Vợ Chồng Sát Thủ - Chương 3
16
May trong cái rủi, người đàn ông mặc vest rõ ràng không định gây ra hỗn loạn bằng tiếng súng.
Hắn dí súng sau lưng tôi, ép tôi di chuyển, dẫn tôi đi sâu vào bên trong Styx theo lối nội bộ.
Trên đường đi, bất kỳ ai – từ dealer đến vệ sĩ – nhìn thấy hắn đều yên lặng né sang một bên, cúi đầu chào.
Không một ai thắc mắc về khẩu súng trong tay hắn.
Lòng tôi trầm hẳn xuống.
Xong rồi. Tôi đụng phải thứ dữ thật rồi.
Chúng tôi đi đến cuối hành lang, trước một căn phòng riêng xa hoa tột độ. Đèn chùm pha lê trên trần phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo lấp loáng.
“Có thể lặng lẽ đánh ngất dealer rồi lẻn vào kho hàng của Styx, cô đúng là có bản lĩnh.”
Tôi giơ tay làm động tác đầu hàng: “Tôi đâu biết anh là ông chủ của Styx. Biết sớm, tôi đã chia bài riêng cho anh rồi.”
Hắn chẳng buồn đáp lời.
“Tôi tôn trọng người có thực lực. Nên tôi sẽ để cô chết một cách minh bạch. Nightthorn.”
Đồng tử tôi co rút.
Có thể gọi ra cái tên Nightthorn—
Chết tiệt, thì ra ông chủ đứng sau Styx chính là Orbit!
Đáng lẽ biết đây là địa bàn của Orbit, tôi đã không dại gì nhận nhiệm vụ này.
Nhưng tôi không thể chết ở đây.
Chu Hành vẫn đang chờ tôi về nhà mừng kỷ niệm ngày cưới.
Tôi mỉm cười: “Chúng ta đều là dân cùng nghề, có chuyện gì không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng—”
Chưa dứt lời, tôi bất ngờ rút khẩu súng mini giấu trong lớp lót váy ra!
Nhưng Orbit còn nhanh hơn.
Hắn đá văng khẩu súng của tôi bằng một cú đá gọn gàng dứt khoát.
Tiện tay, hắn chụp lấy một chiếc nĩa bạc trên bàn, ném thẳng về phía tôi như phi tiêu.
Tôi lập tức nghiêng đầu tránh né, chiếc nĩa sượt qua má, rạch toạc chiếc mặt nạ trắng của tôi.
Khuôn mặt tôi hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn.
Khẩu súng chĩa thẳng vào trán tôi bỗng khựng lại, hơi lệch sang một bên.
“Đoàng—”
Viên đạn sượt qua tóc tôi, bắn vỡ ly pha lê bên cạnh.
Orbit không tiếp tục nổ súng.
Hắn vòng ra phía sau, ép vai tôi xuống, rồi dùng chiếc cà vạt có vẻ rất đắt tiền của hắn trói ngược tay tôi lại, buộc vào lưng ghế.
Orbit nhìn tôi chăm chú, bất ngờ hít sâu một hơi.
“Cô Nightthorn, tôi đổi ý rồi.”
“Có lẽ… chúng ta có thể hợp tác.”
17
Điên thật rồi, đúng là điên rồi.
Orbit như bị ma nhập, không những không giết tôi, mà còn định nhường cả phần thưởng cho tôi.
Hắn nói Kaveh gần đây liên tục liên hệ với một giám đốc bệnh viện tư ở thành phố L, đã có bằng chứng cho thấy bọn họ đang bí mật giao dịch nội tạng phi pháp.
Cùng lúc đó, khu vực gần Styx Club liên tục có người vô gia cư mất tích.
“Kaveh có một con chip siêu nhỏ, trong đó lưu toàn bộ giao dịch ở L thành.”
Orbit đặt khẩu súng của mình lên bàn như một lời thiện chí.
“Tôi chỉ cần con chip. Lấy được chip, mạng hắn và tiền thưởng đều là của cô.”
Tôi bình tĩnh hỏi: “Tại sao?”
Giọng Orbit dịu lại, cứ như cái kẻ lạnh như băng lúc nãy chỉ là ảo giác của tôi vậy.
Hắn thậm chí còn cười: “Cô Nightthorn, tôi nghĩ… tôi vừa yêu cô từ cái nhìn đầu tiên rồi.”
“Cút! Tự trọng một chút cho tôi nhờ.” – tôi gắt.
“Đừng tưởng là Orbit thì muốn làm gì cũng được. Tôi đã có chồng, và tôi rất yêu anh ấy.”
Orbit ngẩn người một chút, sau đó lại cười lớn hơn.
Hắn bất ngờ ghé sát, thổi một hơi vào tai tôi.
“Thì sao chứ? Chồng cô… sẽ không bao giờ biết đâu.”
18
Ngay khoảnh khắc Orbit cởi trói cho tôi, tôi lập tức chộp lấy khẩu súng trên bàn, chĩa thẳng vào hắn.
Nhưng Orbit vẫn thản nhiên, mặt không đổi sắc.
Khóe môi hắn hơi cong lên: “Cô hoàn toàn có thể 🔪 tôi ngay bây giờ, nhưng làm vậy chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ. Lần sau muốn bắt được Kaveh, e là không dễ đâu.”
Điều mà Orbit không nói, là nếu tôi thật sự 🔪 hắn ngay lúc này, e rằng chính tôi cũng đừng hòng sống sót rời khỏi Styx Club.
Hắn ung dung như thể nắm chắc mọi thứ trong tay, còn tôi thì hoàn toàn bó tay.
Nhịn… tôi phải nhịn…
Hơn nữa, vừa nãy Orbit rõ ràng có thể 🔪 tôi, nhưng lại thay đổi ý định.
Điều đó chứng tỏ trên người tôi chắc chắn có thứ hắn muốn.
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo.
“Được rồi, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Orbit liền nắm lấy cổ tay tôi – cổ tay bị cột bằng cà vạt suốt một hồi lâu – rồi cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ.
“Có đau không? Trói em lâu quá rồi, anh thật—”
Bốp—
Tôi tát thẳng vào mặt Orbit một cái rõ mạnh.
Tôi nghiến răng nén giận: “Tôi cảnh cáo anh! Tôi là phụ nữ có chồng!”
Mặt Orbit bị hất sang một bên, nhưng thân thể thì không hề nhúc nhích.
Hắn hít hít mũi, rồi cười như thể được lợi gì to lắm:
“Cô Nightthorn, tay cô… thơm thật đấy.”
Đồ điên!
Đợi đến khi Kaveh chết rồi, tôi nhất định sẽ cho hắn biết thế nào là đau khổ!!
19
Orbit tháo chiếc trâm ngọc lục bảo trên áo xuống, cài lên ngực áo tôi.
Tôi đeo một chiếc mặt nạ mới, cùng hắn đi tới phòng Tổng thống mà Kaveh đã đặt trước đó.
Chúng tôi lục tung cả căn phòng, từng ngóc ngách đều kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng chẳng phát hiện được bất kỳ thứ gì khả nghi.
Thậm chí dùng cả thiết bị quét điện tử, vẫn không thấy bóng dáng con chip đâu.
Tôi nhíu mày: “Dù mang theo bên người không an toàn, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng đó—”
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng quẹt thẻ.
Giây tiếp theo, tôi lập tức nhét Orbit vào chiếc tủ quần áo cạnh đó, rồi chui vào theo.
Tủ rất hẹp, hoàn toàn không đủ chỗ cho hai người trưởng thành.
Tôi bị ép sát vào ngực Orbit, cả người gần như rúc trọn trong lòng hắn.
Từ khe hở tủ, tôi nhìn ra ngoài – Kaveh đang sốt ruột đi tới đi lui trong phòng.
Một lúc sau, hắn bấm gọi điện thoại.
“Hàng sắp chuyển xong rồi, tiền bên anh bao giờ chuyển tới?”
Cánh tay Orbit lướt nhẹ qua eo tôi khiến tôi lạnh cả sống lưng.
Tôi trừng mắt liếc hắn, nhưng lại thấy hắn chỉ đang lôi ra một thiết bị ghi hình siêu nhỏ.
Orbit cúi đầu điều chỉnh thiết bị, đúng lúc tôi liếc qua ngực hắn.
Bên ngoài, Kaveh đột ngột lớn tiếng: “Chưa nhận được hàng hôm qua?! Sao có thể?!”
Không rõ bên kia nói gì, Kaveh im lặng mấy giây rồi bất ngờ nói:
“Tôi nghe thấy tiếng chó sủa trong bệnh viện của các người.”
Rồi hắn lập tức cúp máy.
Kaveh rút ra một cuốn sổ tay, bắt đầu viết vẽ nguệch ngoạc lên đó.
20
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của Orbit, lòng tôi bỗng nảy ra một ý, liền vòng tay ôm lấy eo hắn.
Hắn lập tức cứng đờ cả người.
Tôi đưa tay lần lên, áp lên lồng ngực ấm nóng của Orbit, rồi thì thầm bên tai hắn:
“Anh có thân hình nóng bỏng thật đấy.”
Orbit rùng mình, rồi siết chặt nắm đấm:
“Cô không phải rất chung thủy với chồng mình sao?”
Tôi cười xấu xa: “Nhưng như anh nói đấy, chồng tôi sẽ không biết chuyện ở L thành.”
Tôi chỉ tay ra ngoài cánh cửa tủ – nơi Kaveh đang cắm cúi viết không ngừng – rồi chạm nhẹ vào môi Orbit.
“Thế này không phải rất kích thích à? Giống như… vụng trộm vậy.”
Thái dương Orbit giật giật, giọng khàn hẳn đi: “Cô không phải còn định về ăn mừng kỷ niệm ngày cưới với chồng sao?”
Tôi bĩu môi, mặt đầy thản nhiên: “Dù sao anh ấy cũng chỉ là một ông chồng nội trợ.”
Tôi bật cười khẽ, giọng nhỏ nhẹ mềm mại: “Tôi vẫn thích kiểu đàn ông lạnh lùng nguy hiểm như anh hơn.”
Mắt Orbit đỏ rực, vừa định lên tiếng, thì Kaveh ở ngoài bỗng đẩy cửa bước ra.
Tôi lập tức thu lại biểu cảm, nét mặt lạnh tanh, đập nhẹ vào người Orbit:
“Làm việc chính trước đã.”
Kaveh đi vội quá, làm rơi một tờ giấy.
Tôi nhặt lên – trên đó chỉ có một đường cong ngoằn ngoèo.
Tôi cau mày: “Cái này mà là bản vẽ gì chứ, nhìn cứ như… một cái tay dị dạng ấy.”
Vừa dứt lời, trong đầu tôi bỗng lóe lên một tia sáng.
“…Cánh tay!”
Tôi thốt lên khe khẽ, lập tức quay đầu nhìn Orbit.
“Khi nãy Kaveh viết, anh ta vô thức dùng tay trái. Hắn là người thuận tay trái!”
“Nhưng lúc chơi bài, hắn chỉ dùng tay phải… tức là tay trái hắn có vấn đề!”
Ánh mắt Orbit trầm xuống, lập tức hiểu ra.
Chúng tôi nhìn nhau, đồng thanh nói:
“Hắn đã cấy con chip vào tay trái!”
Tôi còn chưa kịp nói gì thêm, Orbit đã đạp tung cửa phòng.
“Mau đuổi theo! Đường cong trên giấy là tuyến tuần tra an ninh của sòng bạc – Kaveh đang tìm đường tẩu thoát!”
21
Bệnh viện làm gì có chó.
Ý Kaveh trong điện thoại là hắn đã nghe thấy tiếng cảnh sát ở phía bên kia rồi!
Chết tiệt, cái lũ ngốc này đúng là phá hỏng hết kế hoạch!
Tôi và Orbit lao đi như bay, đuổi theo Kaveh lên tận tầng cao nhất của sòng bạc – khu sân ngắm cảnh ở tầng sáu.
Ở phía xa, Kaveh đang định nhảy xuống đoạn thang xoắn thì bị Orbit lao tới chặn lại.
Kaveh rút dao đâm thẳng về phía Orbit.
Orbit nhanh như chớp nắm lấy cổ tay hắn, vặn mạnh một cái rồi xoay người, dùng cùi chỏ đánh ngược lại, ép Kaveh ngã dập lưng vào tấm kính lớn sau lưng.
“Anh tưởng có thể trốn thoát sao?”
Kaveh nghiến răng giãy giụa, nhưng sau lưng hắn chẳng còn đường lui.
Sau lưng hắn là toàn bộ khu vực trung tâm của sòng bạc.
Trên đỉnh là mái vòm kính tráng lệ, dưới chân mái là một hồ nước giả cùng hòn non bộ cao đến năm tầng.
Sân ngắm cảnh vốn nên đông đúc, giờ chỉ còn ba người chúng tôi – khách khứa đều đã được dẫn ra ngoài xem pháo hoa.
Tôi giơ súng, chĩa thẳng vào đầu Kaveh, sắc mặt hắn trắng bệch.
“Khốn kiếp… bọn cảnh sát các người làm sao chui vào được Styx Club?!”
Orbit liếc hắn một cái đầy lạnh lẽo: “Chết đến nơi còn không biết mình chết vì ai.”
Hắn giật tung tay áo của Kaveh, bên dưới lớp thịt là ánh sáng kim loại mờ mờ.
Là con chip.
Chúng tôi đã tìm thấy nó.
Đồng tử Kaveh co rút, gương mặt hắn méo mó hẳn đi.
“Các người nghĩ mình thắng rồi?”
Hắn bất ngờ kéo ra một sợi dây mảnh từ cổ áo, ấn vào một điểm trên cánh tay!
“Tôi đã kích hoạt chế độ tự hủy của con chip rồi.”
Trên mặt hắn hiện lên nụ cười điên dại đầy bệnh hoạn:
“Chúng ta cùng xuống địa ngục nào!”
“Bảy… sáu… năm—”
“Lùi lại mau!!!” – tôi hét lên, vội vàng kéo tay Orbit, định kéo hắn tránh xa.
Nhưng Orbit lại đẩy tôi ra, rồi một mình lao lên—
Hắn ôm chặt lấy Kaveh, đâm thẳng người hắn qua tấm kính chắn, hai người cùng rơi xuống hồ nước phía dưới!
Ầm!!!
Một tiếng nổ lớn vang lên, pháo hoa bên ngoài cũng nổ tung rực rỡ trên bầu trời cùng khoảnh khắc ấy.
“CHỒNG ƠIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!!!!!!!!!!!!”