Vở Kịch Cuối Cùng - Chương 1
1
Nghe tôi nói vậy, Triệu Miểu Miểu có vẻ như bị xúc phạm.
Cô ta trưng ra gương mặt ương bướng, nhưng khóe mắt đã đỏ hoe đầy tủi thân: “Chị Linh, chị nói thế là có ý gì, em chỉ có lòng tốt thôi mà.”
Rồi lại quay đầu nhìn về phía Kỷ Thì, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, như muốn nói gì đó lại thôi.
Kỷ Thì lấy lại tinh thần, mỉm cười đi đến bên tôi, nhặt ba lô dưới đất lên, giọng nói dịu dàng:
“Đừng mới về đã giận dỗi nữa.”
Miệng thì nói vậy, nhưng cơ thể lại hơi nghiêng về bên trái, chắn trước mặt Triệu Miểu Miểu.
“Miểu Miểu còn nhỏ, đừng dọa con bé. Lát nữa anh sẽ giải thích với em.”
Tôi nhìn Kỷ Thì đang mặc bộ đồ ngủ rõ ràng không phải phong cách tôi từng chọn cho anh ta.
Đưa tay chạm thử – đúng là vải lanh.
Trước kia anh ta được tôi chăm đến mức da dẻ mịn màng, lúc nào cũng chỉ mặc đồ ngủ bằng vải bông mỏng.
Giờ mặc vải lanh, dễ bị dị ứng lắm.
Xem ra là thích lắm rồi.
“Nhỏ tuổi mà cũng biết quan tâm người khác quá ha.”
Triệu Miểu Miểu vội tháo tạp dề, xách túi bước tới bên tôi, gương mặt cố tỏ ra nhẫn nhịn dù rõ ràng đang ấm ức:
“Chị Linh, hôm nay là em đường đột. Tổng giám đốc Kỷ đã giúp đỡ em rất nhiều ở công ty, em chỉ muốn nấu cho anh ấy một bữa cơm thôi.”
“Dạ dày tổng giám đốc Kỷ không tốt, ở công ty cũng chẳng ăn uống gì. Em nghe nói chị hay đi du lịch, nếu chị có thời gian thì ráng chăm sóc anh ấy nhiều hơn một chút.”
Rồi cô ta cúi đầu nói với Kỷ Thì: “Xin lỗi tổng giám đốc, đã làm phiền anh.”
Nói xong, nhanh chóng rời khỏi nhà.
Thật nực cười.
Tôi suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Tôi làm vợ người ta gần bảy năm, đến cuối cùng lại bị một cô bé quan tâm chồng tôi “giùm” nhắc nhở phải chăm sóc anh ta nhiều hơn.
Ánh mắt Kỷ Thì dõi theo bóng cô ta rời đi, yết hầu khẽ động.
Rồi rất nhanh ý thức được tôi đang nhìn, anh ta không nhịn được hỏi:
“Sao em không nói trước khi về?”
Tôi cong môi cười, chẳng rõ là bất lực hay cay đắng.
“Nếu em nói trước, chẳng phải anh sẽ không có cơ hội ăn bữa ngon hôm nay rồi sao?”
Tôi nhớ lại trước khi về đến nhà, Kỷ Thì còn gửi tin nhắn bảo rằng hôm nay anh ta mệt, sẽ đi ngủ sớm.
Cả đồ ngủ cũng đã thay xong, người lẫn thức ăn đều chuẩn bị đầy đủ.
Nếu tôi không về, chắc anh ta cũng “ngủ” thật rồi.
2
Trong phòng nhất thời không ai lên tiếng.
Chưa đến mười phút sau, điện thoại của Kỷ Thì reo lên.
Là một bản nhạc sôi động đến lố bịch.
Hoàn toàn không phải gu mà Kỷ Thì có thể thích.
Anh ta vội vàng tắt tiếng, liếc nhìn tôi một cái, rồi vẫn quyết định nghe máy.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nghèn nghẹn của Triệu Miểu Miểu, nhưng nghe rất rõ ràng:
“Tổng giám đốc Kỷ, xin lỗi anh, chỗ này thực sự hẻo lánh quá, em đứng đợi mãi mà không bắt được xe.”
“Tổng giám đốc Kỷ, em không biết làm sao để về nhà nữa, mẹ em vẫn đang đợi ở nhà.”
Kỷ Thì bất giác cau mày, trông thật sự có phần sốt ruột.
“Đừng sợ, em cứ tìm một chỗ an toàn đứng đợi, anh xuống ngay.”
Cúp máy xong, ánh mắt Kỷ Thì lại một lần nữa rơi lên người tôi.
Anh ta đứng thẳng dậy, lên tiếng giải thích:
“Miểu Miểu vẫn còn là trẻ con, năm nay mới vừa tốt nghiệp đại học.”
“Con bé có lòng tốt đến chăm sóc anh, không đưa về nhà thì nói không xuôi.”
Nói xong như thể tự mình đã bị mình thuyết phục, cũng chẳng hỏi ý kiến tôi lấy một câu, tiện tay cầm chìa khóa xe rồi rời khỏi nhà.
Từ đầu đến cuối, đối với người vợ vừa đi xa trở về như tôi, chẳng có lấy một chút niềm vui hay quan tâm.
Chờ vài phút, tôi bước vài bước ra ban công.
Bóng dáng Kỷ Thì nhanh chóng xuất hiện.
Không rõ Triệu Miểu Miểu nói gì, sau đó lập tức nhào vào lòng Kỷ Thì.
Ra sức làm bộ dáng chim nhỏ nép vào người.
Kỷ Thì không né tránh, để mặc cho Triệu Miểu Miểu vòng tay ôm lấy cổ mình, nhón chân lên, dâng môi mình tới.
Tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt, chỉ thấy Kỷ Thì kiên trì chưa được hai giây, liền lập tức đảo ngược thế trận mà chủ động ra tay.
Hai người hôn nhau đến mức không nỡ rời.
Không hổ là người trẻ tuổi, tôi thầm cảm thán một cách nghiêm túc.
Người thì còn ở dưới lầu, vợ chính thức thì đứng ngay trên lầu, mà cũng chẳng thèm lo sẽ bị phát hiện, chỉ mải mê tuyên bố chủ quyền.
Đúng là vừa vội vàng vừa hấp tấp.
Tôi tiện tay chụp vài tấm ảnh.
Không thấy buồn, chỉ thấy đầu óc trống rỗng, tựa lưng vào sofa.
Ai rồi cũng từng trẻ, nhưng không ai mãi mãi trẻ trung.
Cũng là một đêm như thế.
Mùa đông năm đó, cả hai chúng tôi đều vẫn còn nghèo rớt mồng tơi.
Mẹ của Kỷ Thì đổ một trận bệnh nặng.
Để gom tiền, tôi ban ngày đi làm thêm, phát tờ rơi rồi rửa bát thuê, buổi tối lại ở bệnh viện chăm mẹ anh ta, cả đêm chẳng ngủ nổi bao nhiêu.
Thời gian kéo dài, cả người tôi tiều tụy thấy rõ, đôi tay cũng thô ráp như bà lão.
Kỷ Thì ôm lấy tay tôi, vừa đau lòng vừa rơi nước mắt.
Anh ta vừa khóc vừa nói, tôi đối xử với anh ta như thế, đời này anh ta nhất định không phụ tôi.
Nếu có ngày nào anh ta phản bội lời thề, vậy thì cứ để xe cán chết anh ta đi cho rồi.
Có những lúc cả hai đói quá, liền mua gói mì tôm và một cây xúc xích.
Tôi ăn phần lớn mì, Kỷ Thì thì cầm bánh bao chấm nước mì, vừa ăn vừa nhìn tôi, mắt sáng lấp lánh, từng miếng đều tràn đầy mãn nguyện.
Về sau hai đứa bắt đầu khởi nghiệp, tôi nói năng khéo léo hơn Kỷ Thì một chút.
Chúng tôi cùng nhau đi làm thị trường, tôi lo chuyện nói năng, anh ta lo chuyện uống rượu.
Hai người đồng lòng, rốt cuộc cũng gầy dựng được cơ ngơi như bây giờ.
Sau đó nữa, Kỷ Thì trở thành gương mặt mới nổi trong giới thương nhân, thời gian trôi qua, anh ta nói công ty mà vợ chồng cùng điều hành thì ra ngoài nghe không hay.
Rồi đưa cho tôi bốn mươi phần trăm cổ phần.
Miệng thì nói là để tôi được an nhàn, thực chất là đá tôi ra khỏi quyền kiểm soát công ty.
Một kẻ phụ bạc, bội nghĩa, vong ân phụ nghĩa như vậy, tôi thật sự suy nghĩ nghiêm túc.
Lời thề năm xưa của Kỷ Thì, sao đến giờ vẫn chưa ứng nghiệm đây?
3
Tối hôm đó Kỷ Thì về nhà lúc mấy giờ, hay có về hay không, tôi cũng chẳng biết.
Tôi khóa trái cửa phòng, một mình ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, lúc tôi bước ra ngoài, Kỷ Thì đã chuẩn bị sẵn bữa sáng tôi thích ăn.
Anh ta cười lấy lòng, gọi tôi tới ăn cơm.
“Hôm qua về muộn quá, anh không dám đánh thức em.”
Tôi nhìn ánh mắt né tránh của Kỷ Thì, cùng đôi môi đỏ au kia, trong đầu đã chẳng thể nào nối liền với người đàn ông ngày trước nữa.
Tự dưng thấy ghê tởm và buồn nôn.
Tôi hít sâu một hơi, cố nhịn thật lâu, rồi mới lên tiếng:
“Kỷ Thì, đừng để em thấy ghê tởm anh, được không?”
Kỷ Thì sững người.
Anh ta lấy lại phản ứng, không mấy để tâm:
“Em nói vụ anh đưa Miểu Miểu về nhà à?”
“Em đừng nghĩ nhiều, trong mắt anh con bé chỉ là một đứa trẻ, bình thường chăm sóc một chút thôi.”
“Một đứa con nít mà anh cho nó làm thư ký?”
Tôi không nhịn được bật lại.
“Anh nói xem, mới tốt nghiệp đại học, nó có cái tài cán gì để làm nghiệp vụ?”
“Linh, em đừng vô lý nữa.” Kỷ Thì cau mày, “Nếu em không yên tâm, có thể lên công ty coi báo cáo.”
Tôi cảm thấy buồn cười thật sự, bèn bật cười thành tiếng.
Ăn nói chẳng đầu chẳng đuôi, nói gì cũng vô ích.
Bữa sáng kết thúc trong không khí chẳng vui vẻ gì.
Chưa đến trưa, tôi xách túi đến thẳng công ty.
Nếu Kỷ Thì tự tin đến thế về năng lực của mình, thì tôi đây cũng nên tới xem báo cáo thử.
Vừa đến sảnh dưới, lễ tân lại chẳng biết tôi là ai.
Cô ta hỏi tôi có hẹn trước không, sau khi tôi nói không có, lễ tân liên lạc với Triệu Miểu Miểu.
Không rõ bọn họ trao đổi kiểu gì, tôi phải đứng đợi dưới sảnh tận nửa tiếng, Triệu Miểu Miểu mới từ trên lầu đi xuống.
Ngoài dự đoán, lúc đi làm cô ta ăn mặc rất “chuyên nghiệp”.
Chân váy bó sát, tất đen mỏng, cổ áo hơi xẻ, vóc dáng đầy đặn khiến mấy vị khách đi ngang cũng phải liếc nhìn.
Cô ta cười tươi rói bước đến, nhẹ nhàng đuổi lễ tân đi.
Từng cử chỉ hành động chẳng có lấy nửa phần giống thư ký.
“Ngại quá nha chị Linh, nãy giờ em cùng tổng giám đốc Kỷ họp nên xuống trễ chút, chị không phiền chứ?”
Tôi không thèm để ý đến cái kiểu khiêu khích rẻ tiền đó.
Chỉ là so với dáng vẻ ngoan ngoãn yếu đuối tối qua, đúng là một trời một vực, khiến tôi thấy khá thú vị.
Một cô gái trẻ trung lại đa dạng như thế, đàn ông mà không bị thu hút mới lạ.
Ai mà chẳng thích nhìn phụ nữ vì mình mà cố gắng làm đẹp?
Cả hai cùng bước vào thang máy, Triệu Miểu Miểu soi gương chỉnh lại tóc.
Cô ta cười hỏi:
“Chị Linh năm nay bao nhiêu rồi ạ? Nhìn vẫn trẻ quá trời.”
“Chị làm ở spa nào vậy? Đến lúc em cũng phải qua thử một lần.”
Tôi điềm tĩnh đáp lời:
“Spa đó chỉ dành cho hội viên, chi phí triệt lông thôi cũng đủ tiền lương cả năm của cô rồi.”
Triệu Miểu Miểu ngừng cười.