Vương Gia, Xin Tự Trọng - Chương 4
9
Về đến phòng, ta vội vàng uống một viên giải độc của sư môn, nhưng không có tác dụng gì cả.
Theo cách của Cửu vương gia mà thử, cuối cùng mới thuyên giảm được một chút.
Ta vừa xấu hổ vừa tức giận, chui tọt vào trong chăn.
Cảm thấy nếu cứ ngộp chết trong này luôn cũng được.
Thật sự là mất mặt không dám gặp ai nữa.
Ta lăn lộn trên giường, giãy giụa một hồi lâu, mãi đến khi cơn buồn ngủ ập đến mới chịu nằm yên.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, ý thức vừa mơ hồ thì Cửu vương gia đã len lỏi vào giấc mơ của ta.
Trong mơ, ta mặc một bộ y phục mỏng manh, đứng giữa biển hoa rực rỡ, muôn hoa đua nở, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp không gian.
Một bóng người chậm rãi xuất hiện ở cuối biển hoa.
Hắn đứng ngược sáng, không nhìn rõ dung mạo, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc khó tả.
Bóng dáng ấy càng lúc càng gần, dần dần hiện rõ gương mặt của Cửu vương gia.
Tim ta đột nhiên đập mạnh, một cảm giác mong đợi khó diễn tả lan tỏa trong lòng.
Cửu vương gia đưa tay vuốt ve gò má ta, ta khẽ ngẩng đầu lên, cảm giác như có luồng điện chạy qua người, để mặc bàn tay hắn nhẹ nhàng trượt xuống, men theo cổ, bờ vai, rồi chậm rãi đi xuống dưới.
Hơi thở của ta trở nên gấp gáp, cơ thể không tự chủ được mà run rẩy.
Cánh hoa xung quanh vẫn không ngừng rơi xuống, như mộng như ảo.
Bóng dáng của ta và hắn quấn quýt giữa biển hoa, ngay khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, cả thế giới dường như ngưng đọng lại.
Không biết đã bao lâu, ta giật mình tỉnh giấc từ giấc mơ kiều diễm, mồ hôi ướt đẫm, tim vẫn còn đập loạn xạ.
Căn phòng vẫn tĩnh lặng như cũ, ánh trăng vẫn chiếu xuống bên cửa sổ.
Nhưng ta không dám ngủ lại nữa, ôm chăn trợn mắt thức trắng đến tận sáng.
Khi ra khỏi phòng với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, trùng hợp gặp Trương Bảo Linh – một trong số các thiếp trong hậu viện đi ngang qua cửa.
Nàng nhìn ta hai lần, tặc lưỡi nói:
“Liễu tỷ tỷ, sắc mặt tỷ hồng hào thế này, sao quầng mắt lại đen sì? Đêm qua tỷ rốt cuộc là ngủ ngon hay không ngủ ngon vậy?”
Ta bây giờ chỉ cần nghe thấy từ “ngủ” là đã thấy ngượng chín mặt, vội vàng xua tay định lảng tránh, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tươi tắn của nàng, trong lòng ta đột nhiên nảy ra ý định.
Ta lén kéo nàng sang một bên, giọng thì thào như muỗi kêu:
“Không giấu gì muội, đêm qua ta thực sự ngủ không ngon… Đêm qua, Vương gia ấy mà…”
Nghĩ đến giấc mơ kia, mặt ta đỏ bừng lên, ấp a ấp úng không nói nên lời:
“Không biết Vương gia… ở phương diện đó…”
Trương Bảo Linh lập tức hiểu ra, nàng bất lực nhìn ta một cái rồi nói:
“Đừng hỏi ta, ta chưa từng viên phòng với Vương gia, ta cũng không biết.”
“Hả?”
Chưa từng viên phòng?
Không phải nàng là thiếp của Vương gia sao?
Trương Bảo Linh vội vàng rời đi, nàng hấp tấp nói:
“Được rồi được rồi, nếu không có gì thì lần sau nói tiếp nhé, ta phải đi đánh mã điếu với mấy tỷ muội khác rồi.”
Ta mặt dày mày dạn bám theo nàng đến đình nghỉ mát, khéo léo dò hỏi một hồi, mới phát hiện ra rằng đám thiếp trong hậu viện, chẳng ai từng được Cửu vương gia sủng hạnh cả.
Ta sững sờ.
Ngược lại, đám oanh oanh yến yến ấy lại nổi lên lòng hiếu kỳ, chẳng ai còn hứng thú đánh mã điếu nữa, mà vây quanh ta hỏi dồn:
“Sao tỷ lại hỏi chuyện này? Chẳng lẽ tỷ đã cùng Vương gia…”
“Gần đây Vương gia thường gọi tỷ đến hầu hạ, chẳng lẽ Vương gia…”
“Nghe nói hôm qua tỷ tự tay xuống bếp nấu canh cho Vương gia, chẳng lẽ tỷ cũng…”
Ta hoảng hồn, sợ đến mức liên tục xua tay.
Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, ta vội vàng bỏ chạy khỏi đám người đó.
Mấy ngày sau, ta luôn cảnh giác đề phòng, chỗ nào cũng lẩn tránh Cửu vương gia.
Thấy hắn không truy cứu, cũng không làm khó ta, ta mới dần dần yên tâm trở lại.
Ta đem chuyện hôm đó quẳng ra sau đầu, tiếp tục ăn uống, nghỉ ngơi, và lẻn lên xà nhà nghe lén.
Dù ít dù nhiều cũng nghe được vài chuyện.
Hình như Cửu vương gia đang lên kế hoạch đối phó với ai đó, thường xuyên bàn bạc đối sách cùng mưu sĩ trong thư phòng.
Trong lòng ta cười lạnh một tiếng, với tiếng xấu tàn bạo của Cửu vương gia, chắc chắn lại đang mưu đồ làm chuyện ác rồi.
Ta thầm tính toán phải tìm cách ngăn cản hắn, nhưng còn chưa nghĩ ra được biện pháp nào thì gã sai vặt Dẫn Tuyền bên cạnh Cửu vương gia đã đến tìm ta.
“Ồ, chẳng phải là Dẫn Tuyền tiểu ca sao? Có chuyện gì vậy?”
Ta tươi cười chào hỏi.
Dẫn Tuyền cung kính nói:
“Liễu nương tử, Vương gia nói dạo này thời tiết đẹp, bảo người chuẩn bị một chút, ngày mai ngài ấy sẽ đưa người ra ngoài du xuân.”
Du xuân?
Dẫn ta đi?
Tên Cửu vương gia này lại định giở trò gì đây?
Haiz, nhưng nghĩ lại, ta ở trong cái vương phủ tẻ nhạt này cũng chán ngấy rồi, đây là cơ hội tốt để ra ngoài hóng gió.
Không đi thì phí quá.
10
Ngày hôm sau, ta cố ý tỏ vẻ vui mừng, cùng Cửu vương gia xuất phủ đi du xuân.
Phong cảnh ngoại ô đẹp mê hồn, hoa cỏ bạt ngàn, xanh tươi mơn mởn.
Đẹp thực sự.
Những ngày này vì nhiệm vụ mà lao tâm khổ tứ, nay có cơ hội thả lỏng một chút, tất nhiên phải chơi thả ga rồi!
Cửu vương gia sai người dừng xe ngựa ở một khu rừng núi, nơi sâu trong rừng có tiếng chim hót, hoa nở thơm ngát, cảnh sắc vô cùng hữu tình.
Đoàn người xuống xe ngựa, Dẫn Tuyền mang một chiếc bàn nhỏ ra, bày biện đủ loại bánh trái.
Lúc này, nếu như không có bất ngờ gì…
Bất ngờ liền xảy ra.
Hơn mười mũi tên từ trong rừng bắn ra, một nhóm hắc y nhân từ bốn phía xông ra, tay cầm đao kiếm, sát khí ngút trời.
Ta giật mình thầm nghĩ, có thích khách sao?
Hay lắm, tên Cửu vương gia này quả nhiên ác danh khắp nơi, đi đến đâu cũng kết thù oán.
Đến cả khi xuất môn du ngoạn cũng bị thích khách phục kích.
Ta cẩn thận né tránh, vừa không thể để lộ thân thủ của mình, vừa phải phòng ngừa bị loạn kiếm chém trúng.
Cửu vương gia che chắn cho ta phía sau, nhìn bóng lưng hắn, ta đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.
Tình thế hỗn loạn thế này, chẳng phải là cơ hội tuyệt vời sao?
Nước đục thả câu, mượn đao giết người.
Ta lén rút con dao găm giấu trong tay áo, âm thầm tiến sát về phía Cửu vương gia.
Đúng lúc đó, một tên thích khách bất ngờ lao về phía ta, mũi kiếm nhắm thẳng vào người ta.
Ta vội vàng né sang một bên.
Nhưng vẫn chậm một bước, mắt thấy thanh kiếm sắc bén sắp đâm trúng ta.
Ngàn cân treo sợi tóc, Cửu vương gia đột ngột xoay người, mạnh mẽ kéo ta vào lòng.
Lưỡi kiếm của thích khách sượt qua cánh tay của Cửu vương gia, máu tươi ngay lập tức nhuộm đỏ tay áo của hắn.
Ta sững sờ.
Theo phản xạ, ta hỏi:
“Ngài không sao chứ?”
Đúng lúc ấy, Cửu vương gia cũng cúi đầu nhìn ta:
“Ngươi không sao chứ?”
Giọng nói của ta và hắn cùng vang lên, nhất thời không phân biệt được ai đang lo lắng cho ai hơn.
Thị vệ đi cùng đang giao đấu ác liệt với bọn thích khách.
Cửu vương gia kéo ta lui về một góc, cánh tay hắn vẫn chảy máu, nhưng hắn không ngừng bảo vệ ta ở phía sau.
Trong lòng ta ngổn ngang trăm mối, hiếm khi lại cảm thấy chút áy náy.
“Tại sao ngài lại cứu ta?”
Ta không nhịn được khẽ hỏi.
Cửu vương gia nhìn ta, như thể đang nhìn một kẻ ngốc:
“Không cứu ngươi, chẳng lẽ nhìn ngươi đi chết sao?”
Dừng một chút, hắn dường như cảm thấy nói vậy có phần không ổn, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn, trong mắt thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ và nuông chiều:
“Ngươi là người của ta, tất nhiên ta không muốn ngươi bị thương.”
Tim ta bất giác rung lên một cái, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.
Sát ý kiên định lúc nãy, giờ phút này lại có chút lung lay.
Sau một trận kịch chiến, bọn thích khách cuối cùng cũng bị đẩy lùi.
Cửu vương gia kéo ta lên xe ngựa, sắc mặt có phần tái nhợt, nhưng vẫn gắng gượng trấn an ta:
“Đừng sợ, không sao rồi.”
Ta nhìn cánh tay bị thương của hắn, cảm giác tội lỗi trong lòng ngày càng mãnh liệt.
Ta lấy khăn tay ra:
“Cái đó… để ta băng bó cho ngài nhé.”
Cửu vương gia nhướn mày, nụ cười trêu chọc quen thuộc lại xuất hiện trên gương mặt hắn:
“Không ngờ Tiểu Hoa cũng biết băng bó vết thương cơ đấy.”
Ta…
Đúng là lo chuyện bao đồng mà.
Để tránh bị lộ, ta cố ý băng bó lộn xộn, khi buộc nút còn giả vờ vụng về đụng phải vết thương của hắn vài lần.
Sắc mặt Cửu vương gia tái mét, ban đầu hắn gắng gượng không lên tiếng, cuối cùng không chịu nổi nữa, liền nắm chặt cổ tay ta:
“Liễu nương tử, ngươi mạnh tay như vậy, là muốn mưu sát phu quân sao?”
Mặt ta nóng bừng, không vui trừng mắt nhìn hắn.
Cửu vương gia khẽ cười, nhìn đôi môi không còn chút huyết sắc của hắn, lần đầu tiên ta cảm thấy dao động với nhiệm vụ của mình.
Cửu vương gia trong lời đồn tàn bạo độc ác, lại chịu hy sinh bản thân cứu người;
Cửu vương gia trong lời đồn háo sắc thành tính, lại chưa từng đụng tới bất kỳ nữ nhân nào trong hậu viện.
Dường như tất cả đều khác hẳn với những gì ta từng biết.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh về vương phủ, thân mình ta lắc lư theo nhịp xe, suy nghĩ cũng chập chờn.
Một bên là Cửu vương gia dường như không giống với lời đồn, một bên là nhiệm vụ tối thượng mà sư môn từ nhỏ đã dạy.
Ta phân vân suốt dọc đường, cuối cùng cắn răng lắc mạnh đầu.
Không được!
Đây là nhiệm vụ đầu tiên của ta, nếu không dốc hết sức hoàn thành, ta còn mặt mũi nào trở về gặp sư phụ và các sư huynh sư tỷ?
Ta cắn chặt môi, trong lòng lại một lần nữa dấy lên sự quyết tuyệt.
Về đến vương phủ, Cửu vương gia được thị vệ dìu đi xử lý vết thương và những chuyện hậu sự.
Còn ta trở về phòng mình, lấy ra chiếc lệnh tiễn dưới gầm giường, mũi tên vẫn sắc bén, ánh lên tia sáng lạnh lẽo trong bóng tối.
Ta cẩn thận lau chùi, như muốn cắt đứt chút tình cảm vừa mới nảy mầm.