Vọng Thư - Chương 4
9
Ta đưa cho Cố Cung Cẩm một chiếc túi gấm, bên trong đựng đầy vàng bạc châu báu.
Hắn cười đến mê mẩn, yêu kiều tựa vào vai ta, giọng điệu đầy quyến rũ:
“Vọng Thư đối đãi với ta tốt như vậy, nô gia thật không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân…”
Ta ngắt lời hắn:
“Ta không có hứng thú với ngươi.”
Hắn cười duyên, ánh mắt mị hoặc:
“Vậy Vọng Thư muốn gì?”
“Khuyên Cảnh Liên Nhi gả cho Lục Minh Hủ. Như vậy, ngươi cũng có thể rũ bỏ một phiền phức.”
Đôi mắt hồ ly đẹp đẽ của hắn nheo lại, cười cong như trăng non:
“Nô gia tuân mệnh.”
Sau khi biết Cố Cung Cẩm từ hôn, Cảnh Liên Nhi không cam lòng, bất chấp sự phản đối của cha mẹ, lén lút đến gặp hắn.
Không biết Cố Cung Cẩm đã giở trò gì, nhưng cuối cùng, Cảnh Liên Nhi thực sự đồng ý gả cho Lục Minh Hủ.
Bị người ta đá qua đá lại như một món đồ chơi, sắc mặt Lục Minh Hủ đen kịt.
Thế nhưng, đối diện với nước mắt đầm đìa như lê hoa đái vũ của người trong lòng, hắn cuối cùng vẫn mềm lòng, đồng ý.
Vừa có được mỹ nhân, lại chẳng tốn chút công sức nào đã làm cha, nhưng hắn lại chẳng vui vẻ nổi.
Trong kinh thành râm ran những lời đàm tiếu.
“Ngươi nghe gì chưa? Công tử Lục gia… có một sở thích đặc biệt khó nói.”
Đêm trước đại hôn, hắn uống say, xiêu vẹo tìm đến viện của ta.
“Vọng Thư, ngày mai ta thành thân rồi.”
Hắn đưa tay muốn ôm ta, ta chỉ bình tĩnh lùi lại, cười nhạt:
“Chúc mừng Lục công tử toại nguyện.”
Hắn nhìn ta, trong mắt chứa đầy bi thương, cứ như thể chính hắn mới là người bị phụ bạc.
“Vọng Thư, nàng rõ ràng biết, ta chỉ muốn cưới một mình nàng.”
Kiếp trước, ta không phát hiện ra Lục Minh Hủ lại có da mặt dày đến mức này.
Vừa muốn thế này, vừa muốn thế kia.
“Lục công tử sắp trở thành tỷ phu của ta, vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.”
Hắn trừng mắt nhìn ta, tựa như muốn tìm ra một tia dao động trên khuôn mặt ta.
Nhưng tất cả những gì hắn thấy được, chỉ có sự chán ghét sâu sắc.
Mắt hắn đỏ hoe, giọng nói mang theo chút run rẩy:
“Không nên như vậy… nàng rõ ràng yêu ta mà.”
“Lục công tử uống nhiều rồi, xin mời trở về.”
Hắn nắm chặt ống tay áo ta, chần chừ nói:
“Là ta có lỗi với nàng… nàng đối xử với ta như vậy, cũng là đáng phải chịu.”
Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn tự cho rằng ta vì bị hắn tổn thương mà đẩy hắn ra.
Hắn không biết, ta đã nhìn thấu cái bản chất bẩn thỉu, thối rữa của hắn từ lâu rồi.
Hôn lễ diễn ra vô cùng đột ngột.
Khác xa với một kiệu hoa lộng lẫy, một hôn lễ xa hoa như trong mơ mà Cảnh Liên Nhi từng ao ước.
Tất cả đều được giản lược đến mức tối đa.
Xung quanh chen chúc những kẻ hiếu kỳ, ai nấy đều muốn đến xem trò cười của Lục Minh Hủ.
Con trai của Thẩm tướng quân—Thẩm Như, từ trước đến nay vẫn đối nghịch với Lục Minh Hủ, giờ phút này cười nhạt, nửa như trêu chọc, nửa như cảm thán:
“Lục huynh đúng là có phúc, vừa thành thân đã có con ngay.”
Cả sảnh đường bùng nổ trong tiếng cười.
Sắc mặt Lục Minh Hủ tối sầm, nhưng hắn lại không thể phát tác.
Là tân lang, hắn chỉ có thể kìm nén nhục nhã, nghiến răng mà nuốt xuống.
Có lẽ trong hôn lễ này, ai cũng vui vẻ…
Chỉ trừ hai kẻ sắp thành thân kia.
10
Không lâu sau, ta nhận được thư của Trưởng công chúa.
Nàng ta hỏi ta:
“Ngươi muốn gì?”
Tờ giấy ta đưa cho nàng hôm đó đã phát huy tác dụng.
Nàng đã tóm gọn gián điệp của Nhị hoàng tử, bây giờ muốn luận công ban thưởng.
Ta muốn gì ư?
Ta muốn những kẻ từng phản bội ta, tất cả đều vạn kiếp bất phục.
Trưởng công chúa chiếm được Bắc Dương, bình định Hung Nô, một thời oai phong lẫm liệt, danh chấn thiên hạ.
Dân gian ca tụng nàng là bậc nữ trung hào kiệt, lại thở dài than trách ông trời không công bằng, khiến nàng bị tàn phế cả đời.
Nhưng ngay lúc đó, nàng đứng dậy trước mắt bao người.
Thái giám đứng đầu Khâm Thiên Giám quỳ sụp xuống, hô lớn:
“Phượng nữ giáng thế, trời cao phù hộ Đại Tề!”
Từ đó, trong dân gian, danh vọng của Trưởng công chúa càng lúc càng cao.
Người người đều tin rằng vận mệnh của nàng có thể khiến Đại Tề hưng thịnh trăm năm.
Ta lắc lư ly trà trong tay, nhìn gã kể chuyện trên đài cao hăng say thao thao bất tuyệt.
Nữ đế tương lai, cuối cùng cũng đã ra tay.
Kiếp trước, dưới lời khuyên của ta, Lục Minh Hủ đã chọn đứng về phe Trưởng công chúa.
Nhưng kiếp này, không còn ta can thiệp, hắn lập tức lựa chọn Nhị hoàng tử, kẻ nhìn có vẻ nắm chắc phần thắng hơn.
Trở thành chó săn cho tình địch của mình, cũng là một chuyện thú vị đấy chứ.
Người mà Cảnh Liên Nhi yêu thương hết mực lại chỉ là một tên đào kép phong trần.
Lục Minh Hủ đương nhiên không cam lòng, hắn từng dựa vào thân phận đích tử Lục gia mà gây khó dễ cho Cố Cung Cẩm không ít lần.
Nhưng ai mà ngờ, Cố Cung Cẩm giờ đây đã trở thành sủng thần của Nhị hoàng tử.
Từ xưa đến nay, Cố Cung Cẩm vốn không phải kẻ dễ nhẫn nhịn.
Những gì hắn từng chịu đựng, ắt sẽ từng chút một trả lại cho Lục Minh Hủ.
Thế là, hai người họ lao vào đấu đá nhau không chút kiêng nể.
Cảnh Liên Nhi dĩ nhiên luôn đứng về phía Cố Cung Cẩm.
Dù mới mang thai năm tháng, nhưng bụng nàng ta đã to như ngọn núi nhỏ.
Cơ thể nàng ta bị rút kiệt, gầy đến mức xương gò má nhô cao, quầng thâm dưới mắt rõ ràng, làn da tái nhợt như tờ giấy.
Vẻ đẹp yếu đuối năm nào, nay đã hoàn toàn biến mất.
Đứa trẻ trong bụng hấp thụ dinh dưỡng từ chính cơ thể nàng ta, lớn nhanh một cách quái dị.
Đại phu ngày ngày đến bắt mạch, phát hiện điều bất thường, khuyên nàng nên bỏ đứa bé đi.
Nhưng Cảnh Liên Nhi nổi giận, điên cuồng quát tháo, nói rằng đại phu có tâm địa xấu xa, rồi ra lệnh đánh hắn đến chết.
Từ đó về sau, không ai trong Lục phủ còn dám hé răng.
Mỗi ngày, nàng ta ôm bụng, vẻ mặt đầy từ ái, lẩm bẩm không ngừng:
“Cố lang, Cố lang, đây là con của chàng và thiếp.”
“Con à, con à, con sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời này.”
Thế nhưng, phu quân của nàng ta lại không phải Cố Cung Cẩm.
Lục Minh Hủ, kẻ bị ép phải cưới nàng ta, bị chính thê của mình ôm thai của người khác, ngày ngày nhắc mãi tên của kẻ đó.
Hắn còn có thể chịu đựng được bao lâu?
Mọi việc càng trở nên không thể cứu vãn khi Cố Cung Cẩm không ngừng gây khó dễ cho Lục Minh Hủ.
Hắn bị quấy rầy đến phát điên, cuối cùng cãi nhau một trận lớn với Cảnh Liên Nhi.
Vốn dĩ, cuộc hôn nhân này đã là miễn cưỡng, không ai cam lòng.
Cảnh Liên Nhi tuyệt đối không chịu thua, từng câu, từng chữ so sánh Lục Minh Hủ với Cố Cung Cẩm.
Cuối cùng, nàng ta mỉa mai một câu chí mạng:
“Ngươi thậm chí còn không bằng một ngón tay của Cố lang.”
Lục Minh Hủ tức giận đến đỏ mặt, mất kiểm soát đẩy mạnh nàng ta một cái.
Chỉ một cú đẩy, suýt chút nữa khiến đứa trẻ trong bụng nàng ta hóa thành vũng máu.
Lấy danh nghĩa muội muội, ta đến thăm nàng ta trong Lục phủ.
Cảnh Liên Nhi nằm trên giường, khóc đến xé gan xé ruột.
Không còn dung mạo yếu đuối đáng thương, lúc này nàng ta trông giống hệt một oan hồn đòi mạng.
Còn Lục Minh Hủ?
Hắn đã không còn đủ kiên nhẫn để ở lại, sớm đã quay lưng rời đi.
Đứa trẻ hấp thụ toàn bộ sinh lực của mẹ, đến mức tinh thần của Cảnh Liên Nhi cũng dần trở nên điên loạn.
Nàng ta ôm bụng, lẩm bẩm như người mất trí:
“Con à, con à, đừng sợ… Hắn muốn giết con, hắn muốn giết con của ta!”
Ta cầm lấy bàn tay gầy trơ xương của nàng ta, dịu dàng an ủi:
“Tỷ tỷ, đừng lo lắng. May mà đứa trẻ vẫn còn giữ được.”
Khi thấy nàng ta dần bình tĩnh lại, ta mới nhẹ giọng ghé vào tai nàng ta, chậm rãi nói:
“Nhưng tỷ có biết không… Hắn không chỉ muốn giết đứa trẻ, mà còn muốn giết cả phụ thân của đứa trẻ nữa.”
Cảnh Liên Nhi mở to mắt, đầy vẻ hoảng sợ.
Ta tiếp tục rót thêm dầu vào lửa, nhỏ nhẹ nói:
“Cố Cung Cẩm nhiều lần khiến hắn mất mặt, hắn đã sớm nuôi hận trong lòng. Giờ hắn đang tìm cách trừ khử Cố Cung Cẩm.”
Từng ngày sống bên Lục Minh Hủ, Cảnh Liên Nhi hiểu rõ hắn là người thế nào.
Nàng ta biết, lời ta nói… hoàn toàn có thể trở thành sự thật.
Huống hồ, đây không phải lần đầu tiên Lục Minh Hủ muốn giết Cố Cung Cẩm.
Lần trước, khi phát hiện Cảnh Liên Nhi và đào kép tư thông, hắn đã từng đề nghị với phụ thân nàng ta, xử tử Cố Cung Cẩm bằng hình phạt lăng trì.
Cảnh Liên Nhi run rẩy, kinh hãi nhìn ta.
Ta mỉm cười, dịu dàng vén lọn tóc ướt mồ hôi trên trán nàng ta, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
“Nhưng ta có thể giúp tỷ.”
“Chỉ cần giết Lục Minh Hủ…”
“Tỷ và Cố lang, sẽ được ở bên nhau mãi mãi.”
11
Cảnh Liên Nhi do dự, rồi ánh mắt dần trở nên kiên định:
“Đúng vậy, chỉ cần giết hắn… chỉ cần giết hắn là được rồi.”
Đêm hôm ấy, Cảnh Liên Nhi phóng hỏa, định cùng Lục Minh Hủ đồng quy vu tận.
Chậc.
Chẳng lẽ nàng ta chỉ biết mỗi cách này thôi sao?
Lửa cháy ngút trời, khắp Lục phủ rối loạn, ai nấy đều hốt hoảng lo dập lửa.
Nhân lúc phòng thủ lỏng lẻo, nội ứng của ta trong phủ lẻn vào thư phòng Lục Minh Hủ, lấy đi toàn bộ mật thư về những lần hắn kết đảng với quan lại triều đình.
Lửa bốc lên cuồn cuộn, khói đen dày đặc.
Cháy đi.
Cháy đi.
Cháy rụi tất cả, càng nhiều càng tốt.
Cảnh Liên Nhi chết trong biển lửa.
Nghe nói, nàng ta vốn có thể chạy thoát, nhưng chính Lục Minh Hủ lại đẩy nàng ta trở vào trong đám cháy.
Yêu nàng hai kiếp, đến cuối cùng lại tự tay kết liễu nàng.
Thật đúng là vô tình.
Hắn thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy mặt đứa trẻ kia…
Lục Minh Hủ sống sót, nhưng gương mặt hắn bị thiêu đến mức không thể nhận ra.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy máu thịt lở loét đến nỗi lộ ra cả xương và răng, vô cùng đáng sợ.
Ta giao toàn bộ chứng cứ cho Trưởng công chúa.
Ánh mắt nàng ta tràn đầy tán thưởng:
“Ngươi đã giúp bổn cung một việc lớn.”
Lục Minh Hủ thoát chết, nhưng chưa kịp hoàn hồn, đã bị phe cánh của Trưởng công chúa dâng tấu buộc tội.
Chứng cứ rành rành, hắn không thể chối cãi.
Những quan viên từng có qua lại với hắn cũng bị liên lụy, khiến phe Nhị hoàng tử tổn thất nặng nề.
Đêm trước khi bị chém đầu, ta đến địa lao thăm hắn.
Không khéo, Cố Cung Cẩm cũng có mặt ở đó.
Ép được kẻ từng chèn ép mình rơi xuống tận đáy bùn, hắn đương nhiên phải đến giễu cợt một phen.
Hắn nhướng mày với ta, cười lười biếng:
“Chà, đại công thần đến rồi kìa.”
Rồi hắn vẫy vẫy tay, nháy mắt đầy vẻ trêu ghẹo:
“Thôi được rồi, ta cũng biết nhìn sắc mặt người khác lắm, không quấy rầy hai người ôn chuyện nữa.”
Hắn liếc ta một cái đầy quyến rũ, giọng nói lả lơi:
“Ta có ý định gia nhập phe Trưởng công chúa, mong đại nhân đây chiếu cố một chút nhé.”
Một kẻ như hắn, gió chiều nào theo chiều ấy, thấy Nhị hoàng tử dần xuống dốc, liền vội vàng tìm đường thoát thân.
Ta mỉm cười, thản nhiên đáp:
“Phủ công chúa luôn rộng cửa chào đón ngươi.”
Bóng tối ẩm ướt bao trùm địa lao, lúc này chỉ còn ta và Lục Minh Hủ.
Hắn nhìn ta, đôi mắt ngập nước, yếu ớt nói:
“Vọng Thư, nàng vẫn còn giận ta sao?”
“Nàng biết rõ, là Cảnh Liên Nhi ép ta, ta mới phải cưới nàng ta.”
“Nàng có thể cầu xin Trưởng công chúa giúp ta được không? Cứu ta một lần, có được không?”
Ánh nến yếu ớt hắt lên gương mặt đầy vết bỏng của hắn, nhìn không khác gì ác quỷ bò ra từ địa ngục.
Ta bình tĩnh nhìn hắn, lạnh nhạt nói:
“Lục Minh Hủ, đã quay lại rồi, còn giả vờ cái gì nữa?”
Khoảnh khắc hắn đẩy Cảnh Liên Nhi vào biển lửa, ta đã biết…
Hắn cũng đã trọng sinh.
Hắn khựng lại, nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh che giấu cảm xúc:
“Vọng Thư, nàng đang nói gì thế? Ta không hiểu.”
Ta cười nhạt:
“Đừng diễn nữa.”
Hắn cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào:
“Tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy?”
“Nàng có biết không, kiếp trước sau khi nàng chết, ta đau khổ nhường nào không?”
“Là thù hận làm mờ mắt ta, đến khi mất nàng, ta mới nhận ra… ta đã yêu nàng sâu đậm.”
“Sau đó, ta đã điều tra lại trận hỏa hoạn năm đó…
“Không phải nàng làm.
“Ta đã trách lầm nàng.”
“Xin lỗi… Vọng Thư…”
Giọng hắn càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng chỉ còn như tiếng muỗi kêu.
Hắn lại muốn đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Cảnh Liên Nhi, để nàng ta chết mà chuộc tội cho kiếp trước sao?
Ta cảm thấy mí mắt giật nhẹ, cười lạnh:
“Lục Minh Hủ, dù là kiếp trước hay kiếp này… kẻ ta hận nhất, vĩnh viễn chỉ có ngươi.”
“Cất cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa của ngươi đi, chỉ khiến người ta ghê tởm mà thôi.”
Mắt hắn đỏ ngầu, dường như còn muốn nói thêm điều gì.
Nhưng ta không muốn nghe nữa.
Lục Minh Hủ.
Cùng với những đau khổ kiếp trước của ta…
Hãy biến mất đi.
Không có gì ngoài dự đoán, Trưởng công chúa lên ngôi Hoàng đế.
Ta trở thành trụ cột bên cạnh nàng, được phong làm Thái phó, giữ vị trí mà kiếp trước thuộc về Lục Minh Hủ.
Nàng hỏi ta:
“Ngươi có muốn trẫm ban thưởng cho mẫu tộc của ngươi không?”
Nàng biết, ta và cha mẹ không mấy thân thiết.
Ta chỉ cười, lắc đầu, rồi đưa lên bằng chứng cha ta tham ô, nhận hối lộ từ năm trước.
“Thần là bề tôi, tự nhiên phải công tư phân minh.”
Hoàng đế cười khẽ, phất tay:
“Vậy thì như ngươi mong muốn.”
Cha ta bị giáng chức, điều đến một châu nhỏ xa xôi làm Thứ sử.
Lúc bị áp giải, ông ta không ngừng chửi mắng, nhưng cuối cùng vẫn phải cúi đầu nhận lệnh.
Còn mẹ ta…
Bà không nói gì.
Chỉ là, mỗi năm ta đều nhận được thư của bà.
Ta tùy tiện ném những phong thư đó vào lò lửa, không buồn mở ra xem.
Những gì đã mất, có cố vá víu cũng chẳng thể bù đắp được.
Thà đốt đi cho sạch.
Quá khứ tối tăm không thể vãn hồi.
Nhưng tương lai…
Nhất định sẽ rực rỡ sáng lạn.
(Hoàn.)