Vọng Thư - Chương 1
1
Lưỡi lửa bò lên da thịt, cảm giác bỏng rát dữ dội đau thấu tận xương, mà phu quân, người đã cùng ta ân ái nhiều năm lại chỉ đứng bên lạnh lùng trông xem.
Ta dốc hết tâm sức, vì hắn mà dọn sẵn con đường hanh thông, giúp hắn từng bước thăng lên chức Thái phó, thế nhưng hắn lại muốn ta ch/ết không toàn thây.
Ta không hiểu, cố nén đau đớn, gắng gượng hỏi hắn: “Vì sao?”
Trước khi ngọn lửa nuốt chửng ta hoàn toàn, ta nghe hắn nói: “Cảnh Vọng Thư, ngươi có biết Liên nhi ch/ết th/ảm đến nhường nào không?”
Cảnh Liên Nhi…
Trong đầu ta lập tức hiện lên bóng dáng yếu đuối tựa liễu trước gió kia.
Thì ra bao năm qua, hắn chưa từng tin tưởng ta.
Dù ta đã giải thích vô số lần rằng Cảnh Liên Nhi là tự nguyện bỏ trốn cùng gã đào kép, hắn vẫn như trước, khăng khăng nghi ngờ rằng trận hỏa hoạn kia là do ta gây nên.
Sau khi ta ch/ết, bách tính ai nấy đều vỗ tay reo hò, nói ta bạo ngược thành tính, ch/ết cũng không đáng tiếc.
Lục Minh Hủ vì Cảnh Liên Nhi mà xây miếu thờ, hương khói quanh năm, thế nhưng lại không nỡ vì ta dựng một tấm bia mộ. Hắn chỉ sai người dùng một tấm chiếu rách cuốn lấy thân ta, tiện tay ném vào bãi th/a ma hoang vắng.
Cái ch/ết của ta, thả/m đến cùng cực.
Ngay cả th/i th/ể cũng bị chó hoang x/âu x/é.
Mở mắt lần nữa, ta trở về khoảnh khắc đích tỷ cố ý phóng hỏa.
Khói đen cuồn cuộn, lửa cháy ngút trời.
Vừa mới thoát khỏi căn phòng đổ sập, ta vẫn chưa hết kinh hoàng.
Lúc đích tỷ phóng hỏa, ta đang say ngủ trong phòng.
Phòng ta và nàng chỉ cách nhau một vách tường, khi nàng ra tay chẳng chút do dự, đến cả gian phòng của ta cũng bốc cháy theo.
Lục Minh Hủ vội vã chạy đến, ánh mắt không ngừng hướng về căn phòng đã cháy thành tro, giọng nói mang theo vẻ hoảng loạn:
“Hoài Liên đâu? Sao nàng ấy sao vẫn chưa chạy ra?”
Thoát khỏi cửa tử, ta ngồi bệt dưới đất, vô cùng bất lực.
Đừng nói là một lời quan tâm, hắn thậm chí còn chẳng thèm nhìn ta lấy một cái.
Giờ nghĩ lại, hóa ra tất cả đều có dấu vết từ trước.
Phụ thân ta quỳ rạp bên cạnh, gào khóc thảm thiết: “Có ai không! Nữ nhi của ta vẫn còn ở trong đó!”
Mẫu thân thì ôm chặt lấy ông, nức nở đến kiệt quệ.
Đời trước, sau khi đích tỷ chết, tất cả tội lỗi đều bị đổ lên đầu ta.
Bọn họ nói: “Tại sao người sống sót lại là ngươi? Tại sao kẻ bị thiêu chết không phải là ngươi?”
Bọn họ trách ta vì không cứu được đích tỷ. Nhưng ta đã đi cứu nàng.
Dù hận nàng đến tận xương tủy, ta vẫn lao vào viện của nàng, định kéo nàng ra ngoài. Nhưng đến nơi, ta chỉ nhìn thấy một thi thể cháy đen, được sắp đặt vô cùng cẩn thận.
Mọi người đều nói ta ghen tị đến phát điên, chính ta cố tình phóng hỏa hại chết đích tỷ.
Ta có trăm miệng cũng không thể biện bạch, nhưng bọn họ lại tin tưởng lời đồn đó không chút nghi ngờ.
Ngay lúc này, mẫu thân vừa khóc vừa mắng vào tai ta: “Đồ trời đánh! Sao ngươi không đi cứu đích tỷ của mình hả!”
Phụ thân siết chặt quai hàm, giọng trầm như thể đã định sẵn số phận của ta: “Nếu Liên nhi xảy ra chuyện gì, ngươi hãy chôn cùng nó đi.”
Kiếp trước, nỗi oan khuất này đã khắc sâu vào xương tủy ta. Kiếp này, ta sẽ từng bước rửa sạch tất cả.
Ta cất cao giọng, nói với bọn họ: “Cảnh Liên Nhi không chết.”
Kiếp trước, ta đã cảm thấy cái chết của nàng ta có gì đó bất thường. Rõ ràng giường vẫn chưa bị cháy rụi, nhưng người nằm trên đó lại hóa thành thi thể cháy đen.
Ta hao tâm tổn trí điều tra, cuối cùng quả nhiên có một lão nhân kể rằng ông từng thấy Cảnh Liên Nhi xuất hiện ở cửa sau.
Bây giờ, ta dẫn theo một đám người, chạy thẳng đến cửa sau.
2
Khi chúng ta đến nơi, Cảnh Liên Nhi đang cùng gã đào kép thu dọn hành lý, chuẩn bị chạy trốn.
Vừa thấy chúng ta, nàng ta sững sờ, gương mặt tràn đầy kinh ngạc: “Sao mọi người lại biết ta ở đây?”
Nhân chứng, vật chứng đều rành rành trước mắt. Mẫu thân ta tức giận đến mức không kịp thở, lập tức ngất xỉu ngay tại chỗ.
Phụ thân ta trợn trừng đôi mắt đục ngầu, giận dữ hạ lệnh: “Lôi tên đào kép kia ra ngoài, đánh chết!”
Lúc này, Cảnh Liên Nhi mới hoàn hồn, nàng ta “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, nước mắt tuôn như mưa:
“Phụ thân, xin hãy tha cho Cố lang! Đây đều là chủ ý của nữ nhi, không liên quan đến chàng ấy. Là nữ nhi một lòng muốn gả cho chàng, nên mới nghĩ ra hạ sách này. Nếu phụ thân muốn phạt, thì hãy phạt nữ nhi đi!”
Nàng ta dập đầu đến tóe máu, bộ dáng chân thành đến mức khiến người khác không thể không tin.
Chứng kiến người trong lòng mình vì một nam nhân khác mà khóc lóc, thậm chí không tiếc phóng hỏa để tư bôn, sắc mặt Lục Minh Hủ tái xanh, đứng chôn chân tại chỗ, như thể dưới chân bị đóng chặt đinh, không thể nhúc nhích.
Thế nào? Đã không chịu nổi rồi sao?
Nhưng con đường si tình của hắn chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Phụ thân ta cơn giận bừng bừng, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ trách phạt đứa con gái mà ông yêu thương nhất. Chỉ lạnh lùng phất tay áo, ra lệnh giam lỏng Cảnh Liên Nhi.
Còn gã đào kép kia, sau khi chịu hai mươi trượng, bị lôi ra ngoài phủ, vứt bỏ như rác rưởi.
Chỉ vì một lần tự ý bỏ trốn, ta lại phải gánh chịu cả đời ô nhục.
Thế nhưng Cảnh Liên Nhi lại chỉ bị giam lỏng, một hình phạt chẳng hề đáng kể.
Nực cười. Thật nực cười.
Mọi người đều yêu Cảnh Liên Nhi, không ai không yêu nàng ta.
Nàng ta hiền lành, lương thiện, nhân từ, trong mắt thế gian chính là bồ tát sống.
Nàng ta sẽ đem cơm thừa ban phát cho ăn mày ven đường.
Nhìn thấy người bị thương trên phố, nàng ta sẽ tốt bụng đưa họ về phủ để “chữa trị”.
Khi có gã đàn ông mất vợ nào đó tìm không được người tái giá, nàng ta sẵn sàng đứng ra giúp đỡ.
Dù không hề có chút y thuật nào, nàng ta vẫn tự mình ra tay, cầm kim chỉ và dao kéo, vụng về “chữa trị” cho họ.
Người bị thương tay thì bị nàng ta cắt luôn chân, kẻ bị trúng tên thì bị nàng ta rạch bụng.
Không ai trong số những người được nàng ta “cứu giúp” có thể sống sót rời khỏi phủ.
“Tất cả đều là ý trời cả thôi.”
Còn có một góa phu nọ, uống rượu say rồi đánh chết chính thê tử của mình.
Cảnh Liên Nhi cảm thấy hắn đáng thương, bởi rõ ràng có thê tử bầu bạn, vậy mà chỉ sau một đêm lại hóa thành cô độc.
Vì thế, nàng ta vỗ ngực bảo đảm: “Ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một cuộc hôn nhân tốt.”
Mà “một cuộc hôn nhân tốt” trong lời nàng ta, chính là ta.
Nàng ta hạ dược vào thức ăn của ta, rồi nửa đêm lén đưa gã góa phu vào phòng ta.
May mắn thay, đêm đó ta đang bị bệnh, không đụng vào đồ ăn, nên nàng ta mới không thể đắc thủ.
Nàng ta sai người đuổi nha hoàn trực đêm của ta đi, ta chỉ còn lại một mình, không nơi nương tựa, liều mạng giãy giụa.
Cuối cùng, nhân lúc gã góa phu sơ ý, ta đập vỡ đầu hắn bằng một chiếc bình hoa.
Gã góa phu đó từ đó liệt giường cả đời.
Cảnh Liên Nhi nước mắt giàn giụa, bi thương cảm thán “số mệnh hắn quá đỗi thê thảm”, rồi quay sang mắng ta độc ác vô tình.
Lời đồn lan tràn khắp kinh thành, ai nấy đều nói rằng Cảnh gia đích nữ, Cảnh Vọng Thư, hung bạo vô tình, coi mạng người như cỏ rác.
Không một ai nhắc đến chuyện gã góa phu lẻn vào phòng ta giữa đêm.
Tin đồn ngày càng bị đẩy lên cao trào, hết thùng nước bẩn này đến thùng nước bẩn khác bị hắt lên người ta, khiến danh tiếng ta hoàn toàn sụp đổ.
Mãi về sau ta mới biết, người giật dây sau màn, thổi bùng ngọn lửa của những lời vu khống ấy chính là Lục Minh Hủ.
Hắn nói:
“Nếu ngươi mất sạch danh tiếng, vậy sau này Liên nhi làm sao mà gả đi được?”
“Chúng ta đã có hôn ước, dù thanh danh ngươi có bại hoại, ta vẫn sẽ cưới ngươi.”
“Ngoan nào, đừng làm loạn nữa. Liên nhi tâm tính đơn thuần, nàng ấy không suy nghĩ chu toàn nhưng chưa từng muốn hại ngươi. Huống hồ, ngươi vẫn bình yên vô sự đấy thôi?”
Ta hít sâu một hơi, hận chính mình mù quáng, không sớm nhìn thấu sự thối rữa bên trong con người Lục Minh Hủ.
Kế hoạch tư bôn thất bại, Cảnh Liên Nhi tuyệt thực cả ngày để phản đối.
Lục Minh Hủ quay cuồng như kiến bò trên chảo nóng, cau mày quát lên: “Chẳng qua chỉ là một gã đào kép, có đáng để nàng ta làm đến mức này không?”
Ta bình thản nhìn hắn, chợt mở miệng:
“Lục Minh Hủ, giải trừ hôn ước đi.”
Hắn ngây người, phải mất một lúc lâu mới có phản ứng:
“Vọng Thư, nàng đang nói lời ngớ ngẩn gì vậy?”
Ta gạt đi bàn tay hắn vừa định đưa lên trán ta kiểm tra nhiệt độ, lạnh nhạt đáp:
“Ta bây giờ vô cùng tỉnh táo. Nếu ngươi đã một lòng hướng về đích tỷ, thì hà tất phải phí tâm với ta nữa?”
Bị ta vạch trần tâm tư, sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, khẽ gằn giọng:
“Vọng Thư, ta đã nói rồi, giữa ta và Liên nhi là trong sạch. Nàng có thể đừng bướng bỉnh trẻ con như thế không?”
Trong sạch?
Nắm tay, ôm ấp, môi kề môi, đó chính là trong sạch?
Chỉ cảm thấy ghê tởm đến cực điểm.
Hắn tiếp tục lải nhải bên tai ta cả một tràng dài, nhưng khi ta bảo ta có cách khiến Cảnh Liên Nhi tình nguyện gả cho hắn, hắn lại do dự.
Nhưng điều làm ta bất ngờ là, cuối cùng, hắn vẫn không đồng ý.
Không sao cả.
Chỉ cần để chính miệng Cảnh Liên Nhi nói ra là được rồi.