Xé Nát Bạch Liên Hoa - Chương 7
14.
Mọi người trong điện nhìn thấy Thái hậu đều hoảng sợ, sau khi phản ứng lại, đều cung kính hành lễ. Hoàng hậu thu hồi dáng vẻ cường thế áp người của mình, cúi đầu cụp mắt nói: “Thiếp thân không dám.”
Thái hậu hừ lạnh một tiếng, lập tức đi về phía Hoàng đế. Hoàng đế nhanh chóng đỡ bà ngồi xuống ghế: “Sao người lại tới đây, có phải những thứ không có mắt kia, lại lấy những chuyện nhỏ này quấy rầy sự thanh tịnh của người rồi không?”
Nếu tên Hoàng đế hồ đồ mắt mù tâm mù trước mắt này, biết Hoàng hậu cho mình một cái nón xanh to đùng, không biết sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ?
Vừa nghĩ tới hình ảnh kia, trong lòng ta lập tức vui vẻ, ngay cả quỳ cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Thái hậu lạnh mặt: “Nhi tử của Thừa tướng đêm khuya đột nhiên chet thảm ở nội viện hoàng cung, ngươi còn nói với ai gia đây là việc nhỏ?!”
Thừa tướng lại bị đ âm trúng chuyện thương tâm, hai đầu gối quỳ xuống, giọng nói bi thương: “Kính xin Thái hậu làm chủ cho nhi tử của thần, bắt Nhạc Bình Công chúa lấy m ạng đền m ạng!”
Nếu không phải Lưu tướng luôn miệng muốn ta đền m ạng cho nhi tử hắn, nói không chừng nể mặt bộ dáng đáng thương này của hắn, ta còn có thể giúp hắn nói mấy câu.
Chỉ là sau khi người bị nhắm vào là ta, ta đã hoàn toàn mất đi hứng thú. Nhưng qua chuyện này, ta coi như đã biết Liễu Huyên Nhi thừa kế kiểu trợn mắt nói dối, da mặt dày này từ ai rồi.
Thật không hổ là phụ tử mà. Thái hậu vốn còn một chút thương hại đối với Lưu tướng, nghe nói như thế, sắc mặt trầm xuống: “Bắt Nhạc Bình đền m ạng, ai cho các ngươi cái gan đó?!”
Chỉ muốn tìm người chịu tội thay để nhanh chóng kết án, mấy người lòng mang ý xấu nhất thời á khẩu không trả lời được.
Liễu Huyên Nhi thấy tình hình không đúng, bắt đầu nóng nảy: “Thái hậu, người không thể bởi vì yêu thương tỷ tỷ, mà muốn giúp nàng thoát tội…”
“Thật to gan, có tội hay không, chỉ một câu nói của ngươi đã có thể quyết định được sao?!”
Thái hậu đập mạnh xuống bàn, hô: “Dương ma ma, vả miệng!”
Tay của Dương ma ma, phàm là người đã thử qua cũng không dám xuất hiện trước mặt bà nữa. Huống chi là Liễu Huyên Nhi yếu đuối, nhu nhược.
“Chát! Chát! Chát!”
Mấy bạt tai rơi xuống, khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Huyên Nhi sưng đỏ như cái đầu heo, ngay cả muốn hét cũng hét không được. Nếu lấy bộ dáng đáng sợ này giả bộ điềm đạm đáng yêu, chỉ sợ là sẽ chọc người ta bật cười.
Hoàng hậu vẻ mặt đau lòng nhìn Liễu Huyên Nhi, ý bảo Hoàng đế lên tiếng. Hoàng đế vừa mới ho khan hai tiếng. Thái hậu đã khoát tay, ý bảo Dương ma ma dừng lại: “Đi, mang người vào.”
Dương ma ma cúi người, ném Liễu Huyên Nhi sang một bên, mở cửa điện ra lần nữa. Chỉ thấy Trọng Lương dắt một tiểu nam hài lạ mặt, từ ngoài cửa đi vào.
Ta nhìn hắn với vẻ nghi ngờ, và nhìn tiểu nam hài kia một lần nữa. Hắn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó thi lễ với Thái hậu và Hoàng đế. Nam hài nhìn thấy tiểu cung nữ quỳ, lập tức nhào tới: “Tỷ tỷ!”
Tiểu cung nữ ôm chặt tiểu nam hài, khóc đến mặt đầy nước mắt, càng không ngừng dập đầu: “Ta nói, ta sẽ nói hết!”
“Tối hôm qua ánh trăng sáng ngời, nô tỳ thấy được rõ ràng, chính là Nhân Thiện Công chúa cầm trâm không ngừng đ âm Lưu công tử.”
“Hơn nữa, ở trong cung yến, nô tỳ còn từng chính tai nghe được Lưu công tử gọi Nhân Thiện Công chúa là “Thanh Nương”, lúc ấy sắc mặt Nhân Thiện Công chúa lập tức thay đổi……”
“Ngươi nói bậy!” Liễu Huyên Nhi sắc mặt đột biến, nhào tới muốn xé nát miệng tiểu cung nữ.
Dương ma ma nhanh mắt, một tay kéo nàng trở về, ngã xuống đất. Liễu Huyên Nhi đau đến gào khóc, nhưng cũng không ai dám tiến lên đỡ nàng ta.
Hoàng đế cảm thấy mất mặt, nhìn về phái tiểu cung nữ vô tội quát: “Làm càn! Ngươi có biết tội khi quân có kết cục gì không?! Người đâu……”
“Hoàng đế.” Thái hậu giơ tay ngăn cản động tác của hắn, lấy trâm phượng nhuộm máu giao cho Dương ma ma ra: “Trâm phượng này là Dương ma ma nhặt được ở núi giả, toàn bộ hoàng triều chỉ có một cái.”
“Ai gia nghe nói đêm qua Hoàng hậu thưởng trâm này cho Liễu Huyên nhi. Nếu cung nữ luôn miệng nói Lưu Khang bị tr âm làm bị thương, vậy để Trọng thái y xác nhận một chút, có phải đúng là do vật này gây nên hay không?”
Trọng Lương nâng trâm phượng từ trong tay Dương ma ma lên, nhìn kỹ một lần, lại ngửi ngửi mùi máu khô trên đó. Sau khi trả lại trâm cho Dương ma ma, mới cung kính trả lời: “Bẩm Thái hậu, Hoàng thượng, trên trâm nhuộm vết đỏ, đúng là máu người.”
“Mà vết thương trí mạng trên người Lưu công tử tổng cộng có mười ba chỗ, miệng vết thương đều phù hợp với kích thước của vật này.”
“Trâm phượng này, chính là hung khí hại chet Lưu công tử.”
Lưu tướng nghe vậy, lớn tiếng hét lên một tiếng: “Con ta!”
Đau đớn không thở nổi, hắn trực tiếp hôn mê bất tỉnh, lập tức có cung nhân tiến vào nâng hắn xuống. Lưu loát thành thục, ta cũng khiếp sợ. Vở kịch hôm nay, hình như không cần ta ra sân nữa rồi.
Ta im lặng quỳ ở một bên, nhìn Trọng Lương cùng Thái hậu một xướng một hò đưa nhân chứng vật chứng đặt hết ở trước mặt Hoàng đế. Ngay lúc đó, những cảm xúc oán hận, không cam lòng kia, tựa như dần dần rút khỏi người ta.
Trái tim dường như được lấp đầy bởi một thứ gì đó khác. Liễu Huyên Nhi liếc mắt nhìn một vòng, tự biết chạy không thoát, hai mắt vừa mở, cũng muốn học Lưu tướng ngất xỉu.
Trọng Lương thì bình tĩnh nói: “Nhân Thiện Công chúa mới vừa mang thai được ba tháng, nhưng gần đây liên tiếp bị kích thích, quả thật dễ dàng ngất xỉu.”
Một câu nói, đã kích thích Liễu Huyên Nhi tỉnh lại. Nhưng Hoàng hậu thì hôn mê.
<em>==> Ủng hộ nhà dịch tại website <a href=”https://metruyen.me/”>METRUYEN.ME</a> nhé cả nhà!!! <==</em>
15.
Khi các thái y ra mặt làm chứng, ta cẩn thận xác nhận một chút, chính là mấy vị lúc trước suýt nữa mất m ạng ở điện Công chúa. Tất cả nhân chứng, vật chứng đều bày ra trước mặt Hoàng đế.
Lưu lạc phong trần, mang thai tiến cung, uế loạn cung đình, mưu sát nhi tử Thừa tướng…… Hoàng đế mặc dù thích Liễu Huyên Nhi, cũng không cách nào dễ dàng tha thứ cho từng chuyện nàng ta gây ra.
A đúng rồi, hơn nữa khi Trọng Lương kể lại đoạn tư tình của Lưu tướng cùng Hoàng hậu, cùng với ngày sinh tháng đẻ thật sự của Liễu Huyên Nhi nói cho Hoàng đế, Hoàng đế rốt cục không thể nhịn được nữa.
Ngay tại chỗ phế bỏ Hoàng hậu, cách chức Thừa tướng, bắt toàn bộ cửu tộc của hai người nhốt vào đại lao.
Về phần Liễu Huyên Nhi, đương nhiên là được ta đặc biệt “chăm sóc” một chút. Giống như kiếp trước, tất cả những gì nàng ta làm trên người ta, ta đã trả lại hết cho nàng ta, không thiếu một thứ.
Kiếp trước, ta ở trong lao, nàng ta ở ngoài lao. Kiếp này, ta và nàng ta đổi vị trí, người điên cuồng, biến thành nàng ta.
Liễu Huyên Nhi chưa từ bỏ ý định, vẫn như trước ý đồ lợi dụng dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của bạch liên hoa, để ta giúp nàng ta giải thích, thoát tội.
Một người tốt bụng như ta, sao có thể từ chối nàng ta chứ? Cho nên, ta mở cửa lao, dẫn Liễu Huyên Nhi né tránh quản ngục, một đường đi ra ngoài. Ngay khi Liễu Huyên Nhi cho rằng mình sắp được tự do, ta lại một tay đẩy nàng ta vào phòng giam giam đầy tử tù.
Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng không dám tin của Liễu Huyên Nhi, ta đột nhiên nở nụ cười. Con người, nếu như không tự mình trải qua một lần, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được cái loại cảm giác muốn sống không thể, muốn chet không được này.
Hôm nay, ta cuối cùng cũng đã thấy được biểu cảm tuyệt mỹ này trên mặt Liễu Huyên Nhi. Cuối cùng ta đã trả được thù.
Khi đám tử tù điên cuồng kia bao vây lấy Liễu Huyên Nhi, một bàn tay to ấm áp che khuất ánh mắt của ta.
“Đừng nhìn.” Giọng nói của vị thái y trẻ tuổi vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước, nhưng không hiểu sao, ta lại nghe được chút ấm áp trong đó. Còn có chút ngứa ngáy, lỗ tai ta đã đỏ cả lên rồi.
Trọng Lương một tay che mắt ta, một tay dắt ta đi ra ngoài. Trên những con phố dài, đám đông nhộn nhịp. Trọng Lương bảo vệ ta ở bên cạnh mình.
Ta nhìn góc mặt tuấn lãng xinh đẹp của hắn, cùng với cặp mắt hoa đào đa tình kia, hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Ngươi làm sao lại kết giao được với Thái hậu?”
Trọng Lương giải thích: “Thái hậu đã sớm hoài nghi thân phận của Liễu Huyên Nhi, lúc phái người điều tra, vừa vặn đụng phải người của ta…… Sau đó ta đã bị Thái hậu gọi qua.”
Ta đột nhiên nhớ tới đêm đó Dương ma ma ở ngoài cung chờ ta hồi lâu, Thái hậu rõ ràng nói với người khác thân thể bị bệnh nhẹ, nhưng lại ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở tẩm cung chờ ta tới.
Ta dường như đột nhiên hiểu ra điều gì đó: “Liễu Huyên Nhi… thật sự là nữ nhi của Lưu tướng sao?”
“Điều này quan trọng sao?” Trọng Lương nhìn ta, giọng nói có chút trầm thấp: “Nhạc Bình, ta sẽ từ quan.”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên ta, ta vốn nên vui mừng nhưng trong lòng lại có chút chua xót. Ta gật đầu: “Ồ.”
Hắn tiếp tục nói: “Ta muốn đi du ngoạn khắp nơi, ngắm núi non hồ biển, nhân gian khói lửa, cũng muốn vì dân chúng bình thường làm chút chuyện.”
Ta vẫn gật đầu: “Ồ.”
Trọng Lương dừng bước, bình tĩnh nhìn ta: “Nàng không có gì muốn nói với ta sao?”
Ta nghiêng đầu: “Nói cái gì?”
Hắn nói: “Đêm ở hòn non bộ đó, nàng chủ động nắm tay ta.”
Ta nhớ lại chuyện đó, quả thật là đúng như vậy.
Lúc ấy vì trốn Liễu Huyên Nhi và Lưu Khang, ta nhất thời sốt ruột nên không để ý tới sự khác biệt nam nữ. Chỉ là, việc này cũng đã qua lâu như vậy rồi, vì sao lại đột nhiên nhắc tới?
“Cho nên?”
Hắn làm như có chút tức giận, lông mày khẽ nhíu lại: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ta đã chạm vào nàng, vậy nên phải chịu trách nhiệm với nàng.”
“Phụt!” Ta nhịn không được, trực tiếp cười ra tiếng. Nếu dựa theo cách nói này, tất cả bệnh nhân qua tay hắn, hắn phải chịu trách nhiệm toàn bộ rồi.
Nhưng nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt đen láy của Trọng Lương dần dần ảm đạm, trái tim ta vô cớ căng thẳng.
Ta nắm lấy bàn tay to ấm áp của hắn, nắm chặt trong lòng bàn tay, cười ghé vào tai hắn nói: “Được. Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta.”
“Vừa hay, ta cũng không muốn làm Công chúa.”
[HẾT]