Vong Tình Chú - Chương 4
16
“Ngươi đã quên hết những chuyện không vui đó rồi, tại sao không thể cho ta một cơ hội để bắt đầu lại, chúng ta đã ở bên nhau hàng trăm năm, nếu chúng ta chia tay, người ngoài sẽ nghĩ thế nào về Văn Tâm và Văn Chỉ!”
Thấy dùng tình cảm không trói buộc được ta, hắn dứt khoát đưa Văn Tâm và Văn Chỉ ra.
“Đừng nghĩ người khác đều đê tiện như ngươi, trên đời này người hiểu lẽ phải vẫn nhiều hơn, phân biệt được ai đúng ai sai.”
Thái độ của ta không đổi, Linh Ôn lại một lần nữa ăn quả đắng.
Im lặng một lát, Linh Ôn lặng lẽ tiến lên một bước, kéo giãn khoảng cách với Linh Miểu.
Thấy hắn làm động tác như vậy, trong đầu ta đột nhiên hiện lên một số hình ảnh.
Suy nghĩ mơ hồ trong chốc lát, ta cảnh giác hết sức, không hiểu hắn muốn làm gì.
Lại tiến thêm một bước, Linh Ôn mới dừng lại, ta hờ hững nhìn hắn, bầu không khí có chút kỳ lạ.
“Nếu ta vẫn không muốn chia tay với ngươi thì sao.”
Ta nhíu mày, không hiểu hắn rốt cuộc bị làm sao, bên cạnh hắn đã có Linh Miểu, có thể lấy lòng hắn, tại sao còn phải cố chấp giữ quan hệ phu thê với ta?
Ta vốn không muốn làm lớn chuyện, từ khi đụng vào đan sa đó, trạng thái của ta ngày càng tệ, đánh nhau ta chỉ có phần thua thiệt.
Nhưng theo thời gian, đan sa dần dần ăn mòn sức mạnh trong cơ thể ta, ta lại có được một đoạn ký ức xa lạ nhưng quen thuộc.
Ta dường như hiểu được tại sao mình lại tự hạ vong tình chú.
Nhìn Linh Ôn thái độ ngang ngược, ta xòe tay: “Nói không rõ thì ta chỉ còn cách làm gì đó để ngươi đồng ý hòa ly.”
Nói rồi, ta lật cổ tay, lấy ra chiếc thủy kính đã cất giữ từ trước.
Con mèo vẫn nằm trong lòng ta nhẹ nhàng nhảy xuống đất, không cản trở động tác của ta, ôm đuôi kêu ư ử đầy ủy khuất.
Thủy kính vừa xuất hiện, hình ảnh Linh Ôn và Linh Miểu ôm nhau liền lơ lửng trên trời.
Chỉ cần ngẩng đầu lên, tất cả mọi người trên núi đều có thể nhìn thấy chuyện xấu xa của hắn và Linh Miểu.
Theo tiếng “Sư huynh~” mềm mại vô lực mang theo vẻ nũng nịu vang vọng trên bầu trời, sắc mặt Linh Miểu thay đổi, vừa xấu hổ vừa tức giận, giơ kiếm đâm vào người ta.
Phản ứng của Linh Ôn cũng rất lớn, gân xanh trên trán nổi lên, vô cùng tức giận.
“Kinh Hồng, ngươi đang làm gì!”
Tiếng gầm giận dữ vang lên, Linh Ôn vung một chưởng muốn phá vỡ hình ảnh mà thủy kính chiếu ra, ta đã sớm đề phòng hắn ra tay, bạch luyện từ trong tay áo bay ra quấn chặt lấy lòng bàn tay hắn, cắt ngang động tác của hắn.
Pháp lực của ta không đủ, không thể toàn lực điều khiển bạch luyện mà còn phải phân tâm tặng cho Linh Miểu đang xông lên một cái tát trời giáng cộng với một cú đá vào ngực, đá nàng ta bay xa khỏi chiến trường, nhất thời không thể bò dậy.
Nên bạch luyện rất nhanh đã bị Linh Ôn xé nát.
Nhưng lúc này, hình ảnh trong thủy kính đã đến lúc hắn nửa đẩy nửa đưa thì thầm bên tai Linh Miểu, mọi người trên núi nên thấy đều đã thấy.
Không còn bạch luyện trói buộc, khi Linh Ôn một lần nữa giơ cánh tay lên, tay áo bào tung bay, mây tía trên trời bị pháp thuật của hắn khuấy thành những đốm sáng.
Tuy nhiên, bất kể thiên tượng thay đổi như thế nào, hình ảnh gian díu của hai người họ vẫn không biến mất.
17
Ta như xem trò cười nhìn Linh Ôn, dùng mũi chân khều khều con mèo Xuân Hoa đang run rẩy, con mèo dịch chuyển móng vuốt, một chiếc gương đồng bằng lòng bàn tay lộ ra.
Vừa rồi để hắn nhìn thấy thủy kính bị ta ném lên không trung chỉ là trò đánh lạc hướng của ta.
Ta nhặt chiếc gương nhỏ đó lên, hình ảnh trên không trung vẫn không ngừng, mặc dù hình ảnh không được coi là hấp dẫn nhưng đối với những người tu hành trên núi thì đủ để buồn nôn.
Khi nhìn thấy gương đồng, Linh Ôn nhận ra mình đã bị lừa, khi nhìn lại ta, trong mắt hắn thêm một phần oán hận.
Có chuyện ngày hôm nay, công lao nhiều năm của hắn sẽ tan thành mây khói, sau này đi đường đều phải tránh người khác.
“Ngươi hơi quá đáng rồi!”
Hắn thẳng tay nhào đến chiếc gương đồng trong tay ta, từng luồng gió nhẹ bị hắn biến thành những lưỡi gió sắc bén, có lưỡi đâm vào gương đồng, có lưỡi đâm vào cổ tay ta.
Ta đặt chiếc gương đồng nhỏ lên ngực, như thể muốn dùng nó để bảo vệ trái tim mình.
Biểu cảm của Linh Ôn không thay đổi, lưỡi gió và lòng bàn tay tụ tập pháp lực mạnh mẽ lần lượt rơi vào gương đồng.
Ta lùi lại hai bước, những mảnh vỡ của gương đồng vỡ tan, đâm sâu vào ngực ta, đâm nát trái tim đó.
Sau khi gương nhuốm máu, hình ảnh trên trời cuối cùng cũng biến mất.
Khoảnh khắc hình ảnh biến mất, cơ thể ta có sự thay đổi, cơ thể vốn tồn tại thực sự, lúc này như một hình chiếu dần dần nhạt nhòa trong suốt, ngay cả linh hồn cũng dần tan biến.
Linh Ôn vừa thu tay lại và Linh Miểu vừa thở phào đều ngây người trước sự thay đổi khủng khiếp của ta, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Linh Ôn nhíu mày nhìn lòng bàn tay mình, rất kỳ lạ tại sao một chưởng có thể đánh ta hồn phi phách tán.
Linh Miểu sau khi kinh ngạc trong chốc lát thì trong mắt lộ ra vẻ mừng rỡ.
18
Ta không bất ngờ về việc mình sắp tiêu vong.
Cho đến khi Trừ Ma Đan Sa phát huy tác dụng, ta mới biết, từ trước đến nay trên người ta đều có một tầng phong ấn.
Tầng phong ấn đó sẽ ngăn cách ma khí vốn có trên người ta, để ta có thể tu hành bằng thân xác phàm nhân, cuối cùng giúp ta hoàn thiện bản thể bẩm sinh không đủ.
Vong Tình chú ta tự hạ cho chính mình không phải là Vong Tình chú thực sự, đó là một tầng phong ấn khác.
Tầng phong ấn này sẽ ngăn cách ký ức của ta về Linh Ôn, ngăn ta vì nhớ nhung quá khứ mà làm hỏng chuyện lớn.
Ta không phải phàm nhân, mà là tiểu công chúa Ma giới Hoang Nhan, sinh ra đã không có mắt.
Khi ta ra đời, Ma giới đang đánh nhau không thể tách rời với các tiên nhân trên trời, trên chiến trường đầy khói bụi, ta đã vô tình nuốt phải một phần khí vận của Thiên đạo, không chỉ có thể nhìn thấy mọi thứ một cách kỳ diệu mà còn có được khả năng mượn sức mạnh của Thiên đạo để nhìn thấu vận mệnh của người mình gặp.
Tuy nhiên, việc có được những thứ này không phải là không phải trả giá.
Một hồn hai phách của ta đã bị Thiên đạo xóa bỏ hoàn toàn, mặc dù có mắt nhưng không thể sống được bao lâu.
Để sống sót, ta chỉ có thể nghĩ cách đoạt lấy tinh phách của tiên nhân, luyện hóa thành của riêng mình.
Chuyện này không ai giúp được ta.
Giết chết tiên nhân, đoạt lấy hồn phách mình muốn quá khó.
Ta chỉ có thể nhắm vào những người phàm có hy vọng tu thành tiên cốt.
Nuôi dưỡng cẩn thận tiên cốt lấy ra, có thể sinh ra tinh phách tiên nhân vô chủ, như vậy ta thậm chí còn không cần phải luyện hóa.
Mà một trong những người phàm ta chọn chính là Linh Ôn.
Lần đầu tiên gặp mặt, ta đã biết hắn sẽ giết Kinh Hồng vì Linh Miểu, ta đã mong chờ ngày hôm nay từ rất lâu rồi.
19
Thiên đạo tuần hoàn, nhân quả báo ứng, là quy luật mà người thường, yêu, thần, ma đều không thể thoát khỏi.
Giết một mạng thì phải đền một mạng, ta quá yếu, muốn lấy tiên cốt của người khác mà không dính quả báo là chuyện rất đau đầu.
Cho đến khi gặp được Kinh Hồng chưa bước vào tiên môn, ta mới nghĩ ra một cách hơi mạo hiểm.
Kinh Hồng vốn có tiên căn, mà sau này nàng còn có không ít ân oán với những người có tiên căn khác.
Chỉ cần sống với thân phận của Kinh Hồng, lấy được ba sợi tiên cốt cũng không phải là quá khó.
Khí vận của Thiên đạo khiến ta có thể nhìn thấy những chuyện sẽ xảy ra với người mình gặp trong tương lai.
Trong mắt ta, Kinh Hồng, Linh Ôn, Linh Miểu đều là những người có hy vọng phi thăng.
Những người như vậy có một điểm chung, không giống như người thường đã định sẵn kết cục từ khi sinh ra, cuộc đời của họ có thể bị thay đổi.
Nhiều quyết định không mấy quan trọng của họ đều sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này của chính họ.
Lựa chọn đầu tiên mà Kinh Hồng phải đối mặt là giết ta hay thả ta đi.
Lúc đó, mặc dù ta rất yếu ớt nhưng không phải là một người phàm chỉ biết chút phép thuật vặt vãnh có thể dễ dàng giết chết.
Nếu nàng muốn giết ta thì phải đánh đổi luân hồi sau này.
Phiền phức hơn nữa là, ta là tiểu công chúa của Ma giới, cho dù Ma quân không thích ta đến mấy, Ma quân cũng sẽ không bỏ qua cái chết của ta.
Vào thời điểm đó, thả ta đi dường như là lựa chọn tốt nhất của Kinh Hồng.
Nhưng nàng không biết rằng, một khi nàng thả ta đi, những người của tiên môn đến sau sẽ từ chối nàng ở bên ngoài cửa.
Sau đó nàng sẽ không còn duyên phận với tiên môn nữa.
Hơn nữa những người phàm được bảo toàn tính mạng vì lựa chọn của nàng cũng sẽ không hiểu nàng, chỉ trách nàng có cơ hội giết chết con gái của ma đầu mà không ra tay, trách nàng tham sống sợ chết không chịu hy sinh.
Cuối cùng nàng sẽ sống một đời tầm thường, trước khi chết bị ép hiến tế kiếp sau, thậm chí không có cơ hội chuyển kiếp.
Ta cho nàng xem kết quả khi nàng thả ta đi, nàng không ngốc, nhìn ra ta muốn lợi dụng nàng để giết chết chính mình.
Không ai vô duyên vô cớ tìm một người đến giết mình, làm như vậy, chỉ có thể nói rằng làm như vậy có thể đạt được lợi ích lớn hơn.
Nàng không hoàn toàn tin ta nhưng lại muốn xem thử sẽ xảy ra chuyện gì sau khi chọn giết ta.
Ta thích làm việc với những người thông minh.
Ta cho nàng xem một kết cục khác của nàng.
Một mạng đổi một mạng, nàng giết chết thân xác của ta.
Ta sẽ đoạt xá nàng, sống với thân phận của nàng.
Như vậy ta có cơ hội lấy được hai sợi tiên cốt còn lại, mà nàng cũng có thể chuyển kiếp với thân phận mới.
Có sự chỉ điểm của ta, kiếp sau của nàng tu luyện một đường bằng phẳng, không còn trắc trở.