Vong Tình Chú - Chương 6
23
Linh Ôn và Linh Miểu đến muộn hơn ta dự tính một chút.
Cũng giống như Văn Tâm và Văn Chỉ, khi xông vào, điều đầu tiên bọn họ nhìn thấy vẫn là Kinh Hồng.
Gặp Kinh Hồng, Linh Ôn không truy cứu chuyện ta khiến hắn mất hết mặt mũi, chỉ muốn đưa Kinh Hồng rời khỏi Ma vực.
“Kinh Hồng, sao nàng lại ở trong Ma vực này?”
Người tu hành cũng có tham sân si, tu vi của Linh Ôn rất cao nhưng phẩm tính lại không bằng người thường, tự cao tự đại, tâm tính không kiên định, khó có thể đảm đương trọng trách.
Trong mấy trăm năm đó, những vấn đề mà ta không nhìn thấy vì bị trúng thuật che mắt, Kinh Hồng đều nhìn thấy hết.
Là một người ngoài cuộc, nàng chỉ có thể ghét bỏ Linh Ôn.
Lúc này thấy Linh Ôn định nắm tay nàng, nàng theo bản năng nàng lùi lại mấy bước, lùi đến trước mặt ta.
Linh Ôn không thể tin được, trên mặt lộ ra vẻ đau buồn của kẻ lãng tử quay đầu: “Kinh Hồng, nàng hãy đi với ta trước, muốn hòa ly cũng được, muốn giết ta để trút giận cũng được, ta tuyệt đối không oán trách nửa lời.”
Kinh Hồng không muốn nghe giọng nói của hắn, quay đầu trừng mắt nhìn ta, dùng ánh mắt hỏi ta tại sao còn chưa ra tay.
Linh Ôn nhìn thấy hành động nhỏ của Kinh Hồng, theo bản năng nảy sinh sự cảnh giác với ta.
Ánh mắt vượt qua Kinh Hồng, ta cười với hắn, khiến hắn càng thêm cảnh giác.
Nhưng mục tiêu của ta không phải là hắn, mà là Linh Miểu vẫn luôn trốn sau lưng hắn quan sát xung quanh.
Linh Ôn rất cảnh giác, rất nhanh đã phát hiện ra ma vật trước mặt hắn chỉ là trò che mắt.
Nhưng đã quá muộn, lòng bàn tay ta đã xuyên qua ngực Linh Miểu, nắm lấy trái tim nàng ta trong tay.
Cánh tay chưa mọc đủ thịt của ta giật về phía sau, một đoạn xương nhỏ nối với tim bị giật ra, Linh Miểu cầm kiếm còn chưa kịp nói một lời đã ngã xuống, trong mắt tràn đầy kinh hãi và không cam lòng.
Linh Ôn nhanh chóng phản kích, khí nhận đã tụ lại trong tay hắn lập tức quay lại chém về phía ta.
Ta không né tránh, chỉ giơ cánh tay lên đỡ một cái, nhân cơ hội này lập tức dung hợp đoạn tiên cốt của Linh Miểu vào cơ thể.
Một hồn hai phách bị mất đã được hai đoạn tiên cốt tạm thời thay thế, đối phó với Linh Ôn không phải là quá khó.
Nhìn thấy hành động ta dung hợp tiên cốt vào cơ thể, Linh Ôn tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng linh cảm thấy nếu không nhanh chóng giết chết ta sẽ rất nguy hiểm, ra tay không còn giữ lại bất cứ điều gì.
Tiên cốt trong cơ thể ta vẫn đang trong giai đoạn luyện hóa, mấy chiêu đầu ta chỉ miễn cưỡng tránh được.
Nhưng theo thời gian ta dần dần khống chế được thần hồn, cơ thể đã được bổ sung cơ bản, người miễn cưỡng ứng phó đã trở thành Linh Ôn.
Khi ta giống như giết chết Linh Miểu, đâm bàn tay khô héo vào ngực hắn, hắn đang hướng ánh mắt cầu cứu về phía Kinh Hồng vẫn luôn đứng một bên không có bất kỳ động tĩnh nào.
“Nhìn nàng cũng vô dụng, người làm phu thê với ngươi mấy trăm năm không phải là nàng, mà là ta.”
Linh Ôn quay đầu nhìn ta, vì đau đớn và không thể tin được, cơ mặt vặn vẹo, vô cùng khó coi.
Thấy mục đích sắp đạt được, ta rất vui vẻ, vừa kéo trái tim hắn ra vừa hiếm khi trêu chọc: “Nhưng ta không yêu ngươi, từ trước đến nay chỉ muốn tiên cốt của ngươi mà thôi.”
Lời vừa dứt, tiên cốt rời khỏi cơ thể, đến đây, ta cuối cùng cũng tìm đủ ba đoạn tiên cốt có thể bổ sung thần hồn của mình.
24
Một đoạn tiên cốt nữa nhập vào cơ thể, trên thân thể mục nát khô héo mọc ra máu thịt, mạo hiểm nuốt chửng khí vận thiên đạo đã khiến ta mất đi một hồn hai phách, lúc này tái sinh, người thừa kế Ma vực lại thêm một người.
Dung nạp tiên cốt gây ra động tĩnh không nhỏ, toàn bộ Ma vực đều rung chuyển dữ dội.
Không lâu nữa, nơi này sẽ trở nên náo nhiệt như chợ rau.
Bọn người Kinh Hồng nên rời đi rồi.
Ta đá Văn Tâm và Văn Chỉ vẫn đang hôn mê, một tia ma khí nhàn nhạt xâm nhập vào cơ thể hai người.
Cơ thể hai người hơi co giật rồi từ từ mở mắt.
Đối với cách thức đánh thức thô bạo của ta, Kinh Hồng lại một lần nữa chán ghét quay đầu đi, mắt không thấy thì tim không đau.
Văn Chỉ tỉnh trước Văn Tâm, vừa mở mắt đã nhìn thấy Linh Ôn đã bị bóp nát tim, cả người lập tức bật dậy.
Máu trên tay ta còn chưa khô, hắn lập tức đoán ra là ta đã giết Linh Ôn.
Mặc dù không thích hành động của Linh Ôn nhưng đó cũng là phụ thân của hắn.
Trong cơn tức giận, Văn Chỉ rút kiếm chĩa về phía ta.
Ta không né, lưỡi kiếm cũng không đâm vào người ta, Văn Tâm đã chặn hắn lại.
Tất cả mọi chuyện, bọn họ đã xem rất rõ trong ký ức.
Tỉnh lại lần nữa, ánh mắt Văn Tâm nhìn ta rất phức tạp.
Người mà hắn gọi là “Mẫu thân.” hơn trăm năm là ta, người giết phụ thân hắn cũng là ta.
Văn Tâm có thể ngăn cản Văn Chỉ vào lúc này, trong lòng ta rất an ủi.
Nhưng một mực ngăn cản và trốn tránh không phải là cách giải quyết vấn đề.
Ta gạt tay Văn Tâm ra, nắm chặt lấy kiếm của Văn Chỉ, đưa lưỡi kiếm lệch hướng vào ngay tim.
Chỉ cần Văn Chỉ dùng thêm chút sức, thanh kiếm trong tay hắn sẽ đâm thẳng vào tim ta mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
“Linh Ôn là do ta giết, ngươi là con trai hắn, giết ta báo thù cho hắn là lẽ đương nhiên, bây giờ ta đứng ngay đây, nếu ngươi ra tay ta tuyệt đối không né tránh, sau này cũng sẽ không có ai tìm ngươi trả thù.”
“Bây giờ, ngươi có thể ra tay rồi.”
Nói xong ta buông tay khỏi lưỡi kiếm, bình thản nhìn Văn Chỉ.
Khi ta nói chuyện, sự tức giận trong mắt Văn Chỉ đã bị sự hoang mang thay thế, hốc mắt đỏ hoe chứa đầy nước mắt, tay cầm kiếm không khỏi run rẩy.
Cứ thế giằng co, Văn Chỉ vẫn không nỡ ra tay giết ta.
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
25
“Choang”, thanh kiếm trong tay Văn Chỉ bị Văn Tâm đánh cho rơi xuống đất.
Sự việc phát triển đến bây giờ: “Tình mẫu tử.” và “Thù giết cha.” đều trở thành món nợ khó đòi, rất khó để tính toán rõ ràng.
Nhìn bóng lưng Văn Tâm kéo Văn Chỉ rời đi, ta nhàn nhạt nói: “Trăm năm sau các ngươi sẽ lại đến Ma vực một lần nữa, ta vẫn sẽ ở đây, đến lúc đó nhất định đừng nương tay.”
Văn Tâm và Văn Chỉ đều dừng bước quay đầu nhìn ta, không hiểu ý ta nói.
Ta không giải thích, thúc giục bọn họ rời đi.
“Ra khỏi cánh cửa này, các ngươi sẽ quên những lời ta vừa nói, mau đi, nếu không đi sẽ không kịp nữa.”
Nói xong ta vung tay đẩy hai người ra ngoài, không nói thêm một lời nào nữa.
Đợi đến khi hai người bị đẩy ra xa, ta mới quay sang Kinh Hồng vẫn luôn im lặng không nói.
“Linh Ôn đã chết, cấm chế trên người ngươi tự nhiên sẽ tiêu tan, ngươi cũng nên đi đầu thai.”
Kinh Hồng nhướng mày nhìn ta: “Ngươi vội vàng cướp tiên cốt như vậy, lại đuổi Văn Tâm bọn họ đi là vì sao?”
Ta bị hỏi đến mức da đầu căng ra.
Cùng lúc đó, ta cảm thấy một luồng áp bức từ huyết mạch đang nhanh chóng tiến đến.
Hít nhẹ một hơi ta mới giả vờ thoải mái nói: “Lúc trước ngươi ra tay giết ta, ngươi cho rằng Ma quân tại sao lại dễ dàng bị ta thuyết phục, nói không trút giận lên người phàm thì thực sự không trút giận lên người phàm sao? Ma tộc chúng ta không coi trọng tình phụ tử gì đâu.”
Sắc mặt Kinh Hồng trở nên nghiêm trọng: “Là… vì tiên cốt!”
Rời khỏi cơ thể này quá nhiều năm, bây giờ ta ngược lại không quen với thân thể tàn phá ban đầu này của mình, ngay cả thủ pháp niệm chú cũng trở nên vụng về.
“Nhanh đi, Ma quân đại nhân sắp đến đòi thù lao rồi.”
Kinh Hồng còn muốn nói gì đó nhưng một trận pháp màu vàng kim đã nhanh chóng hình thành dưới chân nàng, trực tiếp đưa nàng rời khỏi Ma vực.
26
Gần như cùng lúc Kinh Hồng truyền tống rời đi, một luồng sức mạnh khổng lồ ập đến, ta bị đánh quỳ xuống đất.
“Nữ nhi ngoan của ta, con giấu kỹ thật, khiến bản tôn phải tìm thật vất vả.”
Ta cố gắng kìm nén sức mạnh đang bị khuấy động trong cơ thể, nhẫn nhịn hết sức để tỏ ra ngoan ngoãn vô hại.
“Phụ thân nói đùa, từng tấc đất trong Ma vực đều là của người, nhi thần vừa mới trở về, còn chưa kịp diện kiến phụ thân.”
Đối với lời ta nói, Ma quân không tin một chữ, đá văng xác Linh Ôn đang cản đường, hắn tự mình đi đến trước mặt ta.
“Xem ra ngươi đã lấy được tiên cốt rồi?”
Ta gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng vừa đủ: “Đúng vậy, không bao lâu nữa nhi thần sẽ có thể bù đắp được thần hồn tàn khuyết, đến lúc đó sẽ có thể toàn lực phụng sự phụ thân đại nhân.”
Ma quân cười lạnh một tiếng, khẽ cong ngón tay, tiên cốt vừa mới được ta dung nhập vào cơ thể đột nhiên trở nên náo động, sinh ra cơn đau dữ dội có thể xé nát thần hồn.
Ta không chống cự, mồ hôi lạnh đầm đìa ngã xuống đất, đau đến nỗi ngay cả sức cầu xin cũng không có.
Như thể đang thử lòng trung thành của ta, Ma quân tra tấn rất lâu mới lạnh lùng mở miệng: “Tiên nhân bản tôn đã giết không ít nhưng tiên cốt tu luyện từ thể xác phàm thai này thì chưa từng thấy qua mấy lần, bản tôn chỉ muốn mở mang kiến thức nhưng Hoang Nhan lại phòng bị bản tôn như vậy, thật khiến bản tôn đau lòng.”
Ta run rẩy nhận tội: “Là nhi thần quá nóng vội, đợi đến khi thần hồn được dưỡng thành bù đắp được thân thể tàn khuyết, nhi thần nhất định sẽ đích thân dâng lên tiên cốt, giúp phụ thân luyện thành thần khí bình định tiên giới.”
Luồng khí tức vô cùng áp bức xung quanh vẫn không hề thu lại vì sự yếu đuối của ta.
Ma quân mang theo giọng nói hờ hững sát ý, kèm theo sự an ủi giả tạo.
“Trong số những đứa con, vẫn là Hoang Nhan hiểu rõ nhất sở thích của bản tôn.” Nói rồi, hắn chuyển giọng: “Nói mới nhớ, những huynh đệ tỷ muội của ngươi ngày nào cũng mong bản tôn chết, ngươi có cùng suy nghĩ với bọn chúng không?”
Ta ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, run rẩy lắc đầu: “Nhi thần không dám.”
Ma quân nhìn chằm chằm vào mắt ta, rất lâu sau mới hừ lạnh một tiếng rồi quay người.
Đi đến cửa, hắn đột nhiên dừng bước, như vô tình nói: “Khí vận của thiên đạo năm đó không chỉ khiến ngươi mọc ra mắt phải không?”
Ta cúi đầu, nắm chặt tay, căng thẳng sống lưng, luôn chuẩn bị phản công nhưng không trả lời.
“Trước khi bản tôn đến, ngươi có từng nghĩ đến việc giết bản tôn giống như giết tên Linh Ôn đó không?”
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, ta từ từ cúi đầu khom người, nửa người nằm trên mặt đất: “Nhi thần không nghĩ như vậy.”
Xung quanh im phăng phắc, Ma quân không nói gì nữa, giũ giũ tay áo rồi sải bước rời đi.
Cho đến khi cảm giác áp bức hoàn toàn biến mất, ta mới đứng thẳng người, ngã ngồi xuống đất, cuối cùng cũng có sức lau mồ hôi lạnh trên đầu.
Ta không lừa Ma quân.
Hôm nay ta thực sự không nghĩ đến chuyện giết hắn, ngay cả khi hắn thực sự suýt giết ta.
Mạng sống của hắn, thiên đạo có sự sắp đặt khác, vẫn chưa đến lúc hắn phải chết.
Ta nhìn những thớ thịt mới mọc ra trên người mình vì tiên cốt, không nhịn được bật cười.
Vượt qua được cửa ải này, sau này sẽ là những ngày tốt đẹp của ta.