Xấu Hổ - Chương 5
20
Chiếc búa nện trúng cánh tay Tống Thính Hòa.
Gãy xương nhẹ.
Trong phòng bệnh.
Tống tiểu thư tựa đầu vào giường, mặt nhăn nhó vì đau.
“Chị Lâm Thi, đau quá…”
Cô ấy chỉ vào cánh tay bó bột của mình, “Bị gãy luôn rồi.”
Bình luận trực tiếp tràn đầy thương tiếc.
【Nữ chính đừng khóc, chị đây thổi phù phù cho nào.】
【Tiểu thiên sứ của chúng ta, vẫn mãi là chiến sĩ bảo vệ tình yêu thuần khiết!】
【Tác giả thật vô tâm! Bé cưng nữ chính đáng yêu thế này, tại sao không ai yêu chứ? Mà nói đi nói lại, không thể vừa ngủ với nam chính vừa cặp với nữ chính được sao?】
Tôi: ??
Cảm ơn mấy người nhiều nha.
“Chị Lâm Thi?”
Tống Thính Hòa không hài lòng vì tôi lơ đãng, “Chị xem này, em vì cứu chị mà bị gãy tay đó.”
“Đau lắm luôn.”
Tôi nắm lấy bàn tay còn lại của cô ấy, “Chuyện hôm nay, thực sự cảm ơn em.”
“Chỉ cảm ơn thôi á?”
Cô nhóc chu môi bất mãn, “Buổi tối bệnh viện âm u đáng sợ lắm, em sợ.”
“Chị Lâm Thi, tối nay chị ở lại đây với em nhé?”
Tôi còn chưa mở miệng, Hàn Tu đã thẳng thừng từ chối.
“Không được.”
Lạ thật.
Trước đây ngay cả khi bị cả đám bác gái đè lên người, anh ta còn không nỡ từ chối, bây giờ lại dứt khoát từ chối như vậy.
Hàn Tu che chắn tôi như bảo vệ con cún con của mình.
“Cô ấy buổi tối rất bận.”
Tống Thính Hòa cắn môi, “Vậy thôi, em còn định trả chị Lâm Thi hai mươi nghìn cho một đêm chăm sóc cơ…”
Tôi lập tức đẩy Hàn Tu sang một bên.
“Tiền không quan trọng, quan trọng là tôi thích môi trường bệnh viện.”
“Không khí u ám, đặc biệt hấp dẫn.”
Nói xong.
Tôi quay sang Hàn Tu.
“Anh Hàn, nếu không còn chuyện gì thì mời anh về đi.”
Hàn Tu: “…”
【Xác nhận rồi, chị gái nhà ta so với mê trai thì còn mê tiền hơn nhiều.】
【Cười chết mất, nam chính chắc sắp nứt luôn rồi.】
【Không sao đâu nam chính, về nhà vẫn còn cây xương rồng đợi anh đó, nó còn bán rẻ cả danh dự để lo chuyện chung thân đại sự cho anh kìa!】
21
Tôi ở lại bệnh viện chăm sóc mười ngày.
Như lời đã hứa, Tống Thính Hòa chuyển khoản cho tôi mười vạn.
Tôi biết cô ấy giàu.
Nhưng số tiền này khiến tôi không khỏi cảm thấy bất an.
Dù gì cũng có hộ lý chuyên chăm sóc, tôi chỉ phụ trách trò chuyện, bầu bạn thôi.
Thấy tôi muốn trả lại tiền, Tống Thính Hòa vừa gặm táo vừa từ chối.
“Đừng trả tới trả lui nữa.”
“Số tiền này coi như em mừng chị và đàn anh.”
Tiểu thư nhấm nháp hai miếng táo, sau đó tiện tay ném vào thùng rác.
Tôi nhìn mà thấy tiếc.
Cô ấy chớp mắt, hỏi tôi, “Chị có biết em thích chị không?”
Tôi sững sờ. “Hả?”
Thấy tôi không trả lời nổi, cô ấy mỉm cười vui vẻ.
“Không biết thì tốt.”
“Thôi nào,” cô ấy vẫy tay, “Chị về đi, đàn anh của em ngày nào cũng như tượng đá đứng trước cửa phòng, nhìn đến nỗi em sắp gặp ác mộng rồi.”
Tôi không biết nên nói gì.
Do dự một lát.
Gật đầu, “Nếu có chuyện gì thì gọi cho chị, chị đến ngay.”
“Biết rồi, dài dòng quá.”
“Hai ngày nữa em xuất viện rồi.”
Cô ấy nháy mắt với tôi. “Em vẫn sẽ ở đối diện nhà chị.”
Rời khỏi phòng bệnh.
Hàn Tu lập tức nhào tới.
“Mười ngày rồi.”
Trước hành lang đông người, vành tai anh đỏ lựng, nhưng vẫn ôm chặt tôi, cằm cọ nhẹ lên tóc tôi, lẩm bẩm đầy oán giận.
“Cả mười ngày luôn đó!”
Giọng điệu oán trách như thể chúng tôi đã xa cách cả chục năm.
Tôi bật cười.
Chợt nhớ ra quên điện thoại trong phòng bệnh, tôi quay lại lấy.
Vừa đến cửa, lại vô tình nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ bên trong.
“Như vậy… chị Lâm Thi sẽ biết em từng thích chị rồi nhỉ…”
Cô nhóc vừa sụt sịt vừa tự kết luận.
“Hu hu hu lạ quá… Cảm giác như bị hạ cổ, ai giúp em sửa đèn hay bắt gián là em thích người đó luôn…”
“Sao em lại không có tiền đồ thế này.”
Bình luận lại dậy sóng.
【Bé cưng đừng khóc, vì em là tảo biển mà! Một tế bào thôi, vừa đơn thuần vừa dễ bị cảm động.】
【Bé ngoan đừng khóc, chị đây lập tức gửi dao lam cho tác giả, bắt hắn viết một nam thần vừa biết sửa đèn vừa bắt gián cho em!】
【Em đã cứu một cô gái hoàn toàn xa lạ! Em là vĩ đại nhất!】
22
Tôi nghĩ…
Bình luận nói không sai.
Cây xấu hổ sau khi “trải đời” thì không còn xấu hổ nữa.
Giờ chỉ còn lại chữ “xấu” thôi.
Hàn Tu bám riết lấy tôi, dọn đồ đến ở chung.
Tôi nghiêm túc nói với anh ta:
“Trong thế giới loài người, hành vi này gọi là ở rể đấy.”
Hàn Tu ôm tôi lên đùi, cọ cọ vành tai tôi.
“Không sao,” anh ta khẽ cười, “dù gì tôi cũng không phải người.”
“Tôi là một cái cây.”
Anh ta còn trịnh trọng hơn tôi, “Cô mong chờ gì vào đạo đức của một chậu cây rách nát chứ?”
Nghe… cũng có lý.
Hàn Tu dụi mặt vào cổ tôi.
“Hàn Tu!”
Tôi đẩy anh ra, bực bội, “Tôi đang nói chuyện với anh đấy.”
“Ừm.”
Anh ta hôn lên đầu ngón tay tôi.
“Cô nói đi, tôi nghe đây.”
Tôi không nhịn được hỏi: “Anh thật sự là cây xấu hổ à?”
“Đúng rồi.”
Anh ta quỳ xuống trước mặt tôi.
“Vậy sao anh không còn xấu hổ nữa?”
“Cô đâu có chủ động, tôi xấu hổ làm gì?”
Lời này… hợp lý quá thể.
Tôi nghiến răng, chủ động một lần.
Tai Hàn Tu quả nhiên nóng rực.
Anh ta nhắm mắt, không dám nhìn tôi, nhưng lòng bàn tay lại nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, giọng cười trầm thấp khen ngợi.
“Ngoan lắm.”
Bóng đêm nóng bỏng.
Chậu cây xấu hổ trong góc phòng từ từ khép lá, rồi lại khép chặt hơn.
Giam cầm cả sắc xuân nồng nàn.
Cùng lúc đó, bình luận cuối cùng cũng tan biến trong màn đêm, chỉ còn lại một dòng chữ tuyệt vọng—
【Có cái gì là hội viên VIP như chúng tôi không được xem không?!】
Phiên ngoại
Hàn Tu xấu hổ nhưng mặt dày dọn đến nhà tôi.
Tống Thính Hòa vẫn ở căn hộ đối diện.
Nhà cô ấy hễ hỏng gì đều tìm tôi.
“Chị Lâm Thi, đèn nhà em hỏng rồi, sửa đèn năm nghìn.”
“Ống nước lại rò nữa, sửa ống nước mười nghìn!”
Mấy lần Hàn Tu vừa định thân mật với tôi, đều bị cô ấy cắt ngang.
Mà tôi thì luôn tuân thủ nguyên tắc “có tiền không kiếm là đồ ngu”, lần nào cũng đúng giờ sang sửa chữa.
Hàn Tu nhịn hết nổi.
Thế là anh ta sắp xếp cho một người bạn tốt dọn vào căn hộ trống bên cạnh.
Chàng trai mới đến cao gần mét chín, khuôn mặt góc cạnh, lông mày đậm, đôi mắt sáng ngời, vẻ ngoài rất chính trực.
Tôi cứ thấy anh ta quen quen.
Cho đến khi anh ta chủ động chào hỏi tôi: “Chị dâu, chị quên em rồi à? Em chính là tên biến thái đây.”
“… Anh shipper?”
Anh ta vò đầu, cười khúc khích.
“Là em.”
“Anh…”
Tôi đột nhiên nhớ lại dòng bình luận đầu tiên tôi từng đọc được.
【Quả nhiên là một cây xương rồng lao thân vào cuộc chơi, vì người anh em nhát gan của mình mà đến cả mặt mũi cũng không cần nữa!】
Tôi chết lặng.
“Xương rồng?”
Anh ta cười nhận luôn.
“Gọi em là Chu Hiến được rồi.”
“Chị dâu à, thật ra em không phải biến thái đâu. Chẳng qua là anh Hàn của em quá nhát, nếu em không giúp đỡ một chút, anh ấy có khi nhịn đến chết mất.”
“Mấy tin nhắn quấy rối kia đều là em tìm trên mạng rồi gửi đó.”
Quen thân rồi, tôi không nhịn được tò mò hỏi: “Hàn Tu là kiểu người nhút nhát đến mức không nói chuyện với ai, làm sao anh làm bạn với anh ta được?”
Chu Hiến cười đắc ý.
“Vì em muốn làm bạn với anh ấy mà. Anh ấy dễ xấu hổ lắm, trêu một cái là đỏ mặt ngay, vui lắm.”
“Em bảo muốn làm anh em với anh ấy, anh ấy không chịu, em liền chích anh ấy.”
“Chích khoảng chục lần thì anh ấy đồng ý rồi.”
“…”
Đơn giản thô bạo ghê.
Đang trò chuyện, Tống Thính Hòa gõ cửa.
“Chị Lâm Thi, nhà em có một con gián to lắm!”
“To lắm, em sợ quá…”
Tôi vừa định đứng dậy.
Chu Hiến đã bật người dậy trước, “Gián đâu? Để tôi!”
Lòng tôi thắt lại.
Không được!
Bắt một con gián là hai nghìn tệ đó!
Nhưng mà—
Tôi vừa đứng lên, đã bị Chu Hiến ấn trở lại ghế.
“Chị dâu ngồi yên, để em!”
“Em ăn không ở không bên chỗ anh Hàn, cũng phải giúp chút sức chứ.”
Nói xong.
Anh ta lập tức đi theo Tống Thính Hòa sang phòng đối diện bắt gián.
Đang giữa mùa hè.
Chu Hiến mặc chiếc áo ba lỗ đen, lộ ra cơ bắp rắn chắc.
Nhìn thấy anh ta vào phòng, nhẹ nhàng giơ tay đập chết con gián to đùng.
Tôi biết ngay.
Sự nghiệp tay trái của tôi… tiêu rồi.
Quả nhiên.
Hôm sau, Tống Thính Hòa đỏ mặt gõ cửa nhà tôi.
“Chị Lâm Thi, chị có thể… cho em WeChat của Chu Hiến không?”
…
( Toàn văn hoàn )