném quà sinh nhật mà bạn tôi tặng vào nồi lẩu đang sôi sùng sục. An Ninh và Giai Ân bối rối nhìn tôi, nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi, cảm giác như chính mình cũng bị ném vào chảo dầu, sắp sửa bị thiêu cháy đến chết.
Dì nhỏ hít một hơi lạnh, giận dữ kéo mẹ tôi ra khỏi bàn ăn:
“Chị, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Thanh Thanh mà!”
“Tôi đã nói rồi, con bé không có tư cách tổ chức sinh nhật! Lâm Tiểu Đình, cô quản con gái mình cho tốt, chuyện của Thanh Thanh không tới lượt cô xen vào!”
Mẹ đẩy dì nhỏ ra một bên, không để ai có cơ hội phản bác, kéo tôi ra khỏi Haidilao.
Tôi không muốn làm dì nhỏ và bạn bè khó xử, đành ngoan ngoãn để mẹ đưa về nhà.
Trên đường về, bà liên tục trách móc tôi vì muốn tổ chức sinh nhật mà làm bài tập qua loa:
“Thanh Thanh, con tưởng con đang đối phó với ai hả? Con đang đối phó với chính cuộc đời mình đấy!”
Cuộc đời ư?
Chẳng lẽ cuộc đời của một đứa trẻ 18 tuổi, ngoài việc học ra thì không được làm bất cứ điều gì khác hay sao?
Tôi dựa đầu vào cửa sổ xe, mệt mỏi đến mức không muốn nói thêm một lời nào nữa.
Sợ tôi buồn, tối đó dì nhỏ cố tình mang bánh sinh nhật đến thăm tôi. Nhưng tôi lại bình tĩnh một cách khác thường, không khóc, cũng không làm loạn, chỉ máy móc chép lại các câu sai.
Trong nhà ngoài tiếng bút cọ xát trên giấy, chỉ còn lại tiếng lẩm bẩm không dứt của mẹ:
“Mấy chữ này viết không ngay ngắn, chép lại cả đoạn đi.”
“Lúc thi đại học, chữ viết đẹp có thể được cộng điểm thiện cảm, sau này con sẽ biết ơn mẹ.”
“Thanh Thanh, ngồi thẳng lưng lên, đừng có cái dáng vẻ uể oải đó. Bây giờ vất vả một chút, sau này mới có thể hạnh phúc.”
Dù tôi không hề phản ứng lại, bà vẫn cứ nói mãi không ngừng.
Dì nhỏ lộ vẻ bất lực, nhẹ nhàng chọc vào khuỷu tay tôi:
“Thanh Thanh, để dì nói chuyện với mẹ con nhé.”
Tôi lắc đầu, nở nụ cười chết lặng:
“Dì nhỏ, đừng làm gì cả… Dì yên tâm, con sẽ không nghĩ quẩn đâu.”
Cố gắng chịu đựng đến mùng tám, lớp 12 nhập học sớm.
Mẹ như thường lệ lái xe đưa tôi đến trước cổng trường:
“Thanh Thanh, sau khi học buổi tối xong nhớ nhờ cô Thái giảng lại hai bài toán lớn đó nhé.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, bước về phía tòa nhà lớp học, bước chân còn nhanh nhẹn hơn thường ngày.
Khi khuất khỏi tầm mắt của mẹ, tôi lập tức vòng ra cửa sau rời khỏi trường, bắt một chiếc taxi đi thẳng đến ga tàu cao tốc, mua vé chuyến gần nhất. Vì tôi đã tròn 18 tuổi nên mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi.
Thực ra, ngay từ mùng bốn hôm đó, tôi đã lên kế hoạch cho cuộc phản kháng này.
Tôi biết, nếu không tiến hành phản kháng hiệu quả, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị mẹ ép đến phát điên.
Thực tế, ý nghĩ phản kháng chưa bao giờ ngừng xuất hiện trong đầu tôi. Tôi đã tưởng tượng cảnh bỏ trốn khỏi mẹ hàng ngàn hàng vạn lần, và cũng luôn lén lút dành dụm tiền học bổng và tiền tiêu vặt, chỉ để chờ đến ngày hôm nay.
Tôi muốn trở thành đứa con gái hư không nghe lời, bỏ nhà ra đi để ngắm biển, đạp xe đạp công cộng, vào quán net và quán cà phê, chụp ảnh nghệ thuật mà mẹ không cho phép…
Dù chỉ là một ngày ngắn ngủi.
Tôi đoán khoảng 8 giờ rưỡi, giáo viên chủ nhiệm sẽ gọi điện hỏi mẹ tại sao tôi không đến lớp. Chắc chắn mẹ sẽ bật định vị trên đồng hồ điện thoại của tôi, và như vậy bà sẽ nhìn thấy mảnh giấy tôi đặt dưới đồng hồ.
【Mẹ, con là con người, không phải con rối gỗ bị mẹ điều khiển, cũng không phải cỗ máy học tập. Con muốn nghỉ ngơi một ngày, mẹ và ba không cần tìm con.】
Tôi chắc chắn rằng mẹ sẽ nổi cơn thịnh nộ, vì lần này, tôi không chỉ làm chuyện khiến bà mất mặt mà còn hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của bà.
Nhưng tôi không muốn lãng phí thời gian để tưởng tượng phản ứng của mẹ nữa. Đi dưới làn gió tự do, tôi vui sướng như một chú chim vừa thoát khỏi chiếc lồng chật hẹp.
Mỗi bước đi đều ngập tràn hân hoan, không còn phải lo lắng ai đó sẽ trách móc tư thế đi của tôi không đúng, cũng không ai thúc giục tôi phải bước nhanh hơn. Từng dây thần kinh căng thẳng suốt bao năm dần dần được thả lỏng.
Tôi hít thở thật sâu bầu không khí nơi đây, không ngừng bước để thực hiện những điều trong danh sách ước mơ của mình.
Khi đang vùi đầu ăn ngấu nghiến trong tiệm bánh ngọt, một cô phục vụ tốt bụng nhắc nhở tôi:
“Cô bé, không cần phải ăn vội như vậy đâu.”
Tôi ngẩn người, chợt nhận ra dù đã ở một thành phố khác, ảnh hưởng của mẹ đối với tôi vẫn như cơn ác mộng đeo bám không rời.
Tôi sợ rằng mẹ sẽ đột nhiên xuất hiện, giống như mọi lần, xông vào tiệm giật lấy bánh ngọt của tôi, mắng tôi vì đã lãng phí thời gian vào mấy thứ “rác rưởi” này, rồi ép tôi về nhà học bài.
Nhưng thật may, cho đến khi tôi ăn hết bánh ngọt, mẹ vẫn không xuất hiện.
Khi mẹ và dì nhỏ tìm thấy tôi, tôi đang chụp ảnh nghệ thuật bên hồ ở công viên.
Đầu xuân, tiết trời còn hơi se lạnh, tôi mặc bộ sườn xám mà mình hằng ao ước, khẽ cúi đầu, tưởng tượng mình là một Lâm Huy Nhân đầy khí chất.
Nhưng đột nhiên, mẹ lao đến như một con báo săn, bà giáng cho tôi một cái tát trời giáng, tiếng bạt tai vang dội và những lời độc địa của bà kéo tôi xuống vực thẳm sâu thẳm:
“Hà Thanh Thanh, con ăn mặc thế này muốn quyến rũ ai hả?”
Tôi ôm lấy gò má bỏng rát, nước mắt trào ra trong khóe mắt.
Tôi không muốn quyến rũ ai cả, tôi chỉ muốn lưu lại hình ảnh của tuổi 18, tại sao mẹ lại nghĩ tôi xấu xa như vậy?
Chưa kịp để tôi giải thích, mẹ đã nhào tới xé toạc chiếc sườn xám của tôi, vừa xé vừa nguyền rủa bằng những lời lẽ cay độc nhất:
“Đáng lẽ tao không nên sinh ra đứa con gái lẳng lơ như mày, làm tao mất mặt xấu hổ!”
Dì nhỏ cố gắng ngăn cản nhưng hoàn toàn không thể giữ nổi cơn giận dữ ngút trời của mẹ.
Nhiếp ảnh gia lo sợ chiếc sườn xám bị hỏng, vội vàng tiến lên kéo mẹ tôi ra. Cuối cùng anh ấy cũng tách được mẹ ra khỏi tôi, nhưng mẹ lại trút giận lên anh ta.
“Mày có quan hệ gì với con gái tao? Có phải mày dụ dỗ nó bỏ nhà ra đi không?”
“Trong máy ảnh của mày có phải có hình con gái tao không? Đưa máy ảnh đây!”
“Không đưa à? Mày dựa vào cái gì mà không đưa? Con gái tao còn đang đi học, mày dụ dỗ nó, đồ vô liêm sỉ!”
Mẹ phát điên giằng co với nhiếp ảnh gia để cướp máy ảnh. Trong lúc giằng co, chiếc máy ảnh trị giá hàng chục nghìn tệ rơi xuống đất “rầm” một tiếng.
Điều này hoàn toàn chọc giận nhiếp ảnh gia.
Anh ấy túm lấy mẹ tôi, ra hiệu cho trợ lý gọi cảnh sát.
Nhưng mẹ vẫn không ngừng gào thét, không tiếc lời chửi bới nhiếp ảnh gia dụ dỗ nữ sinh trung học, ngôn từ vô cùng thô tục.
Nhìn người phụ nữ trước mặt đang bịa đặt tin đồn xấu xa về chính con gái ruột của mình, toàn thân tôi run lên bần bật.
Thậm chí tôi đã nghĩ, hay là nhảy xuống hồ để chấm dứt tất cả mọi chuyện.
Nhưng lúc ấy, đám đông hiếu kỳ đã vây quanh chúng tôi, không ít người còn lấy điện thoại ra quay video. Sợ tôi bị ảnh hưởng, dì nhỏ để lại số điện thoại cho nhiếp ảnh gia, rồi vội vàng kéo tôi rời khỏi đám đông.
Trên taxi, cả tôi và dì đều im lặng rất lâu.
Cuối cùng, tôi là người mở lời trước:
“Dì nhỏ, có thể gọi ba, ông bà ngoại và cậu đến nhà dì không? Con có chuyện muốn nói với họ.”