Vọng Thư - Chương 3
6
Cố Cung Cẩm vừa kết thúc một khúc hát, cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay rầm rộ.
Hắn cúi người hành lễ, sau đó lặng lẽ lui vào hậu trường.
Nhưng bên trong đã có người đang chờ hắn.
Tiếng hát trên sân khấu vẫn vang vọng, nhưng phía sau tấm màn yên ả ấy, lại là hai thân thể quấn quýt, triền miên.
Ban đầu ta còn nghĩ, dù sao Cảnh Liên Nhi cũng sẽ kéo hắn lên lầu.
Nhưng ai mà ngờ, nàng ta lại trực tiếp ở ngay hậu trường…
Nếu nàng ta thích diễn kịch, vậy thì ta sẽ thành toàn cho nàng ta.
Khi khúc hát kết thúc, ta nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm mà cất giọng:
“Lục Minh Hủ, ngươi thực sự khiến ta buồn nôn.”
Còn chưa kịp để hắn phản ứng, màn che đã bị một bàn tay mạnh mẽ giật xuống.
Một bức xuân cung đồ sống động lập tức phơi bày trước mắt bao người.
Trong giây lát, cả khán phòng lặng ngắt như tờ, sau đó bùng nổ trong huyên náo.
Sắc mặt Cảnh Liên Nhi trắng bệch, nàng ta thét chói tai, cuống cuồng ôm chặt lấy tấm áo xộc xệch.
Cố Cung Cẩm cũng đứng sững, trên mặt tràn đầy bàng hoàng.
Bị tóm sống ngay tại trận thế này, chẳng khác nào hủy đi danh tiếng cả đời hắn gầy dựng.
Ta liếc sang Lục Minh Hủ, người lúc này đã hoàn toàn hóa đá.
Vở kịch này, không có hắn diễn thì không thể tiếp tục.
Không phụ sự mong đợi của ta, Lục Minh Hủ nghiến chặt răng, siết nắm đấm, lao thẳng lên sân khấu.
Rất nhanh sau đó, hắn và Cố Cung Cẩm đánh nhau túi bụi, khó mà phân thắng bại.
Cảnh Liên Nhi hết nhìn người này lại nhìn người kia, không biết nên ngăn họ lại trước, hay nên mặc quần áo trước.
Bên dưới, đám khán giả há hốc mồm, hai mắt sáng rực, như thể vừa được chứng kiến một màn kịch hay nhất trong đời.
Chỉ trong vòng một ngày, chuyện tai tiếng của ba người họ đã lan khắp kinh thành.
“Ngươi đã nghe gì chưa? Đích nữ Cảnh gia ngang nhiên tư thông với đào kép, cảnh tượng lúc đó, quả thực vô cùng kích thích!”
“Đúng là mất hết thể thống.”
“Nghe nói công tử nhà họ Lục tức đến nổ phổi, lao thẳng lên sân khấu mà đánh nhau với đào kép!”
“Nhưng mà, Lục công tử thì có quan hệ gì với nàng ta?”
“Nghe nói, hai người họ có hôn ước.”
“Khoan đã, chẳng phải vị hôn thê của hắn là Cảnh gia đích nữ út sao?”
Danh tiếng của Cảnh Liên Nhi lao dốc không phanh.
Từ một tiểu thư đoan trang lương thiện, nàng ta bị người đời chửi rủa thành kẻ lẳng lơ, quyến rũ phu quân của muội muội mình.
Còn Lục Minh Hủ?
Hắn vẫn cứ đứng ngoài cuộc một cách mỹ mãn.
Cái thế đạo này, nam nhân vĩnh viễn có thể che giấu bản thân thật tốt.
7
Mẫu thân ta vì tức giận mà đổ bệnh, còn phụ thân thì chỉ thẳng vào mặt Cảnh Liên Nhi, giận dữ mắng mỏ:
“Nghiệt chướng! Thật không ngờ đến tuổi này, ta còn bị con làm mất hết mặt mũi!”
Thế nhưng, dù mọi chuyện đã đến mức này, Cảnh Liên Nhi vẫn ra sức bảo vệ Cố Cung Cẩm.
Nàng ta cắn chặt răng, kiên định nói:
“Là ta hồ đồ, chuyện này không liên quan đến Cố lang.”
Lục Minh Hủ đứng bên cạnh, sắc mặt biến đổi không ngừng, trông như một bảng màu hỗn loạn.
Ta thầm cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ lo lắng, dịu dàng hỏi:
“Phụ thân định xử lý gã đào kép đó như thế nào?”
Phụ thân trầm mặc, chưa kịp mở miệng thì Lục Minh Hủ đã lên tiếng trước.
Hắn nghiến răng, giọng nói lạnh lùng mang theo sát khí:
“Hắn dám bôi nhọ sự trong sạch của Liên nhi, lại còn ngay giữa chốn đông người. Có chém thành trăm mảnh cũng không đủ để chuộc tội!”
Hắn siết chặt tay, đốt ngón tay vì dùng lực quá mạnh mà trắng bệch đáng sợ.
“Không được!”
Cảnh Liên Nhi thét lên, nàng ta trừng mắt nhìn Lục Minh Hủ, trong đáy mắt ẩn chứa hận ý sâu đậm.
“Nếu ngươi muốn giết Cố lang, vậy thì giết luôn cả ta đi!”
Phụ thân ta đã nuông chiều nàng ta quá lâu, đến mức nhìn thấy con gái mất hết liêm sỉ như thế này, ông giận đến mức đập mạnh chén trà xuống đất.
“Cảnh gia ta sao lại có thể dạy dỗ ra một đứa con không biết xấu hổ như ngươi!”
Ông ra lệnh đánh Cảnh Liên Nhi hai mươi trượng.
Sắc mặt nàng ta tái nhợt, quỳ sụp xuống, gào khóc thảm thiết:
“Không! Ta… ta đã có thai với Cố lang rồi!”
Lục Minh Hủ trợn to mắt, toàn thân khẽ run lên.
Chưa đến hai tháng, ngay cả đại phu cũng không thể xác định được, nhưng Cảnh Liên Nhi lại kiên quyết khẳng định, nói nàng ta đã có thai.
Phụ thân thở dài, giọng điệu tràn đầy bất lực:
“Gia môn bất hạnh.”
Sau đó, ông đổi hình phạt trượng hình thành giam lỏng.
Ta từng nói với Cảnh Liên Nhi, chỉ cần lấy đứa bé trong bụng ra làm con bài thương lượng, cha mẹ nhất định sẽ thuận theo, gả nàng ta cho Cố Cung Cẩm.
Nhưng ta chưa từng nói, Cố Cung Cẩm sẽ đồng ý.
Kiếp trước, ta từng điều tra ra Cảnh Liên Nhi tư bôn phóng hỏa, nhưng không tìm thấy tung tích của nàng ta.
Mãi sau này mới biết, Cố Cung Cẩm đã vắt kiệt giá trị của nàng ta, sau đó bán nàng ta vào thanh lâu.
Cuối cùng, Cảnh Liên Nhi không chịu nổi nhục nhã, nhảy sông tự sát.
Lúc ta đối chất với Cố Cung Cẩm, hắn chỉ thản nhiên nhún vai, giọng điệu vô cùng thờ ơ:
“Khách của ta có cả vạn người, nàng ta chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó. Nếu không phải vì thân phận đích nữ Cảnh gia, ngươi nghĩ ta sẽ để mắt đến nàng ta sao?”
Hắn lừa hết số bạc mà Cảnh Liên Nhi mang theo khi bỏ trốn, sau đó bán nàng ta cho mụ tú bà ở thanh lâu.
Cố Cung Cẩm vốn dĩ là kẻ tham lam đến tận xương tủy, trong mắt hắn chỉ có tiền, không có người.
Vậy thì, làm sao hắn có thể vì một đứa trẻ chưa thành hình mà từ bỏ tất cả để nhập phò Cảnh gia?
Hai tháng nữa, khi đại phu chẩn ra Cảnh Liên Nhi thực sự mang thai, sẽ là lúc ván cờ bắt đầu ngả ngũ.
Hai tháng… đủ để ta làm rất nhiều chuyện.
8
Người lẽ ra phải tìm đến Tiểu y tiên, vốn không phải ta, mà là Trưởng công chúa đương triều.
Từ nhỏ, Trưởng công chúa đã mắc bệnh ở chân, ít khi ra ngoài, cũng chưa từng để tâm đến thế sự.
Ít nhất, trước khi nàng ta giết chết tân đế, tất cả mọi người đều tin rằng nàng là một kẻ phế vật vô dụng.
Nhưng không ai biết rằng, trong khi mọi người nghĩ nàng tự buông bỏ bản thân, nàng lại bí mật thu thập danh y khắp thiên hạ, chỉ để chữa khỏi đôi chân tàn phế của mình.
Một lần tình cờ, người của nàng tìm đến Tiểu y tiên, lúc đó vẫn còn vô danh.
Ta cùng Tiểu y tiên dựng một quầy khám bệnh ngay trên phố, khám chữa bệnh miễn phí cho dân chúng.
Những người ăn mày trong miếu hoang, gia đình cũ của Tiểu y tiên, cũng giúp chúng ta sắp xếp mọi việc.
Bọn họ đã từng lang thang khắp nơi, biết rõ ở đâu có nhiều người, và ai là người cần được cứu nhất.
Họ tản ra khắp nơi, rêu rao rằng quầy khám bệnh của Tiểu y tiên có thể chữa bách bệnh.
Người đến khám càng ngày càng đông, danh tiếng của Tiểu y tiên cũng dần lan xa, cuối cùng, đã kinh động đến Trưởng công chúa.
Trong một trà lâu, Trưởng công chúa vận thường phục, nhưng khí chất cao quý bẩm sinh vẫn không thể che giấu.
Hương trà vấn vít trong không khí, nàng ta cụp mắt nhìn ta, chậm rãi nói:
“Bản cung muốn mượn người của ngươi. Ban thưởng, sẽ có người đưa đến Cảnh phủ.”
Ta quỳ dưới chân nàng, cung kính đáp:
“Tạ ơn điện hạ.”
Lúc đứng dậy, ta cố ý chao đảo, ngã vào lòng nàng.
Nàng ta theo phản xạ đỡ lấy ta, còn ta thì nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay nàng, khẽ mỉm cười đầy ẩn ý:
“Nguyện vì điện hạ mà cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.”
Trưởng công chúa híp mắt, chăm chú nhìn ta:
“Cô nương nói quá rồi.”
Con đường tranh đoạt ngôi vị của Trưởng công chúa, chưa bao giờ bằng phẳng.
Kiếp trước, nàng ta dằng co với Nhị hoàng tử, hai bên giằng co, thế lực ngang bằng.
Nhưng nàng ta không ngờ, thị vệ thân cận nhất bên cạnh mình lại là gián điệp của Nhị hoàng tử.
Vì vậy, trong trận chiến đó, nàng ta chịu tổn thất nặng nề.
Nhưng kiếp này, có ta nhắc nhở, nàng ta ắt sẽ lần theo manh mối, tra rõ lai lịch của kẻ phản bội kia.
Ban thưởng từ Trưởng công chúa không ngừng đổ vào Cảnh phủ.
Phụ thân và mẫu thân đương nhiên vui mừng, nhưng trong mắt họ, lại có một sự phức tạp khó tả.
Phụ thân cười gượng hai tiếng, nói:
“Vọng Thư quả nhiên không hổ danh là nữ nhi của Cảnh gia, mới đó đã được Trưởng công chúa để mắt đến.”
Mẫu thân thì ngồi bên cạnh, nét mặt nặng trĩu tâm sự.
Đêm đến, bà đến phòng ta, tay cầm theo món ta thích nhất—bánh đào.
Bà cố gắng mỉm cười, dịu dàng nói:
“Mấy ngày nay con bận rộn quá rồi, trông gầy đi không ít.”
Bà đẩy dĩa bánh đào đến trước mặt ta:
“Mau ăn chút đi, từ nhỏ con đã thích món này mà.”
Ta thích ăn bánh đào, nhưng Cảnh Liên Nhi lại “tâm địa lương thiện”, lúc nào cũng trách ta không biết thương người.
Nàng ta cao giọng dạy đời:
“Phú quý sinh ra xa hoa, bên ngoài còn biết bao người chết đói, mà ngươi lại chỉ nghĩ đến ăn uống!”
Nhưng nàng ta quên mất rằng, năm đó nàng ta từng giết chết tám con ngựa chỉ để ăn một quả vải tươi.
Mẫu thân luôn cảm thán rằng Cảnh Liên Nhi có lòng từ bi, và mắng ta không có phong phạm của tiểu thư Cảnh gia.
Vì thế, từ đó về sau, ta không bao giờ chạm vào bánh đào nữa.
Hóa ra, mẫu thân vẫn luôn nhớ ta thích món này.
Ta không vòng vo, hỏi thẳng:
“Nương, đã mời đại phu đến xem cho đích tỷ chưa?”
Nụ cười trên mặt bà đông cứng lại, gật đầu:
“Xem rồi, đúng là có thai hai tháng.”
“Vậy nương và phụ thân định thế nào?”
Mẫu thân thở dài, giọng nói đầy bất lực:
“Liên nhi sống chết không chịu bỏ đứa bé này, còn phụ thân con… Haiz, không nhắc tới nữa.”
Ta luôn phái người theo dõi bọn họ.
Cuối cùng, vì thương yêu nữ nhi, phụ thân đành phải xuống nước, đến tìm Cố Cung Cẩm thương lượng hôn sự.
Nhưng Cố Cung Cẩm lại thờ ơ, nghe nhắc đến chuyện hôn nhân, hắn chỉ nhếch môi lạnh nhạt nói hai chữ:
“Không cưới.”
Phụ thân tức giận mắng chửi, nói nếu không có Cảnh Liên Nhi nâng đỡ, hắn đã chẳng có ngày hôm nay.
Nhưng Cố Cung Cẩm không thèm bận tâm, bởi vì lúc này, hắn đã dựa vào Nhị hoàng tử.
Dưới sự che chở của hoàng gia, Cố Cung Cẩm không còn sợ Cảnh gia nữa, phụ thân chỉ đành chịu thua, giận dữ quay về.
Giờ đây, danh tiếng của Cảnh Liên Nhi đã hoàn toàn sụp đổ.
Nếu ai cưới nàng ta, kẻ đó chắc chắn sẽ trở thành trò cười lớn nhất kinh thành.
Nhưng nàng ta mang thai, cái bụng ngày một lớn, không thể không có người chịu trách nhiệm.
Vậy nên, bọn họ đưa mắt nhìn về phía Lục Minh Hủ—vị hôn phu của ta.
Cha mẹ ta không phải không biết Lục Minh Hủ yêu Cảnh Liên Nhi.
Đêm tuyết năm đó, khi hắn khoác áo choàng lên người ta, cũng là lúc hắn đến gặp Cảnh Liên Nhi.
Nhưng bọn họ không nỡ để Cảnh Liên Nhi gả vào Lục phủ, một gia tộc thấp kém hơn Cảnh gia.
Vậy nên, hôn sự này mới rơi xuống đầu ta.
Nhưng bây giờ, bọn họ lại muốn lấy lại.
Mẫu thân siết chặt tay áo, ánh mắt liên tục liếc về phía ta, do dự nói:
“Vọng Thư, từ nhỏ con đã hiểu chuyện hơn tỷ tỷ.”
Bà chính là người được cử đến để khuyên ta nhường hôn sự.
“Hai đứa cùng lớn lên, phải giúp đỡ lẫn nhau mới đúng. Liên nhi đã gây ra chuyện lớn như vậy, còn nhà nào chịu đến Cảnh phủ cầu hôn nàng nữa? Nhưng Minh Hủ thì khác, hắn từ nhỏ đã thân thiết với tỷ tỷ con, lại hiểu rõ mọi chuyện, mẫu thân cũng yên tâm. Không bằng… con trả hôn ước lại cho tỷ tỷ đi, sau này ta và phụ thân con sẽ tìm cho con một mối hôn sự tốt hơn.”
Ta khẽ cong khóe môi, nhẹ nhàng đáp:
“Tất cả… đều theo ý mẫu thân.”
Cái hôn ước này, ta còn ước gì sớm thoát khỏi nó đây.