Xanh Biếc Vươn Mầm - Chương 3
6
“Ví dụ?” tôi hỏi.
“Triệu hồi hồn phách. Tôi có thể triệu hồi linh hồn của ba cô gái kia—trừ mẹ cô—để cô trực tiếp hỏi họ xem hung thủ có phải là Hạ Húc hay không.” Tống Huyền Thanh đáp.
Tôi đập trán một cái, đúng thế thật.
Sao tôi phải phí công đeo bám Hạ Húc rồi đoán già đoán non? Chỉ cần hỏi thẳng những người bị hại chẳng phải rõ ràng hơn sao?
Tống Huyền Thanh lấy từ túi ra mấy lá bùa, trong đầu anh ta đã nhớ hết ngày tháng năm sinh của ba cô gái khi xem qua hồ sơ.
Miệng anh bắt đầu đọc chú: “Thiên xứ thiên tầm, vạn hô vạn ứng. Đệ tử Tống Huyền Thanh tìm âm hồn, Thẩm Lệ Như, Ngô Ngữ Trì, Lê Hân tới nhân gian ba ngày…”
Chú ngữ vừa dứt, một vài cơn gió xoáy nhỏ bỗng nổi lên ngay tại chỗ.
Tống Huyền Thanh dù chưa mở mắt âm dương, tạm thời không thấy gì, nhưng anh biết rõ họ đã được dẫn đến.
Còn tôi thì thấy rõ ba bóng dáng mảnh mai xuất hiện trước mặt. Các cô gái mặc đồng phục học sinh, biểu cảm ngơ ngác, nét mặt vẫn mang vẻ ngây thơ trong sáng.
Tống Huyền Thanh ra hiệu cho tôi. Tôi tiến lên, nói với cô gái đứng đầu: “Thẩm Lệ Như, tôi là Hà Thanh Thanh. Tôi có việc muốn hỏi cô.”
Cô ấy nhìn tôi, đôi môi tái nhợt: “Ngài là phán quan sao?”
Tôi không phủ nhận. Dù gì tôi cũng coi như nhân viên nội bộ: “Các cô còn nhớ mình chết như thế nào không? Ai là kẻ đã giết các cô?”
Cô ấy ôm đầu, vẻ mặt đau đớn: “Cổ tôi đau lắm, tôi không thở nổi. Hắn giết chúng tôi, bóp cổ tôi đến chết. Tôi nhớ trước khi chết mình đã nhìn thấy một người đàn ông.”
Nói đến đây, nét mặt cô ấy đột nhiên thay đổi.
Khuôn mặt xinh xắn đáng yêu trở nên dữ tợn, lưỡi cô thè ra ngày càng dài, từ khóe mắt chảy ra hai dòng máu.
Trong lòng tôi chắc chắn Hạ Húc chính là kẻ đã hại chết họ. Dù không có thêm công đức, tôi cũng phải đòi lại công bằng cho những cô gái này: “Giờ tôi phải đến đồn cảnh sát tìm thằng khốn Hạ Húc. Các cô cùng đi xem thử xem, liệu hắn có phải là kẻ giết các cô không.”
Ba nữ quỷ do dự: “Nhưng ở những nơi như thế thường có chính khí bảo vệ, chúng tôi không thể lại gần được.”
Tôi kể lại lời họ cho Tống Huyền Thanh nghe y hệt.
Anh nói: “Không sao, có tôi ở đây. Cùng lắm họ chỉ cảm thấy hơi khó chịu, không tổn hại đến hồn phách.”
Nhìn vẻ tự tin của Tống Huyền Thanh, ba nữ quỷ nhìn nhau, rồi cũng đồng ý.
Tới đồn cảnh sát, Tống Huyền Thanh và ba nữ quỷ đứng chờ ở bên ngoài.
Còn hồn ma của Vương Á Mai thì không dám ló mặt, chẳng biết đang trốn ở góc xó nào.
Vừa bước vào, một viên cảnh sát quen mặt đã đưa tôi tới phòng họp. Anh đặt xấp tài liệu lên bàn trước mặt tôi: “Thanh Thanh, mấy ngày gần đây cô có tìm được manh mối nào không?”
Tôi lắc đầu: “Không có gì chắc chắn, tôi cảm thấy Hạ Húc che giấu khá kỹ.”
Viên cảnh sát nói: “Hôm cô gửi tin nhắn, tôi đã cho người đi tìm người tình của mẹ cô. Người đó đã bị bắt giữ ở tỉnh khác, sáng nay đã áp giải về đồn. Nhưng hắn rất bất hợp tác. Trong tình huống thiếu bằng chứng, chúng tôi chỉ có thể tạm giam hắn 24 giờ.”
Tôi có biết chút ít về quy trình ở đây: “Được, tôi có thể gặp hắn một chút không?”
Anh cảnh sát tỏ vẻ khó xử: “Việc này thực ra không hợp lý lắm. Nhưng vì cô và ông Tống trước đây từng giúp tôi xử lý vài vụ việc, tôi tin cô có thể là chìa khóa phá án. Chúng tôi sẽ sắp xếp cho cô gặp hắn trong mười phút, không nhiều hơn.”
Mười phút với tôi là đủ.
Sau đó, cảnh sát dẫn người tình của Vương Á Mai đến. Anh cảnh sát ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Người này tên Vương Hổ Sinh, khoảng hơn 40 tuổi, thân hình rắn rỏi. Vừa bước vào, hắn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt: “Cô là con của con tiện nhân đó à? Mẹ kiếp, bà ta chết rồi cũng không để người ta yên. Ông đã trốn đến tận tỉnh khác, mà vẫn bị bà ta kéo về. Nhưng mẹ cô không phải tôi giết. Cô nên hỏi thằng em trai quý hóa của mình thì hơn.”
Hạ Húc?
Chẳng lẽ hung thủ trong vụ án giết người hàng loạt chính là Hạ Húc?
Tôi bước tới đối diện hắn, nhìn thẳng vào mắt: “Vương Hổ Sinh, nhìn thẳng vào mắt tôi.”
Hắn nhổ toẹt một cái, rồi ngẩng lên đối diện tôi: “Cô bảo nhìn là tôi phải nhìn chắc, mẹ kiếp, cô là cái thá gì…”
Vừa nói đến đây, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên mơ màng.
Tôi không thể nhìn vào ký ức của Vương Á Mai và Hạ Húc, nhưng ký ức của Vương Hổ Sinh thì sao? Chuyện này không phải dễ như trở bàn tay sao.
Tôi bước vào ký ức của hắn. Lúc này, tôi chính là hắn trong những ký ức đó.
Bầu trời u ám, và “tôi” đang vội vã trở về nhà.
Khi vừa mở cửa, “tôi” thấy Vương Á Mai hoảng hốt đứng đó, tay xách một túi lớn bốc mùi hôi tanh.
“Tôi” lẩm bẩm khó chịu: “Lại lôi cái thứ tào lao gì về nhà nữa đây. Cô lại ngứa da, muốn ăn đòn phải không?”
Vương Á Mai cười cười lấy lòng: “Chỉ là một ít thịt heo đen thôi, tôi mua để bồi bổ cho Hạ Húc. Không ngờ nhận hàng thì nó đã tan hết rồi. Ông đừng giận, tôi đi dọn ngay.”
Bà ta kéo túi thịt xuống tầng dưới.
“Tôi” vắt chân lên ghế sofa, thấy điện thoại của bà ta quên mang theo và không khóa màn hình.
Rảnh rỗi sinh nông nổi, “tôi” cầm điện thoại lên, tiện tay mở WeChat, xem bà ta có đang cắm sừng mình không.
Tin nhắn cuối cùng là từ hai hôm trước.
Một cái avatar của cô gái trẻ, với nội dung chỉ nhìn thấy: “…con trai bà giỏi hơn mọi thứ. Đồ già không biết xấu hổ.”
Hứng thú trỗi dậy, “tôi” mở khung chat ra.
Thì ra là bà ta chủ động thêm cô gái kia vào. Lúc đầu cô gái còn lịch sự gọi bà là “dì,” nhưng Vương Á Mai lập tức gửi ba đoạn ghi âm dài mỗi đoạn 60 giây.
“Tôi” bật nghe thử, toàn lời mắng chửi thậm tệ.
Cô gái đó cố gắng nói lý lẽ với bà ta, nhưng vô ích.
Đáp lại chỉ là những lời nhục mạ xối xả, gọi cô ta là “hồ ly tinh,” “con tiện nhân,” “không biết học hành mà chỉ biết dụ dỗ người khác.”
Tin nhắn cuối cùng chính là cô gái kia gửi cho Vương Á Mai: “Không có người phụ nữ nào thích một tên thái giám cả. Bà lo mà quản con trai bảo bối của bà đi, đồ già không biết xấu hổ.”
Vương Á Mai sau đó không trả lời nữa, có lẽ bận đi “xử lý thịt heo.”
“Tôi” mở các nhóm chat khác của bà ta.
Trong đó là ảnh của một cô bé chừng mười mấy tuổi, bị bà ta đăng lên khắp các nhóm để bêu riếu, tuyên bố rằng con bé này đang dụ dỗ con trai bà ta.
“Tôi” thấy có gì đó bất ổn, bèn lấy áo khoác định ra ngoài.
Nhưng ngay khi quay lại, đã thấy Vương Á Mai đứng ở cửa, tay cầm dao, mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
“Ông đang xem cái gì vậy?” Bà ta hỏi, vẻ mặt đầy u ám.
“Tôi” là một người đàn ông, vậy mà cũng thấy chột dạ: “Xem cái gì đâu, xem bà có tiền trong WeChat không ấy. Thằng Mã Tử gọi tôi đi uống rượu, bà tự ăn ở nhà đi.”
Sau đó hắn trở về, tôi bỏ qua những ký ức không tiện mô tả.
Một cảnh khác hiện lên: Vương Á Mai quỳ trên mặt đất, khóc lóc ôm lấy chân “tôi”: “Ông ơi, tôi chỉ có một đứa con là Hạ Húc thôi. Xin ông giúp tôi với, tôi không thể mất nó. Nó học giỏi thế, sau này chắc chắn sẽ nuôi ông lúc già.”
“Tôi” đá bà ta một cái: “Bảo tôi để nó nuôi già, tôi e là sống không nổi tới ngày đó! Nói cho bà biết! Tôi là thằng khốn, nhưng những việc phạm pháp thì tôi không làm.”
Vương Á Mai đứng dậy, nhìn hắn đầy căm hận: “Chứng cứ ông hối lộ người khác, bao năm qua tôi đều giữ cả rồi. Xem như là tôi nể tình chúng ta từng quen biết. Ông không giúp tôi cũng được, nhưng nếu dám nói ra, thì chúng ta cùng chết chung.”
“Tôi” nổi giận, đánh bà ta một trận rồi thu dọn đồ đạc bỏ đi.
Trong ký ức của Vương Hổ Sinh, không có nội dung cụ thể về chuyện mà Vương Á Mai kể với hắn. Ký ức về bà ta trong đầu hắn cũng dừng lại tại đó.
Không những không giúp tôi sáng tỏ điều gì, ngược lại còn khiến tôi đầy thắc mắc.
Tôi ngồi viết viết vẽ vẽ trên giấy: Vương Hổ Sinh, cô gái, bức ảnh không tiện miêu tả, thịt heo…
Rốt cuộc, điều gì đã khiến Vương Á Mai sợ hãi như vậy, và điều gì đã khiến Hạ Húc ghét bà ta đến thế?
7
Cảnh sát gõ cửa, tôi đưa cho họ những gì mình đã ghi lại: “Đây là kết quả từ lần thôi miên của tôi, những gì tôi lấy được từ lời khai của anh ta. Mặc dù không thể xem là bằng chứng hợp lệ, nhưng nó có thể giúp các anh tiết kiệm không ít công sức.”
Viên cảnh sát trẻ rất cảm kích, dẫn tôi đi gặp Hạ Húc.
Hạ Húc nhìn tôi, tôi nhìn Hạ Húc.
Cậu ta ấp úng nói: “Chị ơi, là họ ép em đi. Em không đi thì họ sẽ làm khó em ở trường. Em thực sự không còn cách nào. Có người báo cảnh sát vu oan cho em.”
Nếu không phải tôi chính tay báo cảnh sát, có lẽ tôi đã tin.
Tôi dẫn cậu ta ra khỏi đồn, ba cô nữ quỷ lập tức lao tới vây quanh.
Tôi rất chắc chắn rằng lần này họ nhất định sẽ nhớ ra điều gì.
Nhưng Thẩm Lệ Như, người đứng đầu, lại lắc đầu với tôi: “Không phải cậu ấy giết chúng tôi.”
Tôi sững người. Không phải Hạ Húc?
Từ đầu, tôi đã tin chắc rằng kẻ giết người chính là Hạ Húc.
Nếu không phải cậu ta ra tay, thì là ai?
Tôi nói với Tống Huyền Thanh về kết quả vừa thấy, nhờ anh suy nghĩ thêm.
Tống Huyền Thanh bỗng nhiên nói: “Thanh Thanh, cô không thấy rằng từ khi chúng ta triệu hồi ba người này, có một người lại biến mất khỏi tầm mắt của cô sao?”
Tôi bàng hoàng tỉnh ngộ.
Vương Á Mai! Là bà ta!
Sao tôi lại vì bà ta đã chết mà loại bà ta khỏi diện tình nghi chứ?
Mặc dù thời gian và cách chết của họ đều gần giống nhau, nhưng Vương Á Mai là người cuối cùng chết.
Vậy Vương Á Mai, lại là bị ai giết?
Tôi vội gửi manh mối này cho cảnh sát, chợt nhìn thấy một bóng đỏ từ xa đang dõi theo chúng tôi.
Tôi kéo tay áo của Tống Huyền Thanh.
Anh cúi xuống nhìn tôi, đôi mắt sáng như sao.
Tự dưng tôi đỏ mặt: “Có thể mở mắt cho Hạ Húc không?”