Vợ Chồng Sát Thủ - Chương 2
08
Tôi thản nhiên điều chỉnh lại tuyến đường, bước chậm rãi về phía đại lộ Elwood.
Mục tiêu hôm nay là một giám tuyển nghệ thuật – Grant.
Hắn đứng sau hàng loạt dự án “quỹ nghệ thuật”, còn lợi dụng các buổi triển lãm, tiệc tùng để buôn lậu cổ vật và rửa tiền.
Người thuê tôi là một nhà sưu tầm gốc Ấn Độ.
Một loạt tranh sơn dầu thời Trung Cổ trong bộ sưu tập của ông ấy được mang đi triển lãm theo lời Grant, nhưng khi trả về, gần ba mươi phần trăm trong số đó đã bị tráo thành hàng giả.
Vì vậy, ông ta đã chi mười vạn đô la Mỹ để tìm đến tôi.
Nhiệm vụ lần này không quá phức tạp, tôi vốn định sáng nay kết liễu đời Grant ngay trong biệt thự của hắn.
Nhưng tôi không ngờ lại bị người khác theo dõi.
Người đó không chỉ lợi hại mà còn rất kỳ lạ.
Tôi cố tình để lộ sơ hở, tính ra tay khi hắn hành động—thế mà đối phương lại hoàn toàn không có ý định động thủ.
Chẳng lẽ mục tiêu không phải tôi? Là tổ chức?
Hay chỉ là một đặc vụ đang thu thập thông tin?
Triển lãm trong phòng tranh sắp bắt đầu, tôi quyết định không lãng phí thêm thời gian nữa.
Cùng lắm thì giết Grant trước, rồi xử lý kẻ bám theo sau.
09
Mười một giờ đúng, toàn bộ hệ thống giám sát của phòng tranh Sanctum bị vô hiệu hóa.
Tôi đã cắt đuôi được kẻ theo dõi, còn thay bộ sơ mi caro mặc buổi sáng thành một chiếc váy dạ hội sang trọng, chỉnh tề.
Grant xuất hiện trong phòng tranh, tôi tiến đến chào hỏi như bao khách mời khác, tỏ ra thân thiện và nhã nhặn.
“Được rồi, Nightthorn. Tiếp theo Keyboard sẽ tạo ra chút hỗn loạn, cô tranh thủ thời điểm đó lẻn vào phòng nghỉ của Grant.”
Giọng Lilith vang rõ trong tai nghe ẩn.
Mọi thứ đã sẵn sàng. Tôi âm thầm ẩn mình trong phòng nghỉ của Grant, chờ thời cơ để ra tay chí mạng.
Nhưng người tôi chờ không phải Grant, mà là tiếng của Lilith vang lên đầy hoảng hốt.
“Rút đi, Nightthorn, không cần nữa. Grant chết rồi.”
“Là… Orbit ra tay.”
Tôi nhanh chóng dọn dẹp dấu vết, vừa nghe Lilith tóm tắt lại tình hình, vừa bình tĩnh quay lại đại sảnh của phòng tranh.
Dưới sự điều khiển của Keyboard, hệ thống giám sát đã bị gián đoạn đúng một phút. Khi được khôi phục, Grant đã nằm chết trong khu vực trưng bày đặc biệt—
Một khu trưng bày dự kiến sẽ được mở cửa sau hai tiếng nữa.
Thi thể Grant quỳ rạp trước bức tranh sơn dầu mang tên “Thánh đồ phản bội”.
Viên đạn xuyên từ chính giữa trán hắn, trúng ngay phần tim của nhân vật thánh đồ trong tranh.
Bên cạnh bức tranh, có một tấm thẻ đen viền vàng được dán lên.
Trên đó chỉ có một từ duy nhất:
Orbit.
10
Lilith vô cùng bồn chồn, tôi còn nghe thấy cả tiếng cô ta đang cắn móng tay.
“Chỉ có mười vạn thôi đấy! Orbit tuyệt đối sẽ không nhận loại đơn hàng này, càng không thể để lại tên như vậy!”
“Chẳng lẽ có ai trong tổ chức chọc giận hắn sao? Hắn đang cảnh cáo tổ chức à? Hay là cái phòng tranh này có vấn đề?”
Tôi không muốn mở miệng.
Trong đầu tôi chỉ toàn là… mười vạn đô vừa tan thành mây khói.
Tôi không kìm được mà nhắn tin cho Chu Hành.
【Chồng ơi, công việc mệt quá. Em nhớ anh lắm.】
Chu Hành vốn luôn trả lời tin nhắn của tôi trong vòng một nốt nhạc, nhưng lần này lại mất một lúc mới hồi âm.
【Anh cũng rất nhớ em.】
【Rất muốn gặp em ngay lập tức.】
Tim tôi mềm nhũn cả ra, chỉ muốn lập tức về nhà ôm chặt lấy anh.
Nhân lúc thi thể Grant vẫn chưa bị phát hiện, tôi vội vàng mua một bức tranh sơn dầu vẽ đầy hoa cỏ trong phòng tranh.
Thật lòng mà nói, tôi chẳng hiểu gì về mấy thứ này.
Nhưng tôi biết, người chồng dịu dàng của tôi nhất định sẽ thích.
11
Chu Hành quả nhiên rất bất ngờ.
Anh mặc đồ ở nhà, ôm chặt lấy tôi.
“Thì ra hôm nay em đi mua quà cho anh à. Em thật tốt, vợ ơi.”
Tôi xoa đầu anh, cảm giác thất bại do Orbit mang lại lúc ban sáng lập tức tan biến hết sạch.
“Hôm nay anh làm gì? Có nhớ em không?”
Chu Hành mỉm cười: “Hôm nay anh thử vẽ tranh, nhưng phát hiện mình chẳng có chút năng khiếu nào cả.”
Tôi nhớ rõ trong nhà không có sơn dầu, đang định hỏi thì Chu Hành lấy ra một chiếc hộp tinh xảo.
Anh mở nắp hộp, bên trong là một chiếc váy dạ hội cực kỳ lộng lẫy.
Chiếc váy đỏ hở lưng được đính đầy đá quý ánh vàng, vừa nhìn đã biết là vô cùng đắt tiền.
“Vợ à, em có thích kiểu váy này không?”
Chu Hành cắn nhẹ vành tai tôi, “Anh hình như chưa bao giờ thấy em ăn mặc thế này.”
Một lập trình viên dĩ nhiên không thể mặc như vậy.
Tôi chỉ mặc mấy bộ váy này khi phải hóa trang làm nhiệm vụ, và cũng chỉ mượn từ chỗ của Lilith.
Nhưng đến tối, chiếc váy đỏ xinh đẹp đó rất nhanh đã bị vò nhăn nheo.
Tối nay Chu Hành dường như đặc biệt khao khát, anh hôn tôi đến nghẹt thở.
Dù vậy, tôi vẫn rất chiều chuộng người chồng yếu đuối của mình.
Ngay cả khi hai chân tôi đã mềm nhũn, tôi vẫn dịu dàng dặn anh:
“Chồng ơi… lần sau đừng… đừng hoang phí nữa.”
“Em hiếm khi… mặc váy… chiếc này đắt quá…”
Lời tôi nhanh chóng bị nuốt trọn trong những nụ hôn dồn dập của Chu Hành.
Có lẽ là vì lòng tự tôn của một người chồng nội trợ?
Người chồng yếu đuối không thể tự lập của tôi đáng yêu đến thế, khiến tôi càng thêm quyết tâm nỗ lực cho cuộc sống của hai đứa mình.
Chỉ là tôi không ngờ, lần sau mặc váy lại đến sớm như vậy.
12
Tại sòng bạc ngầm lớn nhất thành phố L – Styx Club, tôi mặc một chiếc đầm đen bó sát, thành thạo chia bài cho vị khách trước mặt.
Tất cả những người có mặt trong sòng bạc, bao gồm cả tôi, đều đeo mặt nạ trắng tinh không hoa văn.
Và ngay trong sòng bạc xa hoa này, vừa có nhiệm vụ trị giá một triệu đô mà Lilith giao cho tôi, vừa có truyền thuyết sống khiến mọi sát thủ phải khiếp sợ – Orbit.
Nhìn khung cảnh xa hoa trụy lạc trước mắt, tôi lại bất giác nghĩ đến Chu Hành – người lúc này đang ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi về.
Tôi nói với anh là đi công tác ở bờ Đông, nhưng thực tế thì…
Tôi nhớ lại nụ cười dịu dàng của Chu Hành, những cơ bắp thả lỏng, và chiếc áo len vẫn còn vương hơi ấm của anh—ánh mắt sau lớp mặt nạ của tôi bất giác trở nên dịu dàng.
Tôi thở hắt ra một hơi.
Nghĩ đến việc sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể lao ngay vào vòng tay chồng, lòng tôi bỗng trào dâng nguồn động lực vô tận.
Dù là Orbit, tôi cũng phải đấu một trận với hắn!
13
Mục tiêu lần này tên là Kaveh, ba mươi tám tuổi, người gốc Ba Tư, quốc tịch Anh.
Hắn ta bề ngoài nhã nhặn lịch thiệp, thực chất lại là một con quỷ tàn nhẫn. Kaveh lấy danh nghĩa làm từ thiện để đầu tư vào các dự án y tế đa quốc gia, nhưng ngầm đứng sau cung cấp tài chính và tài nguyên cho những cuộc thí nghiệm phi pháp lên cơ thể người.
Người thuê tôi là một người mẹ mất con.
Con gái bà được đồng nghiệp của tôi cứu về từ “trại thí nghiệm” của Kaveh, lúc ấy đã mất cả hai nhãn cầu lẫn đôi chân.
Ngày thứ ba sau khi được cứu về, cô bé mười bảy tuổi dùng dao gọt trái cây tự sát.
Chuyện trước đó đã khiến Kaveh cảnh giác hơn nhiều, dạo gần đây đi đâu hắn cũng mang theo một đội vệ sĩ.
Nhưng ở Styx Club, bất kỳ ai không có thư mời đều không được phép bước vào.
Và đó chính là cơ hội của tôi.
14
Tôi lặng lẽ chờ đợi, cho đến khi Kaveh – vẫn đeo mặt nạ – bước đến bàn bài nơi tôi đang đứng.
Các ngón tay tôi thoăn thoắt, thành thục xào bài, chia bài.
Ngay khoảnh khắc những quân bài bay thành vòng cung, tôi đã ra tay.
Một lá A, một lá K, rơi vào tay Kaveh.
Mấy ván trôi qua, Kaveh thắng được không ít chip.
Hắn hơi khịt mũi, tay trái đỡ lấy khuỷu tay phải, trông có vẻ thư giãn hoàn toàn.
Nhưng tôi thì càng lúc càng căng thẳng.
Trong khi tôi liên tục nhả bài cho Kaveh, lại có một người đàn ông luôn thắng.
Thậm chí còn thắng nhiều hơn tổng số chip của cả bàn cộng lại.
Người đó mặc một bộ vest nhung đen được cắt may hoàn hảo, chiếc trâm cài bằng ngọc lục bảo lấp lánh rực rỡ trong ánh đèn mờ.
Nhưng bất kể thắng bao nhiêu, ánh mắt anh ta vẫn lạnh nhạt, chẳng hề gợn sóng.
Người đàn ông thong thả sắp xếp chip trước mặt, từng động tác đều toát lên khí chất của kẻ ở tầng lớp trên – lạnh lùng, xa cách.
Anh ta chắc chắn đã nhìn ra tôi đang giở trò.
Tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị bước vào ván tiếp theo.
Đột nhiên, toàn bộ đèn trong sòng bạc vụt tắt.
Một giây sau, từ loa phát ra giọng nói trầm thấp:
“Thưa quý ông quý bà, chào mừng đến với giờ khiêu vũ nửa đêm của Styx Club.”
15
Một chùm ánh sáng vàng u tối rọi xuống khu vực vũ trường phía bên kia sòng bạc.
Giai điệu jazz nhẹ nhàng vang lên, đám đông bắt đầu chuyển động.
Những quý ông đưa tay ra, các quý cô mỉm cười đặt tay lên.
Từng cặp mặt nạ xoay vòng dưới ánh đèn, chạm nhau rồi lướt qua nhau.
Tôi tựa vào cạnh bàn bài, ánh mắt bám chặt theo Kaveh, người đang bước về phía sàn nhảy.
Tôi khẽ đưa tay vào bên hông váy, đầu ngón tay đã chạm đến chuôi dao—
Tôi đã lên sẵn kế hoạch: sẽ dẫn Kaveh vào vùng tối, rồi âm thầm kết thúc sinh mạng của hắn.
Tôi vừa nhấc chân, một luồng lạnh kim loại bất ngờ áp sát vào thắt lưng tôi!
“Đứng yên.”
Giọng nam trầm thấp, lạnh lẽo, không mang chút cảm xúc.
Tất cả thần kinh trong người tôi lập tức căng như dây đàn, nhưng nét mặt vẫn không thay đổi.
“Styx cấm mang theo vũ khí.”
“Nếu anh nổ súng ở đây, anh cũng đừng hòng sống sót mà rời khỏi.”
“Vậy sao?” Giọng người đàn ông vẫn bình thản. “Cô có thể thử.”