Vương Gia, Xin Tự Trọng - Chương 5
11
Đêm đen gió lớn, thích hợp để giết người phóng hỏa.
Ta nắm rõ hành tung của Cửu vương gia, giấu dao găm bên hông, một lần nữa khoác lên mình bộ dạ hành.
Lợi dụng màn đêm, ta nhẹ nhàng lẻn về phía thư phòng.
Đêm trong vương phủ đặc biệt tĩnh lặng, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng côn trùng kêu, càng làm tăng thêm bầu không khí căng thẳng ngột ngạt.
Qua tấm giấy dán cửa sổ, ta thấy Cửu vương gia đang ngồi trước án kỷ, chăm chú đọc cuộn sách trên tay, ánh đèn vàng mờ ảo chiếu lên gương mặt tuấn tú của hắn.
Hầu như lần nào ta đến, hắn cũng đang đọc sách.
Yêu sách đến vậy, thật sự là kẻ ác độc tàn nhẫn sao?
Ta hít sâu một hơi, ép xuống những xao động trong lòng, tay chậm rãi vươn về phía con dao găm bên hông.
Bất kể ra sao, tối nay ta phải liều một phen.
Hạ quyết tâm xong, ta bất ngờ đẩy mạnh cửa thư phòng.
Lợi dụng màn đêm làm lá chắn, như bóng ma lao về phía Cửu vương gia, lưỡi dao sáng loáng nhắm thẳng vào chỗ hiểm của hắn.
Cứ nghĩ rằng một đòn chắc chắn thành công, nhưng Cửu vương gia như thể đã sớm phát giác, thân hình khẽ nghiêng đã dễ dàng né được cú chí mạng của ta.
Ngay sau đó, hắn xoay người nhanh như chớp, lập tức vặn ngược tay ta ra sau, đè chặt ta xuống chiếc bàn gỗ đàn hương chạm trổ hoa văn.
Ta vùng vẫy dữ dội, nhưng không cách nào thoát ra được.
Ta trừng mắt phẫn nộ nhìn hắn.
Ngay lúc đó, Cửu vương gia vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên eo ta.
Cảm giác ấm nóng làm ta chợt nhớ đến giấc mộng đêm ấy, mặt đỏ bừng lên, nghiến răng nói:
“Vương gia, xin tự trọng!”
Cửu vương gia như không nghe thấy, thản nhiên bóp nhẹ một cái:
“Gầy quá rồi, bình thường không chịu ăn uống tử tế sao?”
Hắn nhìn ta, giọng nói bình thản:
“Đồ ăn trong vương phủ không hợp khẩu vị của ngươi à?”
Đàn ông có thể chết chứ không thể chịu nhục!
Hắn dám nói vậy!
Nói ta gầy? Chẳng phải ý nói ta là kẻ yếu đuối vô dụng sao?
Ta không phục, lớn tiếng thách thức:
“Vừa rồi chỉ là ta sơ suất thôi! Nếu ngươi dám thả ta ra, chúng ta đấu lại một trận công bằng!”
Chỉ cần hắn dám thả ta ra, ta dám chắc sẽ cho hắn nếm mùi đau khổ.
Cửu vương gia dường như nhìn thấu suy nghĩ của ta, hắn cười khẽ, tiện tay lấy một sợi dây trói chặt hai tay ta ra sau lưng, sau đó nhấc bổng ta lên:
“Đi thôi, dẫn ngươi đi gặp một người.”
Hắn dẫn ta đến phía sau giá sách, đưa tay ấn vào một chỗ nhô lên bí mật trên giá sách.
Giá sách từ từ di chuyển, phía sau lộ ra một căn mật thất.
Ngươi xem! Ta đã sớm biết trong thư phòng có mật thất mà!
Mật thất không lớn lắm, bố trí tương tự như thư phòng bên ngoài, hắn đẩy ta ngồi xuống chiếc ghế ở giữa phòng, rồi tự mình kéo một chiếc ghế khác ngồi xuống bên cạnh án kỷ đầy ắp bánh ngọt.
Ta không đoán ra được hắn muốn làm gì.
Dứt khoát buông lời cứng rắn để che giấu nỗi sợ hãi trong lòng.
“Rơi vào tay kẻ ác như ngươi, ta nhận thua! Muốn giết muốn chém tùy ngươi!”
Cửu vương gia ung dung cầm chén trà lên, nhẹ nhàng thổi lớp bọt trên mặt chén.
“Ngươi đừng tưởng bắt được ta là thắng, chẳng qua chỉ là thêm một vong hồn dưới lưỡi đao của ngươi thôi.”
Hắn nhấc một miếng điểm tâm lên, nhấm nháp một cách thư thái.
“Loại người như ngươi, làm nhiều chuyện ác như vậy, cẩn thận đi đêm sẽ gặp ma đấy!”
Cửu vương gia đang ăn bánh mai hoa hoàng, lớp vỏ giòn tan, vừa cắn một cái đã vụn ra tơi tả.
“Ngươi sau này chắc chắn sẽ xuống mười tám tầng địa ngục, leo đao sơn, nhảy chảo dầu… Giòn thật đấy, cho ta ăn một miếng.”
Ta thèm thuồng nhìn chằm chằm vào chiếc bánh trên tay hắn.
Mùi hương thơm phức xộc thẳng vào mũi, khiến ta nuốt nước miếng ừng ực.
Cửu vương gia ung dung ăn hết một miếng bánh mai hoa hoàng, sau đó cầm khăn tay lau sạch vụn trên tay.
Ta tức giận nói:
“Đến phạm nhân trước khi bị chém đầu còn được ăn một bữa no nê đấy!”
Hắn gật gù như đang suy ngẫm:
“Ngươi nói cũng có lý.”
Ngay sau đó, hắn cầm một miếng bánh mai hoa hoàng, đưa đến bên miệng ta:
“Ăn đi.”
Tay ta bị trói, chỉ có thể cúi đầu cắn một miếng từ tay hắn.
A a a!
Ngon quá trời!
Trước khi chết mà được ăn bánh ngon thế này, ta mãn nguyện rồi.
Ta ăn sạch sẽ miếng bánh trong chớp mắt, rồi nhìn thấy trên đầu ngón tay của Cửu vương gia vẫn còn dính chút vụn bánh.
Không kiềm chế được, ta liếm nhẹ một cái.
Khóe miệng đang mỉm cười của Cửu vương gia lập tức đông cứng lại, hắn cứng đờ thu tay về, vẻ mặt mất tự nhiên ngồi lại vào ghế.
“Người ngươi muốn gặp sắp đến rồi, ngoan ngoãn đợi đi.”
Nói xong, mặc cho ta có gọi thế nào, hắn cũng quay đầu sang một bên, không thèm nhìn ta nữa.
Ta bĩu môi, để ý thấy vành tai của hắn hơi ửng đỏ.
Lại đợi thêm một lúc, ta nghe thấy ngoài mật thất vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Ta lập tức cảnh giác, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cửa, đề phòng Cửu vương gia lại giở trò gì đó.
Cánh cửa từ từ mở ra, một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt ta.
12
“Sư phụ?”
Ta ngơ ngác.
Sao lại là sư phụ của ta?
Bà ấy thấy ta hành động thất bại nên đến phạt ta sao?
Không không không, ta sắp chết rồi, bà ấy hà tất phải làm chuyện thừa thãi này chứ?
Vậy chẳng lẽ bà ấy tới báo thù cho ta?
Không đúng không đúng, ta vẫn còn sống mà.
Chẳng lẽ bà ấy tới cứu ta ra ngoài?
Sư phụ hờ hững liếc nhìn Cửu vương gia một cái, sau đó lại trừng mắt nhìn ta.
Rồi bà ấy thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Cửu vương gia.
Bộ dạng như muốn đàm phán.
Ta cảm động đến mức nước mắt tuôn rơi.
Sư phụ!
Quả nhiên bà ấy tới cứu ta!
Bà ấy đến để thương lượng với Cửu vương gia!
Nước mắt chực trào, chỉ chờ rơi xuống.
Đúng lúc này, Cửu vương gia đứng dậy, quỳ một gối xuống đất.
“Mẫu phi.”
…
Cửu vương gia, gọi sư phụ của ta là… mẫu phi?
Sư phụ liếc nhìn hai tay đang bị trói chặt của ta, rồi quay sang Cửu vương gia:
“Ta bảo ngươi trông chừng nó, ngươi trông chừng kiểu gì thế này?”
Cửu vương gia mỉm cười:
“Mẫu phi yên tâm, trông rất kỹ rồi ạ! Vừa rồi còn cho nàng ăn bánh mai hoa hoàng nữa đấy!”
Hai người họ thản nhiên trò chuyện, chẳng mảy may quan tâm đến sự tồn tại của ta.
Ta ngó trái ngó phải, yếu ớt lên tiếng:
“Ơ… hai vị, có phải hai người quên mất ở đây còn có một người sống sờ sờ bị trói không?”
Sư phụ lườm ta một cái:
“Ngươi còn mặt mũi mà lên tiếng à? Giỏi nhỉ, dám cả gan trộm cả lệnh tiễn!”
“Con… con chỉ muốn giúp người bớt lo lắng mà…”
Giọng ta càng lúc càng nhỏ, ai mà biết nhiệm vụ này lại khó nhằn như vậy.
Ta lén nhìn Cửu vương gia một cái, hắn đang cười đầy ẩn ý, đôi mắt chứa đựng vẻ giễu cợt nhìn ta chăm chú.
Ta nhớ lại tiếng gọi “mẫu phi” vừa rồi của hắn, liền thăm dò hỏi:
“Vậy nên, sư phụ của ta, chính là Thái phi ẩn cư nơi núi rừng năm xưa?”
Cửu vương gia nhướn mày:
“Ngươi nghĩ sao?”
Ta lại chỉ vào Cửu vương gia, nhìn về phía sư phụ:
“Vậy hắn chính là đại sư huynh mà con chưa bao giờ gặp mặt?”
Sư phụ hừ lạnh một tiếng:
“Chứ còn ai nữa?”
Khi ta mới nhập môn, đã từng nghe rằng sư phụ có một người con trai, chính là đại sư huynh của chúng ta, nhưng thân phận của hắn vô cùng bí ẩn, ngoài mấy vị sư huynh sư tỷ, gần như không ai biết hắn là ai.
Không ngờ lại chính là Cửu vương gia?!
Vậy nên, hắn từ đầu đã biết thân phận của ta, thậm chí còn cùng ta diễn kịch từ đầu tới cuối?!
A a a! Nghĩ lại thấy mình mới đúng là kẻ ngốc!
Ta phát điên trong chốc lát, rồi bỗng nhớ ra một chuyện.
Không hiểu thì phải hỏi ngay:
“Sư phụ, nếu Cửu vương gia là con trai người, vậy sao người lại nhận nhiệm vụ ám sát hắn?”
Sư phụ khẽ xoa thái dương, có vẻ nhức đầu:
“Ai nói với ngươi nhiệm vụ đó là nhằm vào hắn?”
Ta ngẩn người, lắp bắp đáp:
“Không phải người đã nói với các sư huynh sư tỷ sao? Nói rằng Cửu vương gia…”
Nói đến đây, ta im bặt.
Đúng vậy, lúc đó ta chỉ lén nghe được vài câu từ ngoài cửa, căn bản họ chưa từng nói lệnh tiễn đó là để nhằm vào Cửu vương gia.
Đúng lúc ấy, các sư huynh sư tỷ cũng lần lượt bước vào từ ngoài cửa.
Cửu vương gia lười biếng nhướn mày:
“Xong việc rồi chứ?”
Đại sư huynh ngậm một cọng cỏ trên miệng, ung dung chắp tay trước Cửu vương gia:
“May không làm nhục mệnh.”
Dừng một chút, đại sư huynh quay sang nhìn ta, trên mặt hiện lên vẻ cười cợt mà ta đã quá quen thuộc, cứ như đang nhìn một kẻ ngốc:
“Tiểu sư muội, nhiệm vụ hoàn thành rồi, mau trả lệnh tiễn lại đi.”
Ta không hiểu gì cả, đầu óc rối tung lên.
Ta còn chẳng biết nhiệm vụ rốt cuộc là gì, sao lại bảo là hoàn thành rồi chứ?