Vương Gia, Xin Tự Trọng - Chương 2
4
Về đến chỗ ở của mình, ta thả mình xuống giường, thở hồng hộc từng hơi nặng nề.
Trong lòng vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại tình huống nguy hiểm vừa rồi, thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mà phản ứng của ta đủ nhanh.
Nếu không hôm nay đúng là khó mà thoát thân.
Càng nghĩ càng tức.
Ta hao tâm tổn trí muốn vì dân trừ hại, vậy mà vẫn phải cẩn thận từng bước, thấp thỏm lo sợ.
Trong khi tên Cửu vương gia khởi xướng mọi tội ác này lại có thể ung dung tự tại, an nhàn như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Ta lật người, rút từ dưới gầm giường ra một cái hòm, từ sâu bên trong lấy ra một mũi tên khắc ký hiệu.
Đây chính là lệnh tiễn của nhiệm vụ lần này.
Hôm đó, sư phụ triệu tập các sư huynh sư tỷ lại bàn chuyện, duy chỉ không gọi ta.
Ta tò mò muốn chết, lén lút đi nghe lén ở góc tường.
Lúc đó mới biết sư môn nhận một nhiệm vụ bí mật, đại khái là phải thâm nhập vào phủ của một người nào đó, tìm bằng chứng gì đó, nếu cần thiết thì có thể trừ khử người đó.
Ta còn nghe thấy sư phụ nói nhiệm vụ lần này nguy hiểm trùng trùng, bà lo lắng không yên. Còn nghe thấy các sư huynh sư tỷ nhắc đến Cửu vương gia như thế nào…
Bình thường, sư phụ luôn che chở cho ta, các sư huynh sư tỷ cũng cưng chiều ta, chẳng bao giờ để ta tham gia bất cứ nhiệm vụ nào.
Ta có võ nghệ đầy mình mà chẳng có đất dụng võ.
Nếu không phải vì hôm đó ta lén nghe, thì còn chẳng biết có một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, thậm chí còn có thể khiến sư phụ luôn điềm tĩnh phải thốt lên “không yên tâm” như thế.
Ta dậm chân, nghiến răng.
Không được.
Ta không thể mãi sống dưới sự bao bọc của bọn họ!
Nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, cứ để ta gánh vác thay cho sư huynh sư tỷ đi!
Vì vậy, ta chờ đến khi mọi người trong phòng đi hết, nhân lúc màn đêm buông xuống lẻn vào phòng, trộm đi lệnh tiễn rồi ngay trong đêm thu dọn hành lý, tiến vào kinh thành.
Kẻ nhận lệnh tiễn, nếu nhiệm vụ chưa hoàn thành thì không thể trở về.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên ta nhận, ta nhất định phải khiến mọi người nhìn ta bằng con mắt khác!
Thế nên ta đã nghĩ trăm phương ngàn kế để trà trộn vào phủ Cửu vương gia.
Ban đầu ta tính sẽ làm nha hoàn trong phủ, rồi tìm cơ hội ra tay.
Nhưng không ngờ Cửu vương gia quả nhiên đúng như lời đồn đại, háo sắc thành tính, thấy ta dung mạo xinh đẹp liền nhất quyết muốn nạp ta làm thiếp.
Thiếp thì thiếp chứ sao.
Dù sao sư huynh cũng từng dạy ta, nhiệm vụ là trên hết, nếu gặp mục tiêu có diện mạo không tệ thì hy sinh nhan sắc cũng chẳng sao…
Nhưng mà!
Ta không ngờ Cửu vương gia lại có nhiều thiếp như vậy!
Cả hậu viện, từ béo đến gầy, đủ mọi kiểu mỹ nhân lên đến cả chục người!
Tên cặn bã phong lưu như vậy không đáng để ta hy sinh nhan sắc!
Thế nên ta ba ngày đau đầu, hai ngày đau bụng, đến giờ vẫn chưa hầu hạ hắn lần nào.
Cũng may Cửu vương gia này cũng biết điều, ta không chủ động đến gần, hắn cũng chẳng tự rước nhục vào người.
Nói đến mới nhớ, ta vào phủ vương gia cũng đã hơn một tháng, hôm qua mới là lần đầu tiên hắn triệu ta đến hầu hạ.
Ê?
Không đúng!
Ta vỗ trán cái bốp, tối qua rõ ràng ta đã được hắn triệu đến mà!
Hắn còn khoác áo cho ta nữa!
Sáng nay ta ở thư phòng của hắn cũng là chuyện hiển nhiên mà!
Thế thì vừa rồi ta chạy cái gì chứ?!
5
Đều tại Cửu vương gia, tiếng xấu lan xa, khiến ta nhất thời mất bình tĩnh.
Dù sao ta cũng tuyệt đối không thừa nhận mình ngốc!
Đúng rồi! Lần này chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi!
Ta sẽ tìm cơ hội khác để bù lại là được.
Ta cất lệnh tiễn vào hòm, chợt nhớ lại hình như vừa rồi Cửu vương gia có ho hai tiếng?
Ta đập đùi cái bốp.
Cơ hội đến rồi đây còn gì!
Nói làm là làm ngay.
Ta nhanh nhẹn bật dậy khỏi giường, ba bước gộp thành hai lao thẳng đến nhà bếp.
Người trong nhà bếp đồng loạt quay đầu nhìn ta, một đại thẩm trợn to mắt:
“Liễu nương tử, người… người làm sao thế này…”
Ta đột nhiên nhớ ra thiết lập nhân vật của mình.
Vội vàng bày ra dáng vẻ yếu đuối dịu dàng, lấy khăn che miệng, giọng nói nhẹ nhàng:
“Vương gia dạo gần đây có chút ho khan, ta muốn tự tay nấu một chén canh nhuận phổi cho ngài…”
Mọi người trong nhà bếp lập tức hiểu ra, đại thẩm kia cười tươi như hoa, móc từ trong ngực ra một quyển sách dạy nấu ăn:
“Không thành vấn đề, vậy Liễu nương tử hãy làm món canh tỳ bà tuyết lê này đi! Vương gia rất thích uống, người cứ làm theo chắc chắn không sai đâu!”
Bà ấy nhét quyển sách vào tay ta:
“Liễu nương tử, người đúng thật là tri kỷ của Vương gia mà!”
Ơ…
Ha ha, quá khen quá khen.
Ta gượng cười lật mở sách dạy nấu ăn, hai mắt hoa lên.
Những chữ dày đặc cùng các bước phức tạp làm ta choáng váng hết cả đầu.
Chỉ là nấu một chén canh thôi mà, sao lại khó đến vậy chứ?
Thấy ta đứng đờ ra mãi không nhúc nhích, đại thẩm liền tiến lại gần:
“Liễu nương tử, có phải gặp khó khăn rồi không?”
Khó! Khó hơn lên trời nữa đó!
Ta gật đầu lia lịa, như vớ được cọng rơm cứu mạng mà bám lấy đại thẩm:
“Xin bà, giúp ta với!”
“Chuyện này…” Đại thẩm do dự.
Ta không để bà có cơ hội từ chối, lập tức tháo vòng ngọc trên tay nhét vào tay bà ấy:
“Đại thẩm, ta thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể trông cậy vào bà thôi!”
Đại thẩm nhét vòng ngọc vào trong ngực, lại cười tít mắt:
“Liễu nương tử yên tâm, chuyện nhỏ thôi mà, cứ giao cho ta.”
Đại thẩm nhận tiền thì giúp người hóa giải khó khăn, nhiệt tình hướng dẫn ta hết mình.
Ta khóc ròng nói:
“Không thể trực tiếp làm giúp ta luôn sao?”
Đại thẩm nghiêm mặt:
“Đó thì không được, đây là tấm lòng của nương tử dành cho Vương gia, đương nhiên phải do chính tay nương tử làm rồi.”
Quay lưng lại, đại thẩm còn nháy mắt với ta một cái:
“Người yên tâm, có ta ở đây, đảm bảo thành công!”
Được rồi!
Chịu khổ trước, hưởng phúc sau.
Dù sao đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên của ta, ngay cả sư phụ cũng phải nói “không yên tâm”, độ khó đương nhiên không thấp rồi!
Ta cắn răng, xắn tay áo lên, liều mình làm thôi!
Hừ, đừng nói chứ, chuyện này thật sự không dễ chút nào.
Ta bận rộn trong nhà bếp đến mức tay chân lóng ngóng cả lên, rõ ràng lúc luyện kiếm phóng ám khí thì linh hoạt vô cùng, vậy mà vào đây lại chẳng khác gì chân gà, cứng đơ không tài nào điều khiển được.
Lúc thì rửa tỳ bà mạnh tay quá làm vỡ luôn quả tỳ bà, lúc thì gọt vỏ tuyết lê suýt thì cắt luôn cả ngón tay.
A! Chết tiệt cái đôi tay này!
Đúng là việc chẳng phải dành cho con người!
Nhờ có đại thẩm hết lòng giúp đỡ, vượt qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng chén canh tỳ bà tuyết lê cũng được nấu xong.
Ta thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bản thân hoàn toàn không hợp với con đường hiền thê lương mẫu này.
Xem ra con đường này không thích hợp với ta chút nào.
Ta rất tự biết mình.
Sau khi cảm ơn đại thẩm, ta cẩn thận đổ canh vào hộp thức ăn, rồi tự tay xách lấy, chuẩn bị mang đến cho Cửu vương gia.
Đi đến góc hành lang, thấy xung quanh không có ai.
Động tác nhanh nhẹn lấy ra một gói bột từ trong tay áo, đổ toàn bộ vào chén canh.
Đây chính là bí dược độc môn do sư môn điều chế, không màu không mùi, ngàn vàng khó mua.
Sau khi uống vào sẽ khiến người ta không tự chủ được mà nói ra sự thật, thường được sư phụ dùng để đối phó với những kẻ khó nhằn, kín miệng nhất.
Có nó rồi, còn sợ không mở được miệng của Cửu vương gia, không tìm ra chứng cứ hắn làm điều ác sao?
Hắc hắc hắc, tiểu quỷ thông minh lại tái xuất giang hồ!
Ta xách hộp thức ăn, hớn hở đi về phía viện của Cửu vương gia.
Trên đường vừa căng thẳng vừa phấn khích, trong lòng đã sớm không thể chờ được nữa.
Đến viện của Cửu vương gia, gã sai vặt hôm qua đến mời ta vẫn đang đứng canh ngoài cửa phòng hắn.
Ta tươi cười rạng rỡ bước lên, thân thiện bắt chuyện:
“Tiểu ca, quý danh của ngươi là gì vậy?”
Gã sai vặt sững người, hành lễ với ta rồi đáp:
“Liễu nương tử khách khí rồi, cứ gọi thuộc hạ là Dẫn Tuyền là được.”
Nụ cười trên mặt ta càng thêm rạng rỡ:
“Dẫn Tuyền tiểu ca, phiền ngươi vào bẩm báo với Vương gia một tiếng, nói rằng Liễu nương tử mang canh đến cho ngài.”
Dẫn Tuyền thoáng nghi ngờ, liếc nhìn ta:
“Chén canh này… là cho Vương gia sao?”
“Tất nhiên rồi.” Ta nhướn mày, ngẩng cao đầu nói:
“Đây là ta đích thân xuống bếp vất vả ba canh giờ mới nấu được, đặc biệt chuẩn bị cho Vương gia.”
Ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “đặc biệt”.
Dẫn Tuyền nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, lại liếc ta một lần nữa rồi mới vào trong bẩm báo.
Ta sờ sờ mặt mình, hắn nhìn ta mãi làm gì vậy?
Thật kỳ quái.
Ta đứng ngoài cửa đợi một lát, chẳng bao lâu sau, Dẫn Tuyền ra mời ta vào.
Ta hít sâu một hơi, bưng hộp thức ăn, giả vờ tao nhã bước vào phòng.
Cửu vương gia đang ngồi trên ghế đọc sách, thấy ta bước vào thì khẽ nhướn mày.
Ta cố nặn ra một nụ cười, dịu giọng nói:
“Vương gia, thiếp thấy hôm qua ngài có chút ho khan, nên đặc biệt xuống bếp nấu canh tỳ bà tuyết lê này, mong giúp ngài nhuận phổi.”
Nói rồi, ta mở nắp hộp thức ăn, múc một chén canh định đưa cho Cửu vương gia.
Tay vừa đưa lên, Dẫn Tuyền đột nhiên chắn trước mặt ta:
“Liễu nương tử, chén canh này nóng lắm, để thuộc hạ bưng cho Vương gia thì hơn!”
Nói rồi, hắn nhận lấy chén canh từ tay ta.
Ta nhìn Dẫn Tuyền hai lần, người này cũng tốt bụng thật đấy.
Đang lúc ta hào hứng chờ đợi Cửu vương gia uống chén canh này, thì Dẫn Tuyền đột nhiên trượt tay, chén canh “bộp” một tiếng rơi xuống đất, nước canh văng tung tóe khắp nơi.
“Ngươi!”