Xanh Biếc Vươn Mầm - Chương 4
Tống Huyền Thanh nhíu mày: “Thật chứ? Cô chắc chắn cậu ta sẽ không phát điên? Nếu cậu ta không phải là kẻ giết người, chỉ là người bình thường, thì đây sẽ là một hành động vi phạm quy định.”
Tôi bất chấp: “Cứ mở đi. Có chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm.”
Nghe thế, Tống Huyền Thanh không khuyên nữa. Anh vỗ vai Hạ Húc, đúng lúc cậu ta quay đầu lại.
Anh bôi mấy giọt chất lỏng mát lạnh vào mắt Hạ Húc.
Vỗ vai là để dập tắt dương hỏa trên vai cậu ta, còn thứ bôi lên mắt là lệ bò.
Lệ bò rất hiếm, chỉ có lúc con bò chết già mới có hiệu quả. Dùng cho loại người này quả là phí phạm.
Hạ Húc cảm thấy thế giới bỗng chốc trở nên u ám, quay đầu lại thì thấy ba cô gái mặc đồng phục đang nhìn chằm chằm vào mình. Trên mặt, trên người họ đều có dấu vết dây thừng siết máu. Dưới đất còn có rất nhiều con mèo nhỏ tàn tật bò lê lết, để lại vệt máu dài. Đôi mắt xanh lè của chúng cũng nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Hạ Húc hoảng sợ hét lên: “Aaa!” suýt ngất xỉu.
Tôi tiến tới, tát cậu ta một cái cho tỉnh: “Chị! Em thấy ma!” cậu ta ôm lấy tay tôi.
Tôi trở tay tát thêm cái nữa: “Nói linh tinh gì thế, ma đâu mà ma? Có chăng chỉ có ma trong lòng em.”
Vì tát quá mạnh, tay tôi tê rần. Ba nữ quỷ gần như đã dí sát mặt vào Hạ Húc. Đúng lúc đó, Vương Á Mai xuất hiện, không nhịn nổi khi thấy con trai cưng của mình bị bắt nạt.
Bà ta vừa hiện ra, nhiệt độ xung quanh tôi lập tức giảm cả chục độ.
Ba cô gái vốn đang vui vẻ nói cười với tôi, giờ hiện rõ dáng vẻ chết chóc. Một dòng lệ đỏ chảy dài từ khóe mắt họ. Trông họ như chịu đựng một cú sốc kinh hoàng. Một cô gái chỉ tay vào Vương Á Mai, hét lên: “Chính người đàn bà này đã giết tôi. Bà ta lừa tôi đến nhà rồi sát hại tôi.”
Vương Á Mai dù đã thành quỷ, vẫn giữ nguyên bản chất ngang ngược: “Đúng, là tôi giết chúng mày thì sao nào, lũ tiện nhân. Con trai tao tốt như thế, chúng mày lấy quyền gì mà từ chối nó.”
“Chúng mày không chịu ở bên con trai tao, tao sẽ giết hết chúng mày.”
Ngô Ngữ Trì như chợt nhớ ra điều gì: “Tôi nhớ rồi. Nhà tôi nghèo lắm, tôi phải làm thêm, phát tờ rơi trước cửa trung tâm thương mại để kiếm sống. Bà ta tìm tôi, hỏi tôi có muốn kèm cặp con trai bà ta không, một tiếng trả 200. Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều nên đi theo. Nhưng đến nhà bà ta, bà bảo tôi mặc một cái váy đỏ, tôi thấy kỳ quặc nên không chịu. Bà ta hỏi tôi có muốn làm con dâu của bà ấy không.”
Lê Hân cũng hồi phục trí nhớ: “Tôi cũng thế. Tôi không đồng ý, muốn rời đi, bà ta liền chửi tôi, nói bọn con gái chúng tôi đều là đồ đê tiện, là lũ mê tiền, không coi trọng con trai bà ta thì đáng chết hết. Rồi tôi bị ngất đi, sau đó…”
Vương Á Mai vỗ tay cười ha hả: “Đáng chết, đều đáng chết cả. Con trai, con thấy không? Lũ tiện nhân này coi thường con, không sao, mẹ đã giết hết chúng nó. Con xuống đây với mẹ, đây đều là những cô vợ mẹ chọn cho con mà.”
Hạ Húc nhìn Vương Á Mai với vẻ ghê tởm: “Bà chết rồi cũng không yên à. Sao tôi lại có một người mẹ như bà?”
Khó mà tin được đây là lời từ miệng đứa con trai mà Vương Á Mai đã nâng niu mười mấy năm. Cả cuộc đời cuối cùng lại nhận lấy kết cục thế này, tôi chỉ có thể nói: “Đáng.”
Tống Huyền Thanh cười nhạt: “Vậy nên, Hạ Húc, thật ra chính cậu đã giết mẹ mình, đúng không?”
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta. Sao lại suy luận ra được điều đó?
Tống Huyền Thanh không để ý đến tôi, tiếp tục nói: “Năm đó, cậu thích một nữ sinh trường bên cạnh, bị Vương Á Mai phát hiện. Bà ta gửi tin nhắn chửi mắng cô gái đó, cô gái đáp lại rằng cậu là thái giám. Vương Á Mai bị sốc, liền tung ảnh khỏa thân của cô gái lên các nhóm học sinh trong trường. Vì vậy cô gái mới nhảy lầu tự tử. Đúng không?”
Hạ Húc gật đầu: “Đúng vậy, nhưng điều đó chỉ chứng minh mẹ tôi giết người, chứ liên quan gì đến tôi?”
Tống Huyền Thanh cắt lời: “Đừng vội, nghe tôi nói tiếp. Sau cái chết của cô gái, quan hệ giữa cậu và Vương Á Mai rạn nứt. Bà ta nghĩ rằng chỉ có những cô gái xuất sắc hơn mới xứng với cậu, mới hàn gắn được mối quan hệ giữa hai người. Vậy nên bà ta nhắm đến các cô gái xinh đẹp, chăm chỉ, nhưng khi bị họ từ chối, bà ta giận dữ và giết họ. Đúng không?”
Hạ Húc cười lạnh: “Nói tiếp đi.”
“Một người tình của mẹ cậu đã rời bỏ bà ta vì không muốn tham gia vào việc bà ta định bắt cóc những cô gái đó. Ban đầu, những chuyện này không liên quan gì đến cậu. Cậu chỉ là người phá rối. Nhưng cuối cùng, cậu đã ra tay giết mẹ cậu vì lý do đơn giản: một người có đầu óc chỉ cần nghĩ một chút cũng có thể hiểu được.”
Tôi nhìn Tống Huyền Thanh với vẻ mù mờ: “Lý do gì?”
Tống Huyền Thanh trợn mắt, nhéo mạnh má tôi: “Mục tiêu của cậu ta chính là cô. Cậu ta biết rằng nếu mẹ chết, cảnh sát chắc chắn sẽ đưa cậu ta đến nhà cô ở. Cậu ta muốn trả thù cho chuyện năm xưa, giết bà ngoại cô và cả cô, đồng thời đổ tội cho người tình của mẹ.”
Tôi ngẩn ra: “Sao anh nhìn ra được điều đó? Tôi không nhận ra mục tiêu của cậu ta là tôi.”
Tống Huyền Thanh nhếch môi: “Vì cô không có não.”
Tôi suýt nhảy dựng lên tát anh ta một cái. Con người này là sao chứ!
Tống Huyền Thanh tiếp tục nói: “Kẻ khác hành hạ mèo là vì tâm lý biến thái. Nhưng cậu ta khác, cậu ta là học sinh xuất sắc nhất khối. Học sinh xuất sắc giỏi nhất là học. Tôi xem trên camera, mỗi lần hành hạ mèo, cậu ta đều mặc chiếc áo trắng của cô. Vậy nên, cậu ta muốn dùng oán khí của mèo để giết cô.”
Lời Tống Huyền Thanh nói đâu ra đó, khiến tôi nghe mà ngẩn ngơ.
Tôi không thể tưởng tượng nổi làm sao lại có người như vậy, đúng là mẹ nào con nấy, đều là đồ biến thái!
Bị vạch trần, Hạ Húc quay đầu bỏ chạy. Tôi định đuổi theo thì bị ai đó giữ cổ áo lại. Những hồn mèo nhỏ bám chặt lấy Hạ Húc mà đi.
Tống Huyền Thanh nói: “Trước hết hãy siêu độ. Gửi trả những gì cần trả, xử lý những gì cần xử lý theo quy trình. Nó không chạy thoát đâu. Tôi vẫn đang giữ liên lạc với cảnh sát.”
Anh dùng pháp thuật chế trụ Vương Á Mai, nhốt bà ta vào một chiếc hồ lô ngọc.
Tôi nhìn ba nữ quỷ, nghĩ rằng cuộc đời họ thật quá đau khổ.
Tống Huyền Thanh đốt phù, nói: “Chút nữa người từ dưới sẽ lên đón họ về.”
Không lâu sau, người đến.
8
Tôi nhìn thấy người vừa đến, lập tức tròn mắt, cố gắng dựa vào lưng Tống Huyền Thanh, định che giấu mình.
Người đến cười lạnh một tiếng, nhìn tôi: “Trốn?”
Tôi cười gượng: “Sao ngài lại đích thân tới đây, chuyện nhỏ thế này mà.”
Hết rồi, hôm nay chắc tiêu đời.
Người đó chính là chủ nhân của tôi, Diêm Quân, tự mình giá lâm.
Ngài ấy nhìn tôi, nửa cười nửa không: “Ta tìm ngươi đã lâu, đất đai Địa phủ đào lên ba lần rồi. Ngươi lại nói rằng ngươi ở nhân gian với hắn sao?”
Tôi nuốt nước bọt một cách ngay thẳng: “Là ngài tự làm mất ta, ta đâu muốn đến nhân gian.”
Diêm Quân gật gù: “Mồm lẻo nhỉ. Ta giải quyết chuyện chính trước, sau đó tính sổ ngươi sau.”
Ngài ấy nhìn ba cô gái: “Ba người các ngươi trong đời này cũng coi như tích đức hành thiện. Tái sinh trở lại không dễ, nhưng ta sẽ sắp xếp cho các ngươi một kiếp sau tốt đẹp, ba chị em thân thiết, cả đời phú quý, không lo áo cơm. Thế nào?”
Ba cô gái có chút buồn, nhưng hiểu đây là cơ hội không thể bỏ lỡ, liền rưng rưng đồng ý.
Tôi vội bổ sung: “Còn một người bị cư dân mạng tấn công dẫn đến tự sát nữa, xin hãy tính luôn vào đây.”
Diêm Quân khẽ gật đầu, vung tay áo, ba cô gái liền biến mất tại chỗ.
Tới lượt Vương Á Mai. Bà ta thấy ngài cũng không dám làm càn, chỉ co rúm lại, quỳ rạp dưới đất.
Diêm Quân nhìn bà ta một lúc, chau mày: “Thật là một kẻ bất trung, bất nghĩa, bất nhân, bất hiếu. Trên tay còn vấy máu bao người. Đi qua Nê Lê, Đao Sơn, Thiết Sàng, Hàn Băng, Hỏa Hải, đủ năm tầng địa ngục một lượt. Mỗi ngày lấy tim gan cho chó hoang ăn, cho đến khi hết nghiệp.”
Tôi bật cười. Một vòng như vậy, chắc không hai nghìn năm bà ta không ra nổi.
Nụ cười của tôi liền khiến ánh mắt Diêm Quân hướng về phía tôi.
Ngài có chút ngạc nhiên: “Ngươi mà cũng biết cười? Thật thú vị. Xem như lần này ngươi tích được công đức, cho bà ngoại ngươi ở nhân gian tăng thêm một kỷ thọ nữa. Ngươi hãy ở lại chăm sóc bà hết đời này rồi hãy quay về, tạm theo vị thần tôn này mà tu hành.”
Tôi lưỡng lự một chút, thử hỏi: “Giờ ngài làm việc kiểu gì?”
Diêm Quân tự hào đáp: “Giờ chúng ta triển khai văn phòng không giấy tờ, Địa phủ không thiếu lập trình viên.”
Tống Huyền Thanh nhắc đúng lúc: “Còn Hạ Húc? Cậu ta là kẻ đòi nợ chuyển thế, có nhân quả trong đó, nhưng làm như vậy thì quá đáng rồi.”
Diêm Quân thu lại nụ cười: “Còn về Hạ Húc, trước tiên để pháp luật dương gian xử lý. Sau khi chết, ta sẽ đích thân cử người đón hắn. Hắn tùy tiện sát sinh, giết mẹ, hai tội này đủ để hắn đi một vòng mười tám tầng địa ngục. Người này tâm thuật bất chính, không thể dùng nhân quả làm cái cớ.”
Cảnh sát làm việc rất nhanh, chỉ trong bốn tiếng đã bắt được Hạ Húc khi hắn đang cố trốn ở ga tàu.
Tại phòng chờ lớn, hắn cầm dao định bắt con tin, yêu cầu thả mình, nhưng lập tức bị bắn vào tay.
Nhờ bản ghi âm và manh mối mà Tống Huyền Thanh cung cấp, cảnh sát tìm ra bằng chứng Hạ Húc giết người. Tòa án tối cao đích thân thụ lý, gộp nhiều tội danh mà xử.
Ngay tại tòa, hắn bị tuyên án tử hình, thi hành ngay lập tức. Tin tức này làm rúng động nửa internet.
Tối hôm tuyên án, Hạ Húc sợ đến mức tự cắn lưỡi kết liễu.
Nghe nói sau khi chết, trên cơ thể hắn xuất hiện vô số vết mèo cắn xé, hồn phách bị Thất Gia, Bát Gia đã chờ sẵn dẫn đi.
Tôi đã báo trước một tiếng, dưới đó đã có người chuẩn bị sẵn “bữa ăn” cho Hạ Húc.
Khi cảnh sát gọi tôi đến nhận thi thể của hắn, tôi liền tặng không cho trường y, viện trưởng không ngớt lời khen ngợi tôi là người hào hiệp.
Những linh hồn mèo kia, tôi cũng nhờ Thất Gia, Bát Gia giúp đưa vào luân hồi, hy vọng đời sau chúng được gặp người tốt.
9
Khi tôi lái xe về đón bà ngoại, bà trông khỏe hơn rất nhiều, cũng không còn lú lẫn như trước.
Sau khi tỉnh táo lại, bà cũng không nhắc đến việc muốn tới mộ Vương Á Mai nữa.
Hạ Húc, cuối cùng cũng chết ở tuổi 16.
Nếu tâm luôn hướng thiện, thì sợ gì lời nguyền?
Chỉ cần làm việc tốt, đừng hỏi tương lai. Vậy là đủ.
– Hết –