Vong Tình Chú - Chương 2
8
Ở trong căn nhà nhỏ bên bờ sông được vài ngày, Văn Tâm đột nhiên đi ra ngoài núi mua rượu về, kéo ta cùng uống.
Ta có chút kỳ lạ vì sao nhi tử đột nhiên lại có ý nghĩ như vậy, khi uống rượu Văn Tâm đã nhắc đến Văn Chỉ đã đi Đông Hải từ lâu.
Nhắc đến tiểu nhi tử nghịch ngợm như con khỉ đó, ta lại thấy đau đầu.
Ta và Linh Ôn rõ ràng đều là người đĩnh đạc, Văn Tâm từ nhỏ cũng đĩnh đạc.
Chỉ có Văn Chỉ, từ nhỏ đã nghịch ngợm, nhiều lần ta không nhịn được, muốn đem nó ném đi.
Văn Tâm thấy mặt ta đầy phiền muộn, cười ha hả: “Mẫu thân có từng nghĩ mình sẽ có một tiểu nhi tử không khiến người ta yên tâm như vậy không?”
Ta thuận miệng đáp: “Nghĩ chứ, chỉ là không nghĩ sẽ khiến ta không yên tâm đến vậy.”
Văn Tâm uống một ngụm rượu, tiếp tục nghe ta nói.
Ta đang định kể về chuyện Văn Chỉ lúc mới sinh, vừa mở miệng, lại phát hiện những ký ức lúc đó đều đã mơ hồ.
Ta nhíu mày, lại muốn nhớ lại thời thơ ấu của Văn Tâm, những ký ức đó cũng mơ hồ như vậy.
Lưng ta vô thức thẳng lên, nhìn nhìn cảnh vật xung quanh.
Đáng lý phải là nơi rất quen thuộc, nhưng những cảnh vật này, ta lại như lần đầu tiên nhìn thấy.
Hình như chính là ở nơi này, Linh Ôn đã nói với ta: “Nếu có thể, chúng ta sinh hai đứa con, sinh một nhi tử giống nàng, lại sinh một nữ nhi giống ta.”
Trong đầu một mảnh mơ hồ, ta có một thoáng thất thần.
Đợi khi ta hoàn hồn, trong ký ức giọng nói ôn nhu phiêu miểu của Linh Ôn đã biến mất.
Linh Ôn hình như đã từng nói gì đó với ta ở đây nhưng ta không nhớ rõ.
Tác dụng của Vong tình chú lại bắt đầu rồi.
Do dự một lát, ta đưa ngón tay chấm vào chén rượu, rượu lập tức biến thành một chiếc gương nhỏ.
Đầu bên kia của chiếc gương, Linh Ôn vốn đang bế quan lại đang ôm chặt Linh Miểu.
Mũi Linh Miểu phập phồng, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống theo gò má, khóc đến động lòng người.
Linh Ôn ôm nàng ta nhẹ giọng an ủi: “Có ta ở đây, Miểu Miểu đừng sợ.”
9
Nhìn người nam nhân đang ôm Linh Miểu kia, trong lòng ta chua xót, dường như có thứ gì đó thuộc về ta đã phản bội ta.
Văn Tâm cũng nhìn thấy thủy kính, phất tay áo muốn phá vỡ thủy kính lại bị ta ngăn lại.
Ta gạt tay Văn Tâm đang cản không cho ta nhìn, nghi hoặc hỏi: “Người nam tử này là ai?”
Văn Tâm sửng sốt, rất ngoài ý muốn khi ta hỏi ra câu này nhưng tay vẫn cản không cho ta nhìn kỹ.
Trong lòng ta dâng lên nghi hoặc nồng đậm, ta đại khái là quen biết người nam nhân đó.
Nhưng bây giờ, ta chỉ cảm thấy hắn rất quen thuộc.
Phản ứng của Văn Tâm đã chứng thực suy nghĩ của ta, nó nghi hoặc hỏi ngược lại: “Mẫu thân, người không biết người đó là ai sao?”
Ta lại nhìn thủy kính, chỉ một lát, Linh Miểu đã nằm trong lòng người nam nhân kia một cách thân mật, trông không giống như bị bệnh, ngược lại giống như đang động dục.
Hình ảnh có chút tổn thương đến mắt, ta thu hồi tầm mắt lắc đầu: “Ta chỉ cảm thấy hắn rất quen thuộc nhưng lại không nhớ ra hắn là ai.”
Nghe câu trả lời của ta, phản ứng của Văn Tâm rất lớn, cũng không còn cản ta nhìn đôi nam nữ đang ôm ấp kia nữa, nắm lấy tay áo ta giọng điệu căng thẳng nói: “Đó là phụ thân của con!”
Câu trả lời này làm ta giật mình, ta như nghe thấy thứ gì đó không thể nghe được, giật mạnh tay áo của mình từ trong tay Văn Tâm ra, nhíu mày.
Ta đầy bụng nghi hoặc: “Con nói hắn… là ai?”
Văn Tâm càng căng thẳng hơn, giọng điệu gấp gáp: “Hắn là trưởng lão Linh Ôn, là phu quân của người, cũng là phụ thân của con!”
Ta cười gượng gạo xua tay không chịu tin, cảm thấy Văn Tâm đại khái là say rồi.
Phu quân của ta, sao có thể thân mật với Linh Miểu như vậy.
Cười mãi cười mãi ta không cười nổi nữa.
Bỗng nhiên, ta mới phát hiện, ta chỉ biết mình và phu quân có tình cảm tốt nhưng lại không nhớ mình và phu quân tình cảm tốt như thế nào, thậm chí không nhớ rõ dáng vẻ của chàng!
Ta không nhịn được lại nhìn về phía thủy kính trên bàn.
Trong thủy kính, Linh Miểu chậm rãi tiến gần đến người nam nhân, đôi môi ướt át chạm vào má người nam nhân, người nam nhân không ngăn cản.
Được sự ngầm cho phép, động tác của Linh Miểu càng táo bạo hơn, hai tay vòng lấy cổ người nam nhân, cúi người định cắn vào môi hắn.
Nhìn đến đây, cảm giác quen thuộc của ta đối với người người nam nhân kia đã biến mất hơn phân nửa.
Ta có chút không dám tin vào ánh mắt nhìn người của mình?
10
Chính mắt nhìn thấy phu quân của mình ân ái với người khác, khiến ta buồn nôn đến mức không chịu nổi, lập tức viết thư hòa ly.
Văn Tâm mấy lần muốn nói lại thôi, dường như muốn ta bình tĩnh lại nhưng lại cảm thấy cha ruột của mình mất mặt, xấu hổ đến mức không nói nên lời.
Ta muốn bắt một linh thể đang phiêu đãng xung quanh để đưa thư hòa ly về.
Nhìn thấy chuyện bẩn thỉu như vậy, ta không muốn nhìn thấy Linh Ôn thêm một lần nào nữa.
Văn Tâm ngăn ta lại: “Để con đi.”
Ta không muốn nhi tử của mình đi gặp người đó, loại người này vẫn nên tránh xa một chút, lỡ nó học hư thì không tốt.
Văn Tâm giật lấy thư hòa ly trong tay ta, không nói hai lời liền đi, mang theo vẻ mặt tức giận.
Ta gọi mấy tiếng không gọi được, cũng mặc kệ nó.
Sau khi Văn Tâm đi, ta một mình uống rượu ngắm hoa trong túp lều, uống say rồi ngã xuống đất ngủ thiếp đi một cách không có hình tượng.
Không biết ngủ bao lâu, ta mơ một giấc mơ.
Trong mơ có một người nam nhân, hắn đối xử với ta rất tốt, có đồ tốt gì cũng luôn nhường ta trước, lúc thế đơn lực mỏng chỉ dựa vào một thân dũng khí, cũng không để ta chịu nửa điểm ấm ức.
Hắn tính tình rất tốt, không giống như nhiều người tu hành chỉ biết tu luyện, gặp hoa đẹp, điểm tâm ngon đều sẽ mang về cho ta.
Ở bên hắn ta rất vui vẻ.
Cảnh tượng trong mơ liên tục thay đổi, cuối cùng dừng lại ở một tấm khăn trùm đầu màu đỏ thẫm.
Trước tượng tổ sư, ta vẫn mặc bộ váy thường ngày, chỉ có điều trên đầu trùm một tấm khăn trùm đầu màu đỏ.
Người nam nhân đỡ ta lạy ba lạy, lời hứa ấm áp của hắn từ từ vang lên bên tai ta.
“Đệ tử Linh Ôn, đời này tuyệt đối không phụ thê tử Kinh Hồng, nếu có vi phạm, nhất định hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Rõ ràng là lời thề chân thành động lòng người nhưng ta lại có chút không nghe nổi, lập tức muốn gỡ khăn trùm đầu rời đi.
Lời thề của người nam nhân lặp đi lặp lại vang lên, khiến ta khó chịu không chịu nổi nhưng lại không thể giãy giụa thoát ra.
Ngay khi ta sắp nổi giận, khăn trùm đầu màu đỏ đã bị nhấc lên.
Ta nhìn thấy một chiếc thủy kính, trong thủy kính là Linh Ôn đang do dự, tiểu sư muội nhỏ nhắn yếu đuối Linh Miểu đang bám vào cổ hắn.
Ta đột nhiên giật mình tỉnh khỏi giấc mơ, thế nào cũng không nghĩ ra được hai vấn đề.
Lúc đó tại sao ta lại tự hạ Vong tình chú?
Nếu đã sớm có dự cảm, vậy tại sao ta vẫn thành hôn với hắn?
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
11
Văn Tâm đi đưa thư hòa ly mà mãi không thấy về khiến ta có chút sốt ruột.
Cái danh nghĩa phu thê này một ngày ta cũng không muốn mang nữa, nghĩ đến là thấy bẩn.
Ta vừa mới trở về dưới chân núi thì cảm thấy một hơi thở quen thuộc, là chú mèo Xuân Hoa mà Văn Chỉ nhặt về, ta đã nuôi rất lâu.
Văn Chỉ nhàn rỗi không chịu được, trước kia vẫn luôn lấy đan dược của ta cho mèo ăn, con mèo đó cũng không bị dược lực làm chết, ngược lại còn khai mở linh trí, rất dính người.
Xuân Hoa ở bên ta lâu nhất, mỗi lần ta ra ngoài về, nó nhất định sẽ chạy đến đón ta.
Đi lâu như vậy, ta cũng khá nhớ bộ lông mềm mại của Xuân Hoa.
Đang ước tính xem nó còn bao lâu nữa mới chạy đến bên ta thì đột nhiên có tiếng nữ tử hét lên từ phía xa.
Ta tưởng có người bị thương nên vội vàng tiến lên xem, đến gần mới phát hiện ra là Xuân Hoa đang đối đầu với một người nữ tử có vẻ ngoài kiều diễm.
Người nữ tử dường như bị Xuân Hoa dọa sợ, có vẻ hơi hoảng loạn.
Mèo nuôi dọa người, ta là chủ tự nhiên phải tỏ thái độ.
Nhưng ta chưa kịp tiến lên xin lỗi, người nữ tử đó đã giơ kiếm chém Xuân Hoa.
Xuân Hoa dù sao cũng là con mèo có linh tính, trước khi kiếm quang rơi xuống đã né tránh được, chỉ có điều đuôi bị thanh kiếm sắc bén chém mất một đoạn.
Thấy một kiếm không thành, người nữ tử còn muốn chém tiếp kiếm thứ hai, ta vội vàng dùng bạch luyện trong tay cuốn chú mèo nhỏ vào lòng.
Chú mèo bị đứt đuôi kêu thảm thiết, ta nghe mà đau lòng.
Thấy người nữ tử ra tay tàn nhẫn như vậy, trong lòng ta nổi giận.
Đang định hỏi thì ta nhìn rõ mặt người nữ tử đó.
Thật không ngờ lại là một trong những nhân vật chính trong thủy kính tối hôm đó, Linh Miểu!