Vương Gia, Xin Tự Trọng - Chương 6
13
Thấy ta ngơ ngác đáng thương, sư tỷ cuối cùng cũng từ bi giải thích đầu đuôi câu chuyện cho ta.
Đương kim Hoàng đế vốn là cậu của Tiên đế, từ trước tới nay luôn dựa vào thân phận Quốc cữu mà hoành hành ngang ngược.
Lúc đó, Tiên đế hiếm muộn con cái, Hoàng tử duy nhất chỉ mới ba tuổi, còn quá nhỏ để hiểu chuyện.
Vì vậy, Quốc cữu mượn danh nghĩa nhiếp chính, âm mưu soán ngôi rồi tự mình lên làm Hoàng đế.
Khi ấy Cửu vương gia đang ở biên cương xa xôi, nghe tin vội vàng trở về kinh thành, nhưng đã quá muộn, kẻ soán ngôi đã ngồi trên ngai vàng, còn huyết mạch thực sự của Tiên đế thì bị ám hại, suýt chút nữa đã mất mạng.
Cửu vương gia âm thầm cứu Hoàng tử ra ngoài, ẩn nhẫn mưu kế suốt nhiều năm, cuối cùng cũng đến lúc sắp thu lưới.
“Vậy nên danh tiếng tham lam háo sắc, tàn nhẫn độc ác của Cửu vương gia đều là giả sao?”
Sư tỷ gật đầu:
“Đương kim Hoàng đế chiếm đoạt ngôi vị bằng cách soán ngôi, từ trước đến nay luôn đề phòng Cửu vương gia – em ruột của Tiên đế, cho nên hắn cố ý dựng lên vỏ bọc này để Hoàng đế bớt cảnh giác.”
Ra là vậy, hóa ra hắn cũng giống ta, đều là diễn vai nhân vật giả tạo.
“Vậy còn bí dược của sư môn, tại sao lại không có tác dụng với Cửu vương gia?”
Đại sư huynh tiếp lời, lườm ta một cái:
“Thuốc đó chính là do hắn điều chế ra, ngươi nói xem tại sao?”
Được lắm, thì ra Cửu vương gia mới chính là đại lão đứng sau sư môn.
Ta vừa cảm thán vừa chợt nhớ ra một chuyện khác:
“Ta ở sư môn bao nhiêu năm nay, sao chưa từng nghe các người nói gì về mấy chuyện này vậy?”
Đại sư huynh rút cọng cỏ trên miệng ra, cài lên đầu ta:
“Ừ thì, ngươi ngoài luyện võ và ăn ra thì còn biết cái gì nữa? À, còn biết cắm cỏ lên đầu bán mình nữa chứ.”
Ta nghe ra rồi, hắn đang mỉa mai ta.
Chưa kịp lên tiếng phản bác, sư tỷ đã tiếp lời:
“Màn kịch bán mình chôn cha lỗi thời đó, chúng ta đã không dùng từ lâu rồi, quê mùa quá đi mất.”
…
Lời châm chọc của sư huynh sư tỷ quả thực có sức sát thương chí mạng nhất.
Đối mặt với hai ánh mắt sắc bén, ta yếu ớt giơ tay lên:
“Ờm… ta còn một câu hỏi cuối cùng…”
“Rốt cuộc nhiệm vụ của lệnh tiễn là gì?”
Sư huynh sư tỷ liếc nhau một cái, rồi nhanh như chớp, mỗi người một bên kéo mạnh tai ta.
“Sư phụ! Cứu con!” Ta kêu gào.
Sư phụ liếc mắt xem thường:
“Đáng đời! Ngày thường ta quá nuông chiều ngươi, nên mới dám làm ra chuyện táo tợn như vậy.”
Thấy sư huynh sư tỷ sắp sửa “xử lý” ta, ta đáng thương đưa mắt cầu cứu về phía Cửu vương gia.
Cửu vương gia nhận được ánh mắt của ta, giả vờ ho nhẹ hai tiếng, mở miệng nói:
“Tiểu Hoa gần đây cũng chưa gây chuyện lớn gì, thôi… bỏ qua đi.”
Tiểu Hoa? Ngươi mới là Tiểu Hoa đó!
Ta trừng mắt nhìn hắn, nhưng nghĩ lại chuyện hắn giúp ta xin tha… Thôi được rồi, hắn muốn gọi gì thì gọi vậy.
“Xem nể mặt Vương gia cầu xin cho ngươi, tha cho ngươi lần này.”
Sư huynh sư tỷ thả ta ra, ta xoa xoa hai vành tai đỏ ửng, lặng lẽ dịch người ra sau lưng Cửu vương gia.
Bây giờ hắn mới là bảo hộ thần của ta, ôm chặt lấy đùi hắn chắc chắn không sai.
Cửu vương gia nghiêng đầu nhìn ta, khóe môi cong lên, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Hắn cúi người xuống, chịu khó giải thích cho ta về nhiệm vụ của lệnh tiễn.
“Giám sát Ngự sử vốn là quan giám sát trong triều, là tâm phúc của Hoàng đế. Hắn lạm dụng quyền lực đàn hặc, nắm giữ nhược điểm của phần lớn quan viên trong triều. Nhiệm vụ lần này chính là tìm ra chứng cứ hắn dùng để khống chế người khác.
“Kẻ này thông minh gian xảo, hành sự cẩn trọng, muốn đối phó với hắn không phải chuyện dễ dàng. Nhưng bí mật mà hắn đang nắm giữ lại vô cùng quan trọng đối với chúng ta, chỉ cần lấy được những thứ đó, lật đổ Hoàng đế chỉ còn là vấn đề thời gian.”
“Đúng vậy.” Sư tỷ tiếp lời:
“Kẻ này không tham tài, không háo sắc, cuộc sống giản dị, muốn trà trộn vào phủ của hắn quả thực rất khó khăn.”
“Nhưng may mắn là hắn có một đứa con trai bất tài vô dụng, ta đã lợi dụng gã, dây dưa suốt hơn một tháng mới tìm được sơ hở.”
Nói đến đây, sư tỷ nhìn ta cười:
“Tiểu sư muội, ngươi không biết đâu, khi ngươi trộm lệnh tiễn bỏ xuống núi, sư phụ lo sốt vó, vội vàng phái người đuổi theo, sợ ngươi bị kẻ khác lợi dụng.
“May mà chúng ta lần theo dấu vết, mới phát hiện ra ngươi nhầm đối tượng nhiệm vụ, vô tình lọt vào Vương phủ của Cửu vương gia.”
Mặt ta đỏ bừng, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Đại sư huynh nhân cơ hội trêu chọc:
“Đúng là ‘không phải người một nhà, không vào chung một cửa’, tiểu sư muội của ta đúng là ngốc nghếch mà gặp may.”
14
Sư phụ và Cửu vương gia bàn chuyện chính sự rất lâu.
Đến lúc đi, ta cũng vội vã định chạy theo họ.
Nhưng đại sư huynh đã nhanh tay đẩy ta ngồi lại ghế, quay sang Cửu vương gia:
“Tiểu sư muội của ta, võ công không tệ, chỉ là…”
Hắn chỉ tay lên đầu ta, cẩn thận lựa lời:
“Đầu óc còn chưa thông suốt, thiếu mất một dây thần kinh, ngươi biết đó, ngây thơ đáng yêu quá mức.”
“Cho nên, đành phải nhờ Vương gia tiếp tục dạy dỗ giùm chúng ta.”
Nói rồi, hắn không chờ ta phản ứng, chạy biến đi như một làn khói.
Chỉ còn lại ta trơ mắt nhìn Cửu vương gia, cười không nổi, khóc cũng không xong.
Cửu vương gia nhìn ta, tâm trạng vui vẻ ngồi xuống trước bàn gỗ đàn hương chạm trổ hoa văn, xắn tay áo, cầm bút lên.
“Tiểu Hoa, lại đây mài mực.”
Ta bĩu môi, lết từng bước miễn cưỡng đi tới:
“Vương gia lại muốn luyện chữ sao?”
Cửu vương gia lắc đầu, khóe môi cong lên:
“Đại cục đã sắp thành, bản vương đã tìm sẵn chỗ đi cho các vị phu nhân trong hậu viện, giờ viết mấy phong thư giải tán, để các nàng tự tìm đường đi thôi.”
Hắn nhướn mày nhìn ta.
“Tiểu Hoa, sau này chỉ còn mình ngươi hầu hạ bản vương, ngươi phải biết cố gắng một chút.”
Tay ta đang mài mực chợt khựng lại.
Chỉ còn một mình ta? Chẳng phải ta sẽ mệt chết sao?
Ta lén lút nhích chân, từng bước từng bước dịch ra phía cửa.
Đang chuẩn bị bỏ chạy, Cửu vương gia đã nhanh như chớp túm lấy cổ áo ta, kéo ngược lại:
“Đi đâu vậy, Tiểu Hoa?”
Ta vùng vẫy, tay chân khua loạn xạ:
“Vương gia, xin tự trọng! Mau thả ta ra, đừng làm mất thân phận…”
Lời còn chưa dứt, Cửu vương gia khẽ rên một tiếng, giọng khàn khàn, trầm thấp:
“Đừng cử động.”
Hắn khống chế cổ tay ta, ép ta ngồi trên đùi hắn, hơi thở ấm nóng phả vào tai ta.
“Sao mà không ngoan ngoãn gì cả?”
“Có vẻ phải viết thêm một phong ‘thư cưới vợ’ nữa rồi.”
“Để tránh cho ngươi chạy loạn khắp nơi.”
(Hoàn)