Vương Gia, Xin Tự Trọng - Chương 3
6
Ta tức đến mức muốn bốc khói trên đầu!
Dẫn Tuyền vội vàng quỳ xuống đất nhận tội:
“Chén canh nóng quá, thuộc hạ nhất thời không cầm chắc, mong Vương gia và Liễu nương tử thứ tội!”
Thứ tội cái gì chứ?!
Không thể tha thứ được!
Đây là chén canh mà ta vất vả nấu, còn suýt chút nữa cắt đứt ngón tay của mình đó!
Ba canh giờ đó!
Trong đó còn có cả gói bí dược ngàn vàng khó mua của ta nữa!
Ta muốn khóc mà không khóc nổi, đột nhiên nhớ đến chuyện bỏ thuốc, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống đất, tim nhảy lên tận cổ.
May quá, may quá, loại thuốc này không màu không mùi, đổ xuống đất cũng không giống mấy loại độc dược kém chất lượng kia mà nổi bong bóng đen, nếu không thì đã bị lộ tẩy rồi.
Ta đau lòng nhìn cái chén vỡ tan tành dưới đất, ngẩng đầu lên nhìn Cửu vương gia:
“Thiếp thân sẽ đi múc cho Vương gia một chén khác…”
Ta đã nấu dư ra, vẫn còn đủ để làm lại một lần nữa.
Cửu vương gia thong thả gõ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt không rời khỏi quyển sách trên tay.
Ta nhanh chóng múc một chén khác, vừa thấy Dẫn Tuyền định lại gần nhận lấy, ta liền vội vàng né tay ra:
“Chén này vừa không nóng cũng không nặng, dễ cầm lại ấm vừa phải, không cần phiền tiểu ca ngươi nữa đâu!”
Ta chen qua Dẫn Tuyền, tự tay dâng chén canh tỳ bà tuyết lê lên bên cạnh Cửu vương gia.
Cửu vương gia một tay cầm sách, tay còn lại nhận lấy chén canh, mắt cũng không buồn nhấc lên, lười biếng nói:
“Liễu nương tử có lòng rồi.”
“Vương gia khách khí rồi, chỉ cần ngài thích là được.”
Ta căng thẳng nhìn chằm chằm vào động tác của hắn, mắt không chớp lấy một lần.
Uống đi, uống đi.
Chén canh càng lúc càng gần miệng của Cửu vương gia.
“Vương gia, ngài…” Dẫn Tuyền bước lên một bước, lại định phá đám!
Ta nghiến răng trừng mắt nhìn Dẫn Tuyền, suýt chút nữa không kiềm chế được cây đao tám mươi mét của mình rồi!
May thay, Cửu vương gia phất tay ngăn lời của hắn, sau đó liền uống một ngụm lớn.
Thành công rồi!
7
Ta tràn đầy mong đợi nhìn Cửu vương gia, nhưng đợi trái đợi phải, sắc mặt Cửu vương gia vẫn bình thản như thường, thậm chí còn uống thêm vài ngụm, trông có vẻ rất hài lòng.
Ừm?
Sao hắn không có phản ứng gì vậy?
Thuốc mất tác dụng rồi sao?
Không thể nào, đây là bí dược do sư môn tinh chế mà.
Không tin, ta thăm dò hỏi:
“Vương gia, ngài thấy chén canh này thế nào?”
“Cũng không tệ.” Cửu vương gia ngước mắt nhìn ta,
“Hay là, Liễu nương tử cũng nếm thử một chút?”
“Không không không, không cần đâu.”
Ta lắc đầu như trống bỏi.
Dừng một chút, ta lại chần chừ:
“Hay là… thử một chút?”
Dù sao cũng phải tự mình thử mới biết được vấn đề nằm ở đâu chứ.
Với tinh thần lấy thân thử độc, ta cầm thìa múc một ít từ chén canh của Vương gia, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Ừm! Ngon thật đấy!
Quả không hổ danh là món canh có trong thực đơn của vương phủ, vị ngọt của tuyết lê hòa quyện với vị chua của tỳ bà, ngay lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, ngọt nhưng không ngấy, dư vị cứ vương vấn mãi không tan.
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Cửu vương gia vang lên:
“Ngươi tên là gì?”
“Liễu Mộ Dao.”
Ê? Ai đang nói vậy?
Ta ngẩng đầu lên, thấy Cửu vương gia đang nhìn ta với ánh mắt trêu chọc:
“Ồ? Bản vương còn tưởng ngươi tên là Liễu Tiểu Hoa cơ đấy!”
Hỏng rồi!
Lúc trước vì muốn trà trộn vào vương phủ, khi bán thân chôn cha ta đã tùy tiện bịa ra cái tên Liễu Tiểu Hoa, lộ rồi!
“Ngươi thấy bản vương thế nào?”
“Thâm hiểm khó lường, tàn bạo độc ác, ưm!” Ta vội vàng bịt miệng lại.
Ta vừa nói cái gì vậy?
Chắc chắn là ảo giác của ta thôi đúng không?
A ha ha ha!
Sư phụ ơi, năm sau nhớ đến mộ con thắp hương, con thích trên mộ trồng thật nhiều hoa…
Ánh mắt của Cửu vương gia càng lúc càng hứng thú.
Hắn tiến lại gần ta, nhướn mày:
“Tàn bạo?”
Không! Vương gia nghe ta biện bạch đã!
“Độc ác?”
Ta sai rồi Vương gia, xin tha mạng chó của ta!
“Thâm hiểm khó lường?”
“Hửm?”
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Cửu vương gia, âm cuối còn nhấn lên, mang theo sự dụ hoặc khó tả.
Ta bịt chặt miệng, không ngừng lắc đầu.
“Ư ư ư…”
Vương gia, ngài đợi ta nói được rồi ta sẽ giải thích mà!
“Liễu Tiểu Hoa, ngươi bịt miệng làm gì vậy?”
Cửu vương gia tỏ ra nghi hoặc, rồi hắn kéo tay ta ra.
“Đồ chó… ưm!” Ta lập tức lấy tay tự bịt miệng.
Hu hu hu, tha cho ta đi, Vương gia!
Cửu vương gia ngả người ra sau, lười biếng dựa lên lưng ghế, trên mặt lộ ra biểu cảm thất vọng:
“Hóa ra, trong mắt ngươi, bản vương là một con chó…”
Ta tê liệt rồi.
Muốn giết muốn chém tùy ngài!
Miễn là làm nhanh gọn một chút.
Ta nhắm mắt lại, vẻ mặt kiên quyết chờ đợi cái chết.
“Thôi bỏ đi.”
Giọng nói của Cửu vương gia lại vang lên, ta vội vã dựng tai lên nghe, chỉ nghe thấy hắn thở dài nói:
“Đã vậy, nếu Liễu nương tử ghét bản vương như thế, bản vương cũng không làm ngươi chướng mắt nữa, ngươi lui xuống đi.”
Đi?
Ta mở to mắt, kinh ngạc nhìn Cửu vương gia.
Đây là ý muốn tha cho ta sao?
Ta như được đại xá, để phòng Cửu vương gia đột ngột đổi ý, vội vàng hành lễ rồi chạy biến khỏi phòng.
Một mạch chạy về phòng mình, ta mới dám buông tay đang bịt miệng xuống.
Lục lọi ra viên thuốc giải bách độc của sư môn nuốt xuống, ta thở phào một hơi dài.
Lần này xuất sư không thuận lợi, nhưng cũng không phải hoàn toàn tay trắng.
Dù sao thông minh như ta, ngay từ đầu ta đã không đặt tất cả hy vọng vào mỗi loại thuốc này. Ta đã chuẩn bị sẵn đường lui rồi, vừa nãy khi ra vào thư phòng của Vương gia, ta đã bỏ một loại thuốc khác vào trong lư hương của hắn.
Đó chính là nhất tiễn song điêu.
Cửu vương gia có thói quen đốt hương, lần trước ta đã trúng chiêu của lư hương hắn dùng, lần này ta sẽ dùng chính cách của hắn để trả đũa.
Ta sờ cằm, cười xảo quyệt.
Giờ thì ngủ một giấc thật ngon, đợi đến khi đêm khuya thanh vắng, lại lẻn vào phòng của Vương gia…
Hắc hắc hắc.
8
Đêm khuya.
Ta mặc bộ dạ hành, một lần nữa lẻn vào phòng của Cửu vương gia.
Thư phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Trước bàn đặt một chiếc đèn mờ ảo, làn khói trắng từ lư hương uốn lượn tỏa ra.
Ta nằm trên xà nhà quan sát xung quanh.
Ồ? Hình như Cửu vương gia chưa có mặt?
Không sao, đợi một lát vậy.
Ta nín thở tập trung, mắt dán chặt vào cửa phòng, lặng lẽ chờ đợi Cửu vương gia xuất hiện.
Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân quen thuộc từ xa đến gần.
Cửu vương gia đẩy cửa bước vào.
Hắn vẫn như thường lệ, cầm lấy một quyển sách trên án kỷ, châm đèn rồi tựa vào trường kỷ đọc sách.
Khói trắng từ lư hương vẫn lượn lờ bay lên, động tác lật sách của Cửu vương gia dần chậm lại, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.
Ta mừng thầm trong bụng, có vẻ như mê hương đã phát huy tác dụng rồi.
Ta lại đợi thêm một lúc, thấy Cửu vương gia dần nhắm mắt lại, bèn nhẹ nhàng nhảy xuống từ xà nhà.
Chân vừa chạm đất, đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa ngã nhào.
Ta vội vàng vịn lấy án kỷ mới có thể đứng vững.
Sao thế này, nằm trên xà nhà lâu quá nên tê chân rồi sao?
Ta không kịp nghĩ nhiều, việc chính quan trọng hơn.
Trong không khí dần lan tỏa một mùi hương ngọt ngào nồng đậm, một luồng nhiệt kỳ lạ bắt đầu bao trùm khắp thư phòng.
Ta đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng bừng, từng tấc da thịt đều ngứa ngáy tê dại, như có hàng ngàn con kiến đang bò khắp người.
Cảm giác này… Ta đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Chẳng lẽ… lại có vấn đề với hương liệu nữa sao?
Ta cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu, tiến lại gần lư hương kiểm tra hương liệu bên trong, thì đột nhiên phía sau vang lên giọng nói khàn khàn:
“Liễu nương tử, đêm khuya đến đây để thêm hương cho bản vương sao?”
Ta giật mình, tay run lên, hương liệu rơi xuống lư hương, trong chớp mắt khói trắng bốc lên mịt mù, hơi nóng trong phòng càng trở nên mãnh liệt.
Hỏng rồi!
Đầu óc đột nhiên choáng váng, suy nghĩ trở nên trì trệ và hỗn loạn, mỗi lần suy nghĩ dường như đều nặng trĩu như chì.
Mặt nóng bừng, như bị áp lên một miếng sắt nung đỏ, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ như phủ một lớp sương mỏng.
Toàn thân như bị ném vào lò lửa, nóng rực đến mức như muốn bốc cháy.
Cửu vương gia cũng nhận ra sự khác thường, ánh mắt thâm trầm, trong con ngươi dường như có sắc đỏ thoáng hiện.
Hắn chống tay lên án kỷ, giam ta giữa hai cánh tay của hắn, hơi thở đặc trưng của hắn lập tức bao phủ lấy ta.
“Ngươi lại bỏ thứ gì vào đây?” Giọng của Vương gia khàn khàn, mang theo vài phần kiềm chế.
Ta run rẩy trả lời, nhưng vẫn cố cứng miệng:
“Ta… ta không hiểu ngài đang nói gì…”
Cửu vương gia khẽ hừ một tiếng, hơi thở ấm áp phả vào mặt ta.
“Ngươi đúng là biết cách gây phiền phức cho bản vương.”
Nói rồi, hắn cúi người xuống, càng lúc càng gần, ta thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của hắn.
Ta hoảng hốt quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, tim đập thình thịch:
“Ngươi… ngươi đừng làm bậy đấy!”
Lúc này, chân ta mềm nhũn, toàn thân vô lực, dù cố gắng đẩy hắn ra nhưng một chút sức cũng không có.
“Bây giờ mới nói câu này, có phải đã muộn rồi không?”
Giọng nói của Cửu vương gia trầm thấp đầy quyến rũ, hắn nhẹ nhàng nâng cằm ta lên, buộc ta phải đối diện với hắn.
Trong đôi mắt hắn phản chiếu sự hoảng loạn của ta.
Ta vừa xấu hổ vừa tức giận:
“Ngươi… nếu ngươi dám làm gì ta, ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”
Mặc dù lời lẽ cứng rắn, nhưng hơi thở của ta lại càng lúc càng gấp gáp.
“Chuyện này không phải do ngươi quyết định.”
Cửu vương gia nhướn mày, tiếp tục áp sát, chóp mũi của hắn gần như chạm vào mũi ta, hơi thở mờ ám lan tỏa trong không gian chật hẹp.
Ta nhắm chặt hai mắt, từng đợt nhiệt khí từ bụng dưới lan tỏa khắp cơ thể.
Cảm giác khác thường trên người ngày càng mãnh liệt, ta không tự chủ được mà muốn dựa sát vào người trước mặt, bám chặt lấy hắn.
Khát vọng trong lòng và lý trí đang giằng xé nhau, như muốn xé ta làm đôi, khiến ta ngày càng khó chống cự.
“Loại thuốc này thật ghê gớm.”
Cửu vương gia dùng đôi tay nóng rực của hắn giữ chặt lấy cánh tay ta, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lướt qua mái tóc, dừng lại trên vai ta.
“Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, hoặc là lấy giải dược ra…”
Khuôn mặt hắn ngày càng gần hơn, đôi môi nóng bỏng lướt qua tai ta, như lông vũ khẽ chạm vào da thịt.
“Hoặc là… bản vương sẽ lấy ngươi làm giải dược!”
Cửu vương gia nhấn từng chữ, rõ ràng là lời uy hiếp, nhưng vào tai ta lại thành giọng nói trầm ấm dịu dàng, như có ma lực mê hoặc lòng người.
Ta rùng mình một cái.
Cảm giác thân thể càng lúc càng mềm nhũn, hơi thở càng lúc càng gấp gáp.
Ta cắn chặt môi để không bật ra tiếng rên rỉ.
Ta không dám nhìn Cửu vương gia nữa, cố gắng dùng hết sức lực đẩy hắn ra một chút, gắng gượng nói:
“Đây là Vong Ưu Tán, không phải độc dược, hoàn toàn không có giải dược.”
Vong Ưu Tán là loại mê hương độc môn của sư môn ta, không có hại cho cơ thể, nhưng người trúng thuốc sẽ ngủ say trong ba canh giờ, bất kể có chuyện gì xảy ra cũng không tỉnh lại.
Ánh mắt Cửu vương gia đỏ rực, dường như hắn cũng đang rất cố gắng kìm nén, nghiến răng nói:
“Ngươi có phải ngốc không? Trong lư hương của ta có Ninh Thần Hương, dược tính của nó và Vong Ưu Tán của ngươi khắc nhau.”
Chẳng trách, nhất định là hai loại hương liệu này khi kết hợp mới biến thành hiệu quả kích tình như bây giờ.
Ta run rẩy ngẩng đầu lên:
“Vậy… bây giờ phải làm sao?”
“Làm sao ư?” Cửu vương gia giữ chặt cổ tay ta, giọng nói trầm thấp:
“Ngươi giúp bản vương giải dược chứ?”
Ta vội vàng lắc đầu.
Cửu vương gia quay người đi, giọng nói khôi phục lại vài phần lạnh lẽo.
“Vậy còn không mau cút đi!”
Ta không dám nấn ná thêm, loạng choạng chạy ra phía cửa.
Lúc lao ra ngoài, giọng nói của Cửu vương gia nhàn nhạt truyền tới:
“Về nhà ngâm mình trong nước lạnh, chườm đá lên Khí Hải và Quan Nguyên.”