Vương Gia, Xin Tự Trọng - Chương 1
1
Giờ Hợi ba khắc, tại Văn Mặc Các trong phủ vương gia.
Ta lặng lẽ nằm trên xà nhà, âm thầm nghe lén Cửu vương gia cùng thuộc hạ bàn chuyện cơ mật.
Cụ thể họ nói gì, ta không rõ lắm.
Bởi vì xà nhà quá êm ái, ta không cẩn thận đã ngủ quên mất…
Trong mơ màng, ta nghe thấy giọng nói trầm thấp của Cửu vương gia:
“Cho gọi Liễu nương tử đến hầu hạ.”
Ta giật mình tỉnh dậy, suýt chút nữa trượt chân rơi xuống.
Vì người mà hắn gọi chính là ta – Liễu nương tử.
Tim đập thình thịch, ta vội vàng nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi xà nhà, vài bước đã trở về viện của mình.
Vừa vào phòng chưa kịp thở dốc, gã sai vặt đã đứng ngoài cửa thông báo:
“Liễu nương tử đã nghỉ ngơi chưa? Vương gia cho mời người sang hầu hạ.”
Ta cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nhẹ nhàng đáp lời:
“Vừa mới nghỉ, phiền ngươi bẩm lại Vương gia, ta lập tức thay y phục rồi tới ngay.”
Dứt lời, ta nhanh nhẹn cởi bộ đồ dạ hành trên người, cuộn tròn rồi nhét vào gầm giường.
Sau đó, ta thay bộ váy áo màu khói thanh nhã, buông tóc xõa xuống vai, giả vờ như vừa mới thức dậy.
Bên ngoài, gã sai vặt lại thúc giục:
“Liễu nương tử đã xong chưa?”
“Xong rồi, ta ra ngay đây.”
Ta khoác vội chiếc áo choàng gấm màu xanh nhạt, rồi theo sau gã sai vặt, men theo hành lang quanh co khúc khuỷu mà đến viện của Cửu vương gia.
2
Cửu vương gia ngồi trước án kỷ chạm trổ hoa văn bằng gỗ đàn hương, tay cầm bút lông đang viết gì đó.
Thấy ta bước vào, hắn thậm chí không buồn ngẩng đầu lên:
“Lại đây mài mực.”
“Vâng, Vương gia.”
Ta nở nụ cười uyển chuyển, eo thon uốn éo bước đến bên cạnh hắn.
Cửu vương gia chăm chú viết, ta cũng tận tâm tận lực mài mực, đồng thời len lén liếc nhìn lên bàn của hắn.
Nếu có thể nhìn thấy nội dung cơ mật gì đó, biết đâu ta có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ.
Giả vờ như vô tình, ta liếc mắt thấy nội dung trên tờ giấy:
“To to to to…
Nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ…
Nhiều nhiều nhiều nhiều…
Ít ít…”
Cái gì?
Cửu vương gia đang luyện chữ?
Ta tức đến nghiến răng, tay mài mực cũng mạnh hơn hẳn.
Một canh giờ sau…
Cửu vương gia trầm giọng nói:
“Liễu nương tử có vẻ lực cánh tay không tệ.”
Ta nhìn vào nghiên mực, mực đã đặc quánh lại như hồ dán, cười gượng một tiếng.
Chuyện này có đáng gì, nhớ ngày đó ta luyện ám khí, có thể liên tục phóng ba canh giờ không nghỉ ngơi.
Nhưng ta không thể để lộ thân phận được, hiện tại ta chính là Liễu nương tử yếu đuối mỏng manh.
Ta xoa xoa cổ tay, vẻ mặt đáng thương như Tây Thi ôm ngực, giọng mềm mại yếu ớt:
“Thực ra tay thiếp sớm đã đau nhức vô cùng, nhưng Vương gia không ra lệnh dừng, thiếp cũng không dám tự ý dừng lại.”
Cửu vương gia im lặng một lát rồi nói:
“Ngươi đúng là biết nghe lời.”
Đương nhiên rồi, làm nghề của ta, điều quan trọng nhất chính là tuân lệnh tuyệt đối.
Ta đổ thêm chút nước vào nghiên mực, tiếp tục mài mực:
“Vương gia, ngài viết tiếp đi chứ!”
Làm việc không thể bỏ dở giữa chừng được.
Cửu vương gia khẽ gật đầu, trầm giọng nói:
“Liễu nương tử, ngươi có biết ‘hồng tụ thiêm hương’ là gì không?”
Hồng tụ thiêm hương?
Hiểu rồi!
Ta mở lư hương trên án kỷ của Cửu vương gia, cẩn thận xúc một muỗng hương liệu bỏ vào trong, nịnh nọt nói:
“Vương gia, có phải là thế này không?”
Thấy Cửu vương gia không nói gì, ta lúng túng kéo kéo tay áo màu xanh lá của mình.
Thất sách rồi, sớm biết đã không mặc bộ váy áo màu khói thanh nhã này, nếu mặc màu đỏ thì tốt biết bao.
Nhưng chuyện này không quan trọng lắm.
Cửu vương gia chắc hẳn không phải người tính toán chi li như vậy.
Ta nịnh nọt mỉm cười với Cửu vương gia, thăm dò hỏi:
“Vương gia, chẳng phải ‘lục tụ thiêm hương’ cũng có hương vị đặc biệt riêng sao?”
Cửu vương gia nhìn làn khói trắng từ lư hương dần dần lan tỏa, gần như bao phủ cả mặt bàn, trầm giọng nói:
“Thiêm rất tốt, lần sau đừng thiêm nữa.”
Tốt lắm, biết nghe lời là chính đạo.
Ta phất tay xua đi làn khói trắng trước mặt, tiếp tục tập trung vào sự nghiệp mài mực của mình.
Một vòng, hai vòng, ba vòng…
Ta ngáp một cái, khóe mắt rơm rớm vài giọt nước mắt, mí mắt như bị khối sắt đè nặng, nặng nề đến mức không thể mở ra nổi…
Tay thật nặng, thân thể cũng không tự chủ được mà hơi lắc lư…
Ừm? Sao Cửu vương gia lại có hai bóng thế kia?
Sao đầu lại choáng váng như vậy…
Trước mắt sao lại mờ ảo dần đi thế này…
3
Đợi đến khi ta tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau.
Ta tức đến nghiến răng.
Chết tiệt!
Tên Cửu vương gia khốn kiếp này dám hạ thuốc an thần vào hương liệu!
Ta đã nói rồi mà, một người mạnh mẽ, có thể thức suốt ba ngày ba đêm như ta… À không, một thiếu nữ tuyệt sắc như ta.
Làm sao có thể vô duyên vô cớ mà ngủ gục chứ?
Sơ suất rồi!
Ta đập mạnh một chưởng lên án kỷ chạm trổ bằng gỗ đàn hương của Cửu vương gia!
Xì…
Cái bàn này cứng thật…
Ta vẫy vẫy tay rồi đứng dậy, lúc này mới phát hiện trên người ta còn khoác áo ngoài của Cửu vương gia.
Tặc lưỡi, không ngờ đấy.
Tên Cửu vương gia này đúng là đáng ghét, nhưng cũng khá chu đáo.
Cửu vương gia đã không còn ở trong thư phòng nữa. Ta đi một vòng quanh phòng, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ.
Đây chính là thư phòng của vương gia!
Trong này chắc chắn có không ít cơ mật, không chừng còn có mật thất bí ẩn gì đó.
Cơ hội ngàn năm có một.
Ta, với tư cách là một sát thủ mang nhiệm vụ trên vai, không lục soát một chút thì đúng là có lỗi với bản thân.
Hắc hắc hắc, ta quả thật thông minh quá đi!
Ta tranh thủ thời gian lục lọi khắp nơi trong thư phòng.
Trong lòng đầy háo hức mong chờ sẽ phát hiện ra bí mật động trời nào đó.
Nhưng lục lọi cả buổi, ngoại trừ vài quyển sách bình thường và mấy món văn phòng tứ bảo, chẳng thấy thứ gì giá trị cả.
Đang lúc thất vọng…
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Ta giật mình, vội vàng nấp sau giá sách.
Cửa “két” một tiếng bị đẩy ra.
Cửu vương gia bước vào, phía sau còn có một mưu sĩ vẻ mặt lo lắng đi theo.
“Vương gia, chuyện này quan hệ trọng đại, không thể không tính toán sớm.”
Giọng của mưu sĩ đè thấp xuống, nhưng trong không gian yên tĩnh của thư phòng lại nghe rất rõ ràng.
Ta căng tai lên nghe, sợ bỏ sót một chữ.
“Bản vương tự có chừng mực.”
Giọng của Cửu vương gia lười biếng, nghe có chút hờ hững.
Ngừng một chút, hắn lại nói:
“Tuy nhiên chuyện này rất bí mật, tuyệt đối không thể để lộ một chút tin tức nào.”
Bọn họ nói nửa kín nửa hở, ta nghe mà mơ hồ không hiểu gì cả.
Đang sốt ruột, ta vô ý chạm phải một quyển sách trên giá. “Bộp” một tiếng.
Quyển sách rơi xuống đất.
Mưu sĩ lập tức cảnh giác, vẻ mặt căng thẳng nhìn về phía này:
“Tiếng gì vậy?”
Tim ta thót lên tận cổ họng, gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chính mình.
Xong rồi, sắp bị lộ rồi.
Ta nghiến răng, lén rút trâm cài trên đầu xuống, siết chặt trong tay.
Nếu thật sự không còn cách nào khác, ta sẽ liều mạng xông ra ngoài. Với thân thủ của ta, nhất định có thể giành được một đường sống.
Đúng lúc này, Cửu vương gia lên tiếng.
“Có lẽ chỉ là con mèo hoang thôi, thỉnh thoảng nó vẫn lẻn vào quậy phá.”
Giọng điệu của hắn thản nhiên, nghe như đã quá quen thuộc với chuyện này.
Mưu sĩ lập tức thả lỏng cảnh giác.
Tim ta cũng nhẹ nhõm đi phần nào.
Hai người họ lại nói thêm vài câu, Cửu vương gia lười biếng nhìn mưu sĩ rồi hỏi:
“Còn chuyện gì nữa không?”
Mưu sĩ lắc đầu, sau đó cúi chào rồi lui ra ngoài.
Đợi đến khi tiếng bước chân của mưu sĩ dần biến mất ngoài cửa, Cửu vương gia khẽ nhếch khóe môi, chậm rãi bước về phía chỗ ta đang ẩn nấp.
Ta thu lại hơi thở, trong lòng âm thầm đếm bước chân của hắn, tính toán thời điểm ra tay để một kích tất trúng.
Tiếng bước chân dần dần tiến lại gần.
Toàn thân ta căng thẳng, không tự chủ mà siết chặt cây trâm trong tay.
Khi chỉ còn cách ta hai bước, tiếng bước chân đột nhiên dừng lại.
Ta nín thở, ánh mắt không rời khỏi từng cử động của Cửu vương gia.
Hiện tại giữa ta và hắn, chỉ cách nhau một giá sách.
Cửu vương gia ngước mắt nhìn quanh, tùy tiện rút một quyển sách từ giá rồi chậm rãi bước về phía bàn, ngồi xuống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ta nấp sau giá sách, không dám thở mạnh, sợ mình sẽ gây ra tiếng động dù chỉ là nhỏ nhất.
Thời gian như ngưng đọng lại.
Cửu vương gia chìm đắm trong trang sách, rất lâu cũng không hề động đậy.
Ta thầm tính toán trong lòng.
Nếu không đi ngay lúc này thì còn đợi lúc nào nữa?
Nếu còn chần chừ thêm nữa, nhỡ tên Cửu vương gia này lại có động tĩnh gì khác thì phiền phức to.
Ta cẩn thận thò đầu ra khỏi giá sách, thấy Cửu vương gia vẫn đang tập trung vào quyển sách trên tay, liền cúi người xuống, nhẹ nhàng từng bước lén lút di chuyển về phía cửa sổ.
Khó khăn lắm mới di chuyển được đến bên cửa sổ, khi vừa định mở cửa sổ ra, Cửu vương gia đột nhiên đứng dậy.
Bàn tay đang đặt trên khung cửa sổ của ta run lên, toàn thân như đông cứng lại, máu trong người cũng như ngừng chảy, hai chân cứng đờ, cả người đứng sững lại.
Ta nhắm mắt lại, chấp nhận số phận.
Chuẩn bị tinh thần đón nhận sự trừng phạt của số mệnh.
May thay, Cửu vương gia chỉ đưa tay lên miệng ho khan hai tiếng, uống một ngụm trà rồi lại ngồi xuống chỗ cũ.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Nhanh chóng chớp lấy cơ hội, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, dùng tay chống lên khung cửa, lật người nhảy ra ngoài.
Chân vừa chạm đất, ta lập tức ẩn mình vào bóng tối, vài bước đã biến mất vào góc khuất của sân viện.
Vì rời đi quá vội vàng, ta không chú ý thấy Cửu vương gia khẽ ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.