Xấu Hổ - Chương 3
11
Nữ chính Tống Thính Hòa có hình tượng là một đóa bạch liên hoa dịu dàng, lương thiện.
Mỹ nhân ngốc nghếch.
Nhưng cực kỳ nhiệt tình, thích giúp đỡ người khác.
Để khuyến khích Hàn Tu hòa nhập với xã hội, cô ấy tự ý đăng ký cho anh tham gia một đoàn du lịch.
Mà lại còn là… đoàn du lịch dành cho người cao tuổi.
Cả đoàn toàn các cụ già nhiệt tình, sôi nổi, còn để đi cùng Hàn Tu, cô tiểu thư chưa bao giờ chịu khổ cũng đăng ký theo luôn.
Lúc tôi biết tin, bình luận trực tiếp lại xuất hiện:
【Trong chuyến đi này, nữ chính sẽ giúp nam chính mở lòng, tình cảm hai người phát triển nhanh chóng.】
【Địa điểm du lịch chính là nơi định tình của hai người họ!】
Không được!
Tôi lập tức đăng ký theo.
Vì là tour giá rẻ, phương tiện di chuyển không phải máy bay mà là xe khách đường dài.
Trước khi lên xe, bình luận lại nhảy ra:
【Trên xe, nữ chính tựa đầu vào vai nam chính ngủ quên, nam chính nhìn gương mặt ngọt ngào của cô ấy mà lần đầu tiên rung động.】
Tôi lập tức nhanh chân giành chỗ ngồi bên cạnh Hàn Tu.
Tống Thính Hòa không kịp giành ghế.
Cô ấy tức giậm chân thình thịch, nhưng không nói gì, chỉ ấm ức ngồi xuống hàng ghế phía sau chúng tôi.
Các bác lớn tuổi trong đoàn ai cũng hào hứng, vừa trò chuyện, vừa chụp ảnh, vừa ăn hạt dưa hát hò.
Cả khoang xe kín mít, mùi tất chân của một bác nào đó cứ phảng phất trong không khí, nồng đến mức làm tôi muốn xỉu.
Nhớ lại nội dung bình luận, tôi nhắm mắt lại, giả vờ ngủ, còn thầm tính toán xem nên nghiêng đầu sang bên nào để có góc nghiêng đẹp nhất khi tựa vào vai Hàn Tu.
Nhưng rồi…
Xe lắc lư một hồi, tôi ngủ thật.
Đến khi tỉnh dậy—
Tôi phát hiện tư thế có chút sai sai.
Sao tôi lại nằm sấp thế này?
Chậm rãi ngồi thẳng dậy.
Rồi tôi bàng hoàng nhận ra—
Mình vừa ngủ trên đùi Hàn Tu suốt quãng đường.
Đầu tôi còn được trùm kín bởi áo khoác của anh.
Mà người đàn ông này thì ngồi ngay ngắn, chân khép chặt, cơ thể căng cứng như dây đàn.
Mặt anh đỏ đến tận mang tai.
“Tôi…”
Hàn Tu mím môi, “… Cô ngủ quên.”
“Lúc đầu tựa vào vai tôi, nhưng càng lúc càng trượt xuống, rồi…”
“… Thế là ngủ luôn trên đùi tôi.”
Anh hơi nâng hai tay lên, làm động tác chứng minh sự trong sạch.
“Tôi không chạm vào cô.”
“Chỉ là… sợ mấy bác trên xe nhìn thấy sẽ hiểu lầm, nên mới lấy áo khoác trùm lại cho cô.”
“…”
Thế này còn dễ hiểu lầm hơn nữa ấy!
Nhà ai đắp áo khoác mà trùm kín đầu người ta thế này không?!
Bình luận trực tiếp lại lăn lộn:
【Hahaha! Nếu không phải thấy dấu hằn trên mặt nữ phụ, tôi còn tưởng cô ấy vừa làm gì đó xong cơ!】
【Tôi tưởng tượng cả trăm cảnh tượng ngọt ngào rồi, hóa ra nữ phụ thật sự ngủ thôi á?!】
【Không ai để ý đến nam chính à? Anh ta xấu hổ đến chết luôn rồi! Nữ phụ ngủ trên đùi mà lá cây xấu hổ của anh ta suốt cả quãng đường không mở ra nổi!】
12
Khó khăn lắm mới xuống xe được.
Hướng dẫn viên dẫn cả đoàn đến điểm tham quan đầu tiên—
Một khu du lịch cấp 5A, non nước hữu tình, mây trời trong xanh. Các bác lớn tuổi bận rộn quay video, chụp ảnh.
Là người đàn ông trẻ tuổi duy nhất trong đoàn, Hàn Tu nhanh chóng trở thành “nhiếp ảnh gia” bất đắc dĩ của các bác gái.
“Chàng trai trẻ này!”
“Phải rồi, cậu đấy! Phiền cậu chụp cho tụi tôi mấy tấm nhé?”
Hàn Tu vội vàng gật đầu.
Là một cây xấu hổ.
Anh ta chẳng bao giờ dám từ chối người khác.
Trong khi đó, tôi và Tống Thính Hòa ung dung ngồi trong quán cà phê ở khu du lịch, tận hưởng điều hòa mát rượi, cùng nhau ăn hết ba cốc kem.
Còn Hàn Tu thì đứng dưới trời nắng chói chang, chụp ảnh cho các bác gái.
Tống Thính Hòa liếm sạch vệt kem dính trên khóe môi, đột nhiên hỏi tôi:
“Chị Lâm Thi, chị thích đàn anh đúng không?”
“Hửm?”
Tôi ngớ người.
Sau đó thoải mái thừa nhận.
“Thích.”
Thích cơ thể anh ta, cũng được xem là một kiểu thích nhỉ?
Nói xong, tôi nhìn cốc kem mới ăn một nửa trong tay, chợt nhớ ra đây là đồ Tống tiểu thư mua.
Cắn thìa, tôi do dự hỏi: “Tôi ăn tiếp được không?”
Tống Thính Hòa thở dài.
“Ăn đi ăn đi.”
【Thương nữ chính quá! Đừng khóc, mau nhào vào lòng chị nào.】
【Hahaha! Truyện khác thì nữ phụ toàn ác độc, chỉ có nữ phụ của chúng ta là vừa đói vừa mê trai.】
【Ăn đi, cái máy nghiền thực phẩm! Một mình quất hết ba hộp rưỡi kem, ai chịu nổi chị nữa đây?】
13
Phải công nhận rằng—
Các bác gái nhiệt tình là bài thuốc hữu hiệu nhất dành cho hội sợ giao tiếp.
Hàn Tu bị các bác hành nguyên buổi chiều.
Thậm chí trong giờ tự do, các bác còn muốn quay video, nhất quyết kéo anh đóng vai một “Pháp Hải chính trực không động lòng trước sắc đẹp”.
Cả đám bác gái vây quanh anh, thi nhau nghiêng ngả dựa vào anh.
Tôi nhìn chậu cây xấu hổ trong túi, không khỏi xót xa.
Cả buổi chiều bị dọa co rút, lá cây đến vàng cả rồi.
【Không đùa chứ, có cần đối xử với ông anh tôi như con lừa vậy không?】
【Hahaha! Lại xấu hổ đến chết lần thứ tư rồi à?】
【Tôi không nhịn được cười khi thấy nam chính bị cả đám bác gái đổ ập vào lòng, còn chậu cây xấu hổ bên cạnh thì gục xuống luôn.】
Tôi cúi đầu nhìn.
Quả nhiên.
Hắn lại “chết” rồi.
Chiều nay chắc lại phải ra chợ mua một chậu cây xấu hổ mới thôi.
Cũng may.
Mỗi lần Hàn Tu bị “chết” đều có thể hồi sinh ngay lập tức. Tôi chỉ cần đến chợ chim cá cảnh gần nhất, tìm chậu cây nào chưa kịp chạm vào đã tự khép lá lại—
Đó chắc chắn là hắn.
14
Tối đến, đoàn nghỉ chân tại một homestay gần khu du lịch.
Chỗ ở bình thường.
Hai người một phòng.
Bình luận trực tiếp lại xuất hiện:
【Nam nữ chính bị xếp chung phòng, nửa đêm có gián khổng lồ xuất hiện, nam chính anh dũng cứu mỹ nhân, tình cảm nhanh chóng thăng hoa.】
Tôi lập tức xoa tay chuẩn bị giành phòng với Hàn Tu.
Nhưng…
Có vẻ do đoàn lần này có thêm tôi, nên số phòng hơi dư.
Kết quả, tôi bị xếp chung phòng với Tống Thính Hòa.
Còn Hàn Tu thì ở một phòng riêng.
Tôi thất vọng lôi vali vào phòng.
Ngược lại, Tống Thính Hòa lại rất hào hứng, kéo tôi trò chuyện đủ thứ trên trời dưới đất.
Tiểu thư này trước giờ đi du lịch đều bao nguyên chuyên cơ, cả hành trình có quản gia phục vụ tận nơi.
Làm gì có chuyện từng ngồi xe khách xóc nảy, càng đừng nói đến ở chung phòng tiêu chuẩn hai người.
Tất cả những điều này, với cô ấy, đều mới mẻ và thú vị.
“Chị Lâm Thi, thật ra đàn anh khá trầm tính, tính cách lại lạnh lùng, còn không thích giao tiếp với người khác.”
“Anh ấy không hợp với chị đâu.”
Tống Thính Hòa bắt đầu thuyết phục tôi từ bỏ.
Tôi thấy phiền.
Nhanh chóng rửa mặt rồi chui tọt vào chăn, trùm kín đầu ngủ.
“Chị Lâm Thi…”
Tống Thính Hòa kéo chăn của tôi, lí nhí nói: “Em hơi sợ.”
Cô ấy rụt rè hỏi: “Em có thể ngủ chung với chị không?”
Tôi vốn định từ chối.
Nhưng đúng lúc đó, bình luận lại tràn ngập màn hình:
【Sao tôi cứ thấy nữ chính có gì đó không đúng lắm?】
【Câu nói này nghe quen quá… Chẳng phải là chiêu trò nữ phụ hay dùng với nam chính sao?】
【Nữ phụ, chị ngốc à! Cơ hội tốt thế này không chạy sang phòng nam chính, còn ở đây ngủ cái gì?!】
Bên tai vẫn vang lên giọng nũng nịu của Tống Thính Hòa.
Bị quấy rầy đến không chịu nổi.
Tôi kéo chăn lên, “Vào đi.”
Khuôn mặt ấm ức của Tống Thính Hòa lập tức sáng bừng, cô ấy vui vẻ chui vào chăn tôi.
“Ừm, thế này không sợ nữa rồi.”
【Khoan đã, tôi sợ rồi, chị có nhầm kịch bản không đấy?】
【Chẳng lẽ là tôi nghĩ nhiều? Để xem tiếp đã.】
【Sao tình tiết có vẻ đi theo hướng kỳ quặc thế này…】
Bình luận liên tục xuất hiện dày đặc.
Làm tôi chóng mặt.
Chẳng bao lâu sau, tôi chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã ngủ được bao lâu, một tiếng hét chói tai đột nhiên vang lên, đánh thức tôi.
“Chị Lâm Thi! Có gián!”
Bàn tay mềm mại bấu chặt lấy áo ngủ của tôi, giọng Tống Thính Hòa run rẩy đến vỡ cả giọng.
“Gián to lắm…”
Tôi mở mắt.
Cuối giường.
Một con gián to bằng nắm tay tôi đang đậu vững vàng trên chăn.
15
Tống Thính Hòa nép sát vào tôi, cả người run rẩy không ngừng.
Tôi bình tĩnh lại, vỗ nhẹ lên vai cô ấy, “Không sao đâu.”
Nói xong, tôi tiện tay cầm chiếc áo sơ mi trên tủ đầu giường, trùm lên con gián.
Khoảnh khắc nó bay lên, tôi đã nhanh chóng quấn nó lại trong lớp vải, siết chặt.
Sau đó, dứt khoát ném xuống đất, giẫm chết.
Cả chiếc áo sơ mi lẫn con gián bị tôi ném thẳng vào thùng rác bên ngoài.
Sợ Tống Thính Hòa ở trong phòng một mình sẽ hoảng loạn khóc lóc, tôi gần như chạy ngay về.
“Chị Lâm Thi!”
Vừa mở cửa, cô ấy lập tức lao vào lòng tôi.
Người mềm nhũn, nước mắt lã chã rơi.
Có vẻ là sợ thật rồi.
Tôi giơ hai tay lên: “Đừng khóc, tiểu thư.”
“Tay tôi bẩn lắm, để tôi rửa tay xong rồi dỗ cô nhé?”
Tống Thính Hòa sụt sịt gật đầu.
Lúc tôi vừa rửa tay xong, cô ấy lập tức sáp lại, ôm lấy cánh tay tôi, lí nhí nói cảm ơn.
“Chị Lâm Thi, cảm ơn chị.”
Khoảng cách quá gần, tôi chỉ cảm nhận được cánh tay mình chạm phải thứ gì đó mềm mại.
Giây tiếp theo.
Tống Thính Hòa dường như nhận ra điều gì đó, lập tức rụt tay về, mặt đỏ bừng chui vào chăn.
Bình luận nổ tung.
【Khoan đã? Sao thấy sai sai vậy??】
【Chị ơi, nhiệm vụ chính của chị là ngủ với cái cây nhà bên cơ mà? Sao ngay cả đóa bạch liên hoa nữ chính cũng bị chị lấy luôn rồi?!】
【Tuyệt vời! Một mũi tên trúng hai đích! Nam nữ chính đều bị hạ gục, nữ phụ chính là MVP ván này, chúng ta hết cứu nổi rồi!】