Xấu Hổ - Chương 2
07
Bình luận trực tiếp như bước vào vùng vô pháp.
Càng lúc càng táo bạo, đọc mà đỏ cả mặt.
Tôi không kìm được.
Ngón tay lại thử lướt nhẹ lên phiến lá.
Ánh mắt tôi khóa chặt vào khuôn mặt Hàn Tu, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của anh.
Người đàn ông vẫn lạnh lùng, nhưng đuôi mắt đã đỏ ửng.
…
Tôi nuốt nước bọt.
Liều một phen.
Vừa định hành động thì—
Hàn Tu đã nhanh hơn.
Anh sải bước xuống ba bậc thang, giữ chặt cổ tay tôi.
“Đừng chạm vào…”
Hơi thở anh hỗn loạn, lòng bàn tay nóng rực đến đáng sợ, “Cầu xin cô.”
“Sao vậy? Anh không thấy cây xấu hổ đáng yêu à?”
Tôi khẽ dùng đầu ngón tay chọc vào phiến lá đang khép mở.
“E lệ mà sống động.”
“Hơi giống anh đấy.”
Bình luận lại bùng nổ:
【Kích thích quá! Cảm giác này khác gì lột quần anh ta trước công chúng đâu?】
【Nữ chính yêu dấu ơi, tôi… tôi phản bội rồi! Đồng điệu tâm hồn là quý thật, nhưng sắc dục thì lại quá hấp dẫn huhu!】
Tôi đứng trên bậc thang thấp hơn anh một bậc, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Ánh mắt tôi không chút né tránh.
Táo bạo, trực diện, nóng bỏng, quấn quýt.
Hàn Tu không lên tiếng, nhưng trong mắt anh có ngọn lửa đang cháy.
Anh siết chặt cổ tay tôi.
Tôi nhướng mày.
Không còn xấu hổ à? Học cách chủ động nhanh vậy sao?
“Nói thử xem, nếu cây xấu hổ có ý thức, nó sẽ cảm thấy thế nào khi bị chạm vào?”
Hơi thở Hàn Tu rối loạn.
“… Cảm giác…” Bàn tay anh vô thức siết chặt hơn, “Muốn chết.”
“Sao có thể?”
Tôi tiếp tục vuốt ve phiến lá, “Anh nhìn này, nó xấu hổ quá mà khép lại rồi kìa.”
“Lá nhỏ thế này, đáng yêu quá.”
“…”
Hàn Tu im lặng hai giây.
Nhìn thấy tôi lại chuẩn bị chạm vào lá cây lần nữa, anh bỗng kéo mạnh tôi vào lòng.
Dường như không thể kiềm chế được nữa, hơi thở nóng bỏng lập tức bao trùm lấy tôi.
【Tới rồi tới rồi! Cuối cùng cũng sắp làm chuyện đáng hận ngay giữa cầu thang rồi!】
【Hahaha! Nữ phụ sắp khóc xin tha mạng rồi, ai bảo cô dám nói lá nhỏ, cô không biết rễ cây thì rất dài sao?】
【Tôi nhìn nhầm không? Cây xấu hổ chủ động rồi á??】
08
Tôi háo sắc.
Nhưng cũng hơi căng thẳng.
Khoảnh khắc Hàn Tu cúi xuống hôn tôi, tôi siết chặt vạt áo anh, nhưng vẫn chủ động ngẩng đầu lên.
Đôi môi mềm mại, hơi thở nóng rực.
Quấn quýt, dây dưa.
Tôi vụng về đáp lại.
Nhưng—
Ngay lúc tôi kéo tay anh đặt lên eo mình, chuông điện thoại vang lên, phá tan tất cả.
Hàn Tu như bị giội một gáo nước lạnh, vội vã rời ra, rút điện thoại từ túi áo.
“Alo.”
Giọng anh vốn trầm lạnh, giờ đây lại hơi khàn, còn mang theo chút dư vị chưa tiêu tan.
“Được, tôi qua ngay.”
Tôi thậm chí nghi ngờ đầu dây bên kia còn chưa kịp nói hết câu, anh đã lập tức mượn cớ chuồn mất.
“Tôi có chút việc… xin lỗi.”
Chạy rồi.
Cứ thế mà chạy rồi.
Tức điên mất!
Tôi hung hăng vò nát lá cây xấu hổ.
Lá nhanh chóng khép lại.
Cùng lúc đó—
Từ tầng dưới truyền đến một tiếng động nặng nề.
Hình như có ai đó ngã.
Bình luận trực tiếp lại hiện lên:
【Là cuộc gọi từ nữ chính! Chỗ này sắp ‘cởi quần’ đến nơi rồi, thế mà nghe điện thoại xong liền bỏ nữ phụ chạy mất, đúng là tình yêu đích thực!】
【Đừng đùa, yêu sâu sắc mà lại đi hôn người khác à?】
【Rõ ràng là anh ta xấu hổ quá thôi! Giờ mà có người gọi đến nói ba anh ta sắp sinh em bé ở khoa sản, anh ta cũng sẽ nói ‘Tôi đến ngay’ đấy!】
【Ngày mai nữ chính sẽ chuyển vào phòng đối diện rồi, tình cảm hai người sẽ dần phát triển, nữ phụ còn chỗ đứng nào nữa đâu?】
09
Thông qua bình luận trực tiếp, tôi biết rằng ngày mai nữ chính sẽ thuê căn hộ trống đối diện tôi và Hàn Tu.
Tôi quyết định ra tay trước.
Nhưng mà…
Vẫn chậm một bước.
Tôi vừa ký hợp đồng thuê xong, bên kia nữ chính liền đưa ra số tiền gấp ba, chủ nhà ngay lập tức lật kèo.
Tôi đau khổ kéo tay bà chủ nhà, “Cô hủy hợp đồng phút chót thế này là vô đạo đức!”
Bà chủ dúi vào tay tôi một phong bì dày cộp.
“Đây là tiền bồi thường của bên kia, ba mươi ngàn.”
Tôi lập tức rụt tay lại, “Nói đi cũng phải nói lại, thực ra tôi cũng chẳng phải người có đạo đức gì cho cam.”
“Nhường căn hộ này cho cô ấy vậy.”
【Cười xỉu, nữ phụ đúng là biết tiến biết lùi.】
【Ngồi chờ nữ chính nhà ta vả mặt con nữ phụ nhà nghèo này!】
Thế là, nữ chính Tống Thính Hòa chính thức dọn sang phòng đối diện.
Tiểu thư nhà giàu được nuông chiều từ bé.
Mù tịt kỹ năng sống.
Chẳng biết làm gì cả.
Một ngày có thể chạy sang tìm Hàn Tu tám trăm lần.
“Anh Hàn, tủ lạnh không làm lạnh nữa, phải làm sao đây?”
“Anh Hàn, đèn trong phòng ngủ em bị hỏng rồi…”
Tôi không chịu nổi nữa.
Nhân lúc Hàn Tu chưa mở cửa, tôi lập tức đẩy cô ấy vào nhà mình.
Cạch!
Cửa đóng lại.
Tôi thong thả xắn tay áo.
Tống Thính Hòa hơi sợ hãi, “Chị… chị định làm gì vậy?”
Tôi trợn mắt.
Còn làm gì nữa chứ?
Xắn tay áo lên, sửa tủ lạnh, thay bóng đèn, tiện thể còn sửa luôn vòi hoa sen trong nhà tắm đang bị rò nước.
Tống Thính Hòa đứng bên cạnh nhìn tôi đầy sùng bái:
“Chị giỏi quá!”
“Sao chị cái gì cũng biết thế?”
“So với chị, em thấy mình đúng là đồ ngốc!”
Được khen đến phát ngại.
Thật ra tôi rất muốn nói với cô ấy, Hàn Tu không có ở đây, cô không cần phải diễn trong mắt tôi đâu.
Nhưng nghĩ lại, tôi nhịn xuống.
Chuẩn bị rời đi thì Tống Thính Hòa gọi tôi lại.
“Chị Lâm Thi!”
“Em không biết cảm ơn chị thế nào nữa, mới dọn nhà đến cũng chẳng có gì hay ho để tặng chị, đây là quà em mới mua, tặng chị nhé!”
Cô ấy tháo chiếc vòng tay trên cổ tay xuống đưa cho tôi.
Ban đầu tôi không định nhận.
Trông nó giống hệt mấy món đồ hai tệ mua ngoài chợ đêm.
Nhưng ánh mắt nai con ngây thơ của Tống Thính Hòa cứ nhìn tôi đầy mong đợi.
Tôi mềm lòng, tiện tay nhận lấy.
“Cảm ơn.”
Bình luận trực tiếp lại phát điên:
【Nếu tôi không nhìn nhầm, đây là một mẫu trong bộ sưu tập trang sức cao cấp nào đó, trên đó toàn là kim cương thật đấy!】
【Không hiểu lắm, cái vòng này đáng giá bao nhiêu?】
【Không đắt lắm, chỉ hơn một triệu tệ thôi.】
Cái gì cơ?!
Tay tôi run lên, suýt nữa tưởng mình hoa mắt.
Tôi cẩn thận nhét vòng vào túi áo.
Sau đó, tôi chân thành nắm lấy tay Tống Thính Hòa.
“Hòa Hòa, từ nay chị em mình là chị em tốt.”
“Đừng khách sáo, có việc gì cứ gọi chị!”
Rời khỏi nhà Tống Thính Hòa, tôi vòng lại gõ cửa nhà Hàn Tu.
Ba tiếng gõ cửa vang lên, mãi mới thấy cửa từ từ mở ra.
Tôi quen rồi.
Gặp ai anh ta cũng phải chuẩn bị tâm lý trước một lúc.
“Anh Hàn.”
Tôi vô tội nhìn anh, “Nhà tôi bị hỏng đèn, tôi rất sợ bóng tối, anh giúp tôi sửa nhé?”
10
Bình luận trực tiếp nhao nhao lên.
【Đồ con gái lắm chiêu trò! Chỉ giỏi bày mưu tính kế trước mặt nam chính.】
【Thế thì sao? Mấy người thích mỹ nhân ngốc nghếch, còn bọn tôi lại mê nữ phụ gợi cảm sắc sảo!】
【Này, thanh niên không mê sắc thì còn mê gì? How are you hả?】
Nhưng tôi chẳng buồn để tâm đến chúng.
Trong căn phòng tối om, ánh sáng duy nhất đến từ chiếc đèn pin của Hàn Tu.
“Uầy, tối quá…”
“Tôi sợ lắm.”
Tôi nhân cơ hội ôm lấy cánh tay Hàn Tu, tựa sát vào anh.
Gần như ngay lập tức, người đàn ông cứng đờ, cả người căng cứng như dây đàn.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, tôi thấy chậu cây xấu hổ bên cửa sổ cuống quýt khép lại.
Những phiến lá nhỏ co rúm thành một cục.
Ánh sáng chớp lóe.
Rồi tôi lại thấy một Hàn Tu đang ngồi ngay đơ như tượng trước mặt.
Anh lúng túng định đẩy tôi ra.
Nhưng tôi mặc váy dây.
Ngón tay anh vừa chạm vào vai tôi liền như bị phỏng, nhanh chóng rụt lại.
Ánh mắt đảo trái đảo phải, nhưng tuyệt đối không dám nhìn tôi.
Khoảnh khắc đó…
Tôi chợt get được niềm vui của Nữ vương Nữ Nhi Quốc.
Một bông hoa thanh cao giữa núi tuyết.
Miệng nói không, nhưng ánh mắt bối rối, hơi thở rối loạn, và gương mặt đỏ bừng kia—
Mới là minh chứng rõ nhất cho sự dao động trong lòng anh ta.
“Đừng… đừng thế.”
Hàn Tu mất rất nhiều sức mới đẩy tôi ra được.
Anh cố giữ bình tĩnh, nói: “Chắc là đèn bị hỏng, để tôi thay bóng mới.”
“Tốt thôi.”
Hàn Tu đứng trên ghế, vươn tay thay bóng đèn.
Tôi cầm điện thoại rọi sáng cho anh.
“Hàn Tu,” tôi tìm chủ đề bắt chuyện, “Tống Thính Hòa là đàn em của anh à?”
“Ừm.”
“Quan hệ hai người thân thiết không?”
“Cũng bình thường.”
Hàn Tu thuận miệng đáp, theo phản xạ cúi xuống nhìn tôi một cái.
Sau đó—
Anh đơ luôn.
Chậu cây xấu hổ bên cửa sổ đột ngột cụp lại, lâu thật lâu cũng không duỗi ra nổi.
Anh ta lại xấu hổ đến mức này sao?
Tôi thắc mắc nhìn theo ánh mắt anh, cúi đầu xuống—
Sau đó, mặt tôi đỏ bừng.
Dây váy mảnh theo cử động của tôi mà trượt xuống, đúng lúc ánh sáng đèn pin chiếu thẳng vào.
Hàn Tu lập tức quay mặt đi, bàn tay đang vặn bóng đèn cũng run lên.
Chỉ mất vài giây để thay xong bóng đèn.
Thậm chí, anh còn chẳng đợi tôi nói cảm ơn mà lập tức lao ra khỏi phòng.
Cho đến khi tiếng cửa đóng sầm lại vang lên.
Chậu cây xấu hổ trên bệ cửa vẫn chưa hồi phục.
Bình luận trực tiếp lại bùng nổ:
【Mắt tôi chuẩn không? 36E á? Cậu ta đúng là được hưởng phúc quá trời!】
【Giờ thì tôi hiểu rồi, bề ngoài thì xấu hổ, nhưng trong lòng chắc đang sướng phát điên đây mà.】
【Tôi cược, tấm ảnh của nữ phụ trong tủ đầu giường tối nay lại bị hại rồi.】