Vợ Chồng Sát Thủ - Chương 1
01
Ngay khi viên đạn xuyên qua thái dương mục tiêu, tôi nhận được tin nhắn từ chồng tôi – Chu Hành.
Tôi nhanh chóng kéo xác nạn nhân vào góc, túm lấy sợi dây thừng đã được cố định từ trước bên cửa sổ, nhảy xuống dưới.
Chiếc Aston Martin đen đợi sẵn bên dưới.
Tôi ngồi vào xe, nhận lấy khăn giấy mà Lilith đưa từ ghế lái sang, lau sạch máu trên tay.
Mở điện thoại, màn hình hiện lên ảnh Chu Hành mặc tạp dề trống trơn – chỉ có tạp dề.
Cảm giác hạnh phúc trong tôi dâng lên, y hệt như… cơ bụng của anh ấy: rõ nét và đầy quyến rũ.
Tôi dịu giọng: “Chồng yêu, đợi em nhé. Hôm nay làm thêm hơi muộn chút, em về liền đây.”
Lilith lập tức trợn mắt:
“Dạ tỳ à, Nightthorn! Buồn nôn quá rồi đấy! Không phải mấy người Hoa Quốc các cô đều rất kín đáo sao?!”
Tôi cười khẽ:
“Nếu cô cũng có một ông chồng vừa biết nấu ăn, vừa giặt đồ, lại còn ngoan ngoãn ở nhà chờ mình… cô cũng sẽ như tôi thôi.”
Lilith giơ ngón giữa với tôi:
“Đó là vì anh ta tưởng cô là lập trình viên vất vả!”
Tôi nhún vai. Không sao cả.
Lilith ghen tỵ với tiểu bảo bảo ngoan hiền của tôi thôi.
02
Tôi tên thật là Đường Vũ, mật danh Nightthorn, là thành viên của tổ chức sát thủ quốc tế “X”.
Một năm trước, tôi kết hôn với Chu Hành – đối tượng xem mắt của tôi.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Ở đất nước M này, để tìm được một người phù hợp rất khó.
Nhưng Chu Hành thì hoàn hảo đến từng chi tiết – đúng chuẩn hình mẫu lý tưởng của tôi.
Anh ấy là con lai Hoa – M, cao ráo, đẹp trai, dịu dàng vô cùng.
Tóc đen mềm mại, tính cách mềm mại, ngực cũng mềm mại…
Có lẽ với nhiều người, lấy một “ông nội trợ” là điều không thể chấp nhận.
Nhưng với tôi, đó là… sự kết hợp hoàn hảo nhất.
Bên ngoài đánh nhau giết người cả ngày, về nhà có người nấu cho một bàn đồ ăn ngon, ôm chồng mềm mềm ấm ấm…
Cuộc sống như thế, còn gì hạnh phúc hơn?
03
Khi tôi vừa mở cửa vào nhà, Chu Hành lập tức đến giúp tôi cởi áo khoác rồi ôm chầm lấy tôi.
“Vợ yêu, cuối cùng em cũng về rồi.”
“Đèn phòng khách hỏng mất một cái, anh sợ lắm nhưng không biết sửa…”
Tôi rúc vào lòng anh, rồi bước lên ghế, tay không thay bóng đèn.
Với đôi tay chỉ cần 22 giây để lắp ráp một khẩu Desert Eagle, thì việc này quá dễ.
Chu Hành nhìn tôi đầy ngưỡng mộ:
“Vợ ơi, em giỏi quá!”
Tôi hôn anh một cái.
Trong lòng tôi, người nấu được cả bàn tiệc ngon thế này cũng đáng để sùng bái không kém.
Khi ăn cơm, tôi hỏi vu vơ:
“Chồng yêu, hôm nay ở nhà làm gì vậy?”
Chu Hành ngừng lại một chút, rồi mỉm cười:
“Anh tưới cây, dọn dẹp nhà cửa… rồi chuẩn bị bữa tối cho em đó.”
Thấy chưa? Chính là hình mẫu người chồng hoàn hảo.
Tôi không kìm được mà ghé sát vào anh, vòng tay ôm eo, thì thầm bên tai:
“Ăn xong rồi… mình ăn cái khác nhé?”
Chu Hành rất biết điều, bế thẳng tôi lên giường.
Nhưng đúng lúc anh định cởi nút áo của tôi…
Anh đột nhiên khựng lại.
“Khoan đã, không phải em nói hôm nay tăng ca à? Mà tại sao trong túi em lại có một… cà vạt nam nhăn nhúm?”
Tôi trơ mắt nhìn anh lôi ra một chiếc cà vạt bị vò nát từ túi áo tôi—
Chính là thứ tôi đã dùng để siế//t cổ mục tiêu hai tiếng trước.
04
Chu Hành ôm chặt tôi, nước mắt như từng hạt ngọc đứt dây rơi xuống không ngừng.
“Anh đã làm gì không tốt, mới khiến vợ anh muốn đi tìm tình nhân?”
“Anh nấu ăn không ngon bằng hắn sao? Trên giường cũng không bằng hắn sao?”
“Hay là em thấy anh cứ ở nhà mãi, không chịu ra ngoài đi làm? Nhưng anh có rất nhiều tiền tiết kiệm, anh sẽ đưa hết cho em.”
“Vợ ơi… em không được bỏ anh…”
Vừa khóc vừa nức nở, những lời phủ nhận của tôi cũng chỉ còn lại tiếng thở dốc đứt quãng.
Tôi chỉ có thể bất lực mà ôm anh ấy chặt hơn nữa.
Sáng hôm sau, tôi lại lần nữa nhấn mạnh với Chu Hành rằng, tôi thật sự, thật sự chỉ yêu một mình anh, tuyệt đối không hề phản bội.
Nhưng tôi lại không biết phải giải thích thế nào về chiếc cà vạt đó.
Chẳng lẽ tôi có thể nói cho Chu Hành biết, người vợ làm lập trình tăng ca sớm tối của anh thực ra là một sát thủ tay nhuốm đầy máu sao!!!
Chu Hành yếu đuối như vậy, chắc chắn sẽ không thể chịu đựng nổi.
Anh sẽ sợ đến mức đòi ly hôn với tôi mất!
05
Để thể hiện lòng trung thành với chồng yêu, tôi đã không nhận nhiệm vụ suốt một tuần liền, mỗi ngày đều ở nhà với Chu Hành.
Tôi mua rất nhiều bó hoa cho anh, còn có đủ loại hàng hiệu xa xỉ, thậm chí còn để anh toàn quyền… xử lý tôi trên giường.
Nhưng Chu Hành vẫn ủ rũ không vui.
Bởi vì anh muốn tôi đưa chiếc cà vạt kia cho anh, còn tôi thì đã đốt nó mất rồi.
Bảo bối à, đó là hung khí đấy ——!
Tôi quen sống trong thế giới đầy hiểm nguy, nhưng tôi tuyệt đối không thể để người chồng yếu đuối của mình gặp phải bất kỳ mối nguy nào.
Chu Hành càng thêm buồn.
Thế nhưng anh vẫn vừa nấu cho tôi bữa ăn thịnh soạn, vừa kiên định nói:
“Không phải lỗi của em.”
“Vợ ơi, anh tin em không có ngoại tình.”
“Nhất định là người ngoài xấu xa nào đó, định quyến rũ em, nên mới bỉ ổi đến mức nhét cà vạt vào túi em.”
Tôi đành phải chấp nhận cái lý do “có người muốn quyến rũ tôi” để giải thích cho cái cà vạt đó.
“Đúng vậy chồng ơi, nhất định là tên đồng nghiệp lập trình đáng chết của em. Nhưng em tuyệt đối không bị hắn dụ dỗ.”
“Em ghét lũ người máy vô cảm ấy, em chỉ thích kiểu người dịu dàng như anh thôi, khiến em muốn bảo vệ đến tận cùng.”
Chu Hành đang mở đồ hộp thì khựng lại.
“Bảo bối…” Anh đưa dao và hộp cho tôi, “Anh mở không được. Giúp anh nha?”
Tôi nhẹ nhàng mở nắp hộp ra.
Chu Hành nhìn tôi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và yêu thương, hàng mi dài cong rũ xuống như chiếc quạt nhỏ mềm mại. Tôi vòng tay ôm anh từ phía sau.
Tuy chỉ cao đến vai anh, nhưng tôi lại cảm nhận rõ ràng được sự dựa dẫm của anh dành cho tôi.
Tôi dịu dàng dỗ dành người chồng xinh đẹp của mình: “Nếu một ngày nào đó em thật sự phản bội, anh có thể đánh em một trận, rồi ly hôn với em.”
Tôi nghe thấy người phía trước bằng giọng điệu dịu dàng quen thuộc nói:
“Không đâu, anh sẽ 🔪 hắn. Chúng ta sẽ không ly hôn đâu.”
Một câu nói đùa trẻ con như vậy thôi.
Nhưng rõ ràng Chu Hành ở nhà đến con gà còn không dám giết.
Tôi không nhịn được mà càng thêm mềm lòng, lại thấy áy náy vì đã giấu anh thân phận thật của mình.
Chắc chắn người chồng yếu ớt, không thể tự chăm sóc bản thân của tôi chưa bao giờ dám mơ đến chuyện — vợ mình thật sự từng giết rất nhiều người.
06
Mãi đến khi Lilith rốt cuộc không nhịn được mà chửi tôi một trận trong kênh liên lạc của tổ chức, tôi mới nói với Chu Hành rằng, tôi buộc phải kết thúc kỳ nghỉ, quay về công ty gõ code.
“Dạo này người ít việc nhiều, mà cô dám nghỉ tròn một tuần không nhận nhiệm vụ? Cô có thể đừng suốt ngày bám lấy ông chồng nội trợ của mình được không hả?”
“Tôi cứ tưởng cô sẽ cưới ai đó trong tổ chức cơ đấy, ai ngờ cô lại đắm chìm trong bể tình như vậy!”
Tôi thật sự chẳng buồn đôi co với Lilith.
Cô ta không hiểu được thế nào là hạnh phúc.
“Dạo này có nhiệm vụ nào lớn không?” Tôi không kiềm được mà cong khóe môi. “Tháng sau là kỷ niệm một năm ngày cưới của tôi với chồng tôi. Tôi muốn tặng anh ấy một món quà thật đắt.”
Lilith mắng tôi một tiếng “bitch”.
Cô ta cười khẩy: “Có đấy, thưởng 1 triệu đô. Nhưng tiếc là người khác nhận mất rồi.”
Tôi chẳng bận tâm: “Tôi rất ít khi để người khác giành trước. Cô không tin vào tôi à?”
Nhưng câu tiếp theo của Lilith lại khiến tôi hơi sững người.
Lilith nói: “Nhưng người nhận nhiệm vụ lần này, là Orbit.”
07
Orbit – cái tên mà bất kỳ sát thủ nào cũng đều biết rõ, một tồn tại vượt xa tầm với của số đông.
Hắn không trung thành với bất kỳ tổ chức sát thủ nào, chỉ lấy “hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo” làm mục tiêu duy nhất.
Bất kể mục tiêu là ai, ở đâu, Orbit cũng sẽ hoàn thành trong thời gian quy định—
Dù đó là Tổng thống, lãnh chúa, hay một sát thủ hàng đầu khác.
Tên của hắn luôn nằm trong danh sách truy nã với mức thưởng cao nhất trên dark web, nhưng không ai dám nhận nhiệm vụ săn hắn.
Tên “Orbit” nghĩa là “quỹ đạo”, nên trong giới sát thủ luôn truyền tai nhau một câu:
“Thế giới vận hành theo quỹ đạo của Orbit.”
Lúc còn trẻ, tôi từng không tin mấy lời đồn đó, đã từng nhận một nhiệm vụ mà Orbit cũng đã tham gia.
Kết quả là tôi chỉ có thể đứng từ xa, nhìn mục tiêu bị bắn vỡ sọ một cách hoàn hảo từ khoảng cách 600 mét—ngay cả cái bóng của Orbit tôi cũng không thấy.
Nhưng giờ khác rồi, tôi là người có gia đình.
Tôi là người phụ nữ phải nuôi một ông chồng yếu đuối!
Tôi vẫn quyết định thử giành lấy nhiệm vụ lần này.
Chỉ cần nghĩ đến việc tranh đấu với một sát thủ như Orbit, adrenaline đã tăng vọt.
Huống chi không biết vì sao, cả năm nay Orbit gần như không nhận nhiệm vụ nào, nên một khi hắn ra tay, nhiệm vụ đó chắc chắn rất thú vị.
Nghe nói năm ngoái, khi từ chối nhiệm vụ ám sát một thủ lĩnh lính đánh thuê có giá 5 triệu đô, Orbit từng nói rằng:
“Sau này tôi sẽ đặt gia đình lên hàng đầu, bớt đánh giết đi.”
Nhưng chẳng ai tin.
Mọi người chỉ đoán rằng Orbit đã kiếm đủ tiền, đang tính rút lui khỏi giới sát thủ.
Lilith lại bắt đầu buôn chuyện: “Nghe đồn Orbit có dòng máu Hoa Quốc đấy, mấy người Hoa Quốc các cô có phải ai cũng—”
Tôi lập tức tắt kênh liên lạc.
Phía sau tôi, dường như… có ai đó đang theo dõi.