Viên Viên - Chương 3
8
Vừa bước vào khu chung cư, tôi liền chú ý đến một người lạ ở chỗ bảo vệ, trên tay ôm một con chó lông xù trông rất giống Viên Viên.
Tôi nhìn thêm vài lần, chợt nghe người đó nhắc đến Lục Từ.
“Đúng vậy, là Lục tiên sinh, Lục Từ.”
“Lần trước cậu ta mua chó vào nửa đêm, đưa ngay mười vạn tệ rồi mang đi một con chó có vấn đề về thần kinh.”
“Tôi thấy áy náy quá, nếu cậu ta muốn, tôi có thể đổi cho con khác.”
“Tôi gọi điện nhưng không liên lạc được, nên đành đến đây nhờ các anh chị liên hệ giúp.”
… Mua chó vào nửa đêm?
Mười vạn tệ?
Tôi không kìm được, bước lên hỏi: “Xin hỏi, anh ta mua chó khi nào vậy?”
“Cách đây nửa tháng, vào đêm ngày mùng bảy! Tôi cũng thấy kỳ lạ lắm, ai lại đi mua chó vào nửa đêm chứ? Còn đưa ngay mười vạn tệ, cậu ta giàu quá nhỉ…”
Tôi sững người.
Vậy ra đêm hôm đó tiếng chó sủa thảm thiết là vì nó vừa đến một môi trường xa lạ, chưa thích nghi được nên mới sủa dữ dội như vậy.
Vậy ra chuyện chó nhà anh ta thích nghe máy nghe nhạc, cũng chỉ là một lời nói dối?
Vậy thì anh ta giữ chiếc máy nghe nhạc đó, rốt cuộc là vì điều gì?
Tôi không muốn biết nữa.
Tôi chỉ biết rằng Lục Từ là một kẻ lừa dối, một kẻ đại lừa dối!
Tôi đặt đồ ăn trực tuyến, mua vài chai rượu, nhưng quên mất rằng mình tửu lượng kém.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, A Điền đang đứng bên cạnh nhìn tôi đầy lạnh lùng: “Khai mau! Cậu và anh ta có quan hệ gì?!”
“Anh ta… ai cơ?”
“Còn ai vào đây nữa? Chẳng phải là Lục Từ được Lâm Vi bao nuôi sao! Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lúc tôi đến, anh ta vẫn còn ở trong nhà cậu đấy!”
Tôi chột dạ đứng dậy: “Tôi… tôi không nhớ gì cả.”
“Đừng giả vờ! Tôi biết thừa cậu uống say nhưng không bao giờ mất trí nhớ đâu!”
9
Đúng vậy, dù tôi uống say cũng không bao giờ mất trí nhớ.
Ký ức về tối hôm qua… thật không nỡ nhớ lại.
Tôi uống say, nằm trên sofa đếm sao thì Lục Từ trở về.
Anh ta không ngừng gõ cửa nhà tôi, gọi điện cho tôi liên tục.
Tôi thấy phiền quá, mở cửa định mắng anh ta một trận, nhưng vừa mở cửa ra đã lao thẳng vào lòng anh ta.
Anh ta bế tôi vào nhà, pha nước mật ong cho tôi uống…
Khung cảnh này quen thuộc quá, giống như đêm anh ta say rượu hôm trước.
Nhưng tôi lưu manh hơn anh ta nhiều…
Tôi kéo áo khoác của anh ta xuống, cởi hai cúc trên áo sơ mi, cuối cùng bị anh ta giữ chặt cổ tay lại.
Khuôn mặt anh ta thoáng vẻ hoảng hốt: “Giang Thiện, em làm sao vậy?”
Làm sao là làm sao chứ? Chẳng phải chỉ muốn chiếm chút lợi thôi à?
Tôi nghi ngờ anh ta giả vờ không hiểu.
Tôi nằm gọn trong lòng anh ta, bóp cằm anh ta, hỏi: “Lục Từ, Lâm Vi bao nuôi anh, trả cho anh bao nhiêu tiền vậy? Có thể… để tôi bao nuôi anh không?”
Anh ta nhíu mày: “Lâm Vi bao nuôi tôi?”
“Ừ, cả giới đều đồn ầm lên rồi! Anh không cần phải thấy xấu hổ, kiếm tiền bằng bản lĩnh thì có gì đáng xấu hổ đâu!”
Anh ta cười như thể bị chọc giận: “Vậy em nghĩ tôi đáng giá bao nhiêu?”
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, đôi mắt anh ta sâu thẳm, lộ ra nét nguy hiểm đầy mê hoặc.
Tôi nuốt nước bọt, có chút chột dạ: “Thôi bỏ đi, tiền của tôi còn có việc khác cần dùng.”
Anh ta bật cười thành tiếng.
Nụ cười của anh ta đẹp quá, đẹp đến mức khiến tôi thần hồn điên đảo, lại muốn trêu chọc anh ta: “Anh đừng cười nữa, cười thêm chút nữa là tôi hôn anh đấy, tin không?”
Không những không dừng lại, anh ta còn từng chút từng chút tiến lại gần.
Men rượu bốc lên, lòng hiếu thắng cũng tăng vọt, tôi không thể để thua khí thế được!
Vì vậy, tôi nhắm mắt lại và hôn lên môi anh ta.
Cơ thể anh ta rõ ràng cứng đờ, mặc kệ tôi vụng về hôn lung tung.
Đúng lúc đó, A Điền gọi điện thoại tới.
“Nhà mới chọn xong rồi, mai chuyển nhà nhé?”
Tôi gật đầu lia lịa: “Được… mai chuyển, tôi còn muốn uống nữa!”
“Cậu uống rượu rồi à? Mấy hôm trước còn bảo không bao giờ uống cơ mà!”
“Không phải đâu, nghe tôi giải thích…”
Chưa kịp giải thích xong, cuộc gọi đã bị Lục Từ ngắt đi.
Khuôn mặt anh ta vẫn chưa hết đỏ, từng bước tiến lại gần, đẩy tôi ngã xuống sofa rồi hôn tới tấp.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, đến mức tôi cảm giác như bản thân sắp bay lên rồi.
Cho đến khi Viên Viên lại nhảy từ ban công sang, sủa một tiếng.
Anh ta mới bất ngờ dừng lại.
Tôi mệt quá, mắt không mở nổi nữa, rồi ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, tôi nghe thấy giọng nói của Lục Từ văng vẳng bên tai.
Anh ta nói: “Anh nhớ em… rất nhớ em.”
10
A Điền vẫn đang truy hỏi tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng chuyện này làm sao có thể nói ra được chứ.
“Chỉ là… anh ta pha cho tớ một ly nước mật ong thôi mà.”
Cô ấy cười lạnh một tiếng: “Pha bằng con ong mật à? Đến mức sưng cả môi luôn rồi kìa.”
“… …”
“Vẫn muốn chuyển nhà nữa không?”
“Chuyển! Chuyển ngay lập tức!”
Tôi chột dạ cực kỳ.
Những hành động tối qua của tôi, miễn cưỡng có thể giải thích là do say rượu nên bốc đồng, nhưng nếu nghĩ kỹ thì chẳng phải hành vi của tiểu tam sao!
Nếu bị phanh phui ra ngoài, sự nghiệp của tôi sẽ tan tành mất!
Không được, không được, tôi không phải loại người như vậy.
Tôi phải mau chóng rời khỏi đây.
Kết quả là vừa mới bắt đầu thu dọn đồ đạc thì chuông cửa vang lên.
Phản xạ đầu tiên của tôi là nghĩ đó là Lục Từ: “Đừng mở cửa!”
A Điền nghi hoặc liếc nhìn tôi một cái: “Là túi hành lý tớ đặt hàng đến rồi mà…”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cùng với túi hành lý, cô ấy còn mang vào nhà cả Lục Từ và Viên Viên.
“… …”
Anh ta liếc nhìn túi hành lý, ánh mắt thoáng qua một tia u ám: “Tối qua…”
Tôi vội vàng trả lời trước: “Tối qua tôi uống say quá, không nhớ đã xảy ra chuyện gì. Nếu có làm phiền anh, tôi xin lỗi.”
Nói xong lại cảm thấy hối hận.
Tôi xin lỗi cái gì chứ, rõ ràng tối qua anh ta cũng lợi dụng tôi mà.
Không đúng, tối qua anh ta đâu có say mà vẫn hôn tôi rất lâu!
“Không nhớ gì à?”
Anh ta lại hỏi lại lần nữa.
“Đúng vậy.”
Tôi chắc chắn trả lời.
“Vậy thì để tôi nhắc lại lần nữa, Giang Thiện, tôi rất nhớ em.”
Không khí lập tức đông cứng lại.
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta.
A Điền cũng kinh ngạc nhìn chúng tôi, lùi lại hai bước, rồi ôm Viên Viên lao ra khỏi cửa: “Hai người cứ nói chuyện đi nhé! Chuyện chuyển nhà không vội đâu!”
Thấy tôi ngơ ngác không phản ứng, anh ta lặng lẽ tiến lại gần vài bước:
“Nhà họ Lục sụp đổ, nhưng tôi thì không. Công ty Hâm Âm là của tôi.”
Tôi kinh ngạc tột độ.
Là công ty Hâm Âm đang nắm trong tay cả ngành game trong nước ấy hả?!
Là công ty mà các ca sĩ nổi tiếng đều phải tranh nhau để được hát nhạc nền cho game của họ ấy hả?!
“Nhà họ Lục sụp đổ, tôi luôn cảm giác có kẻ đứng sau muốn đẩy tôi vào chỗ chết. Người đó có liên quan đến Lâm Vi, vì vậy khoảng thời gian này tôi có liên lạc với cô ta, nhưng tuyệt đối không hề có chút quan hệ thân mật nào, càng không phải là bao nuôi.”
Tôi chột dạ chớp chớp mắt.
“Giang Thiện,” anh ta lại trầm giọng gọi tên tôi: “Nhưng tôi không từ chối việc được em bao nuôi.”
Tôi sặc nước bọt, cười gượng gạo: “Lục Từ, tôi đã hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người, tôi rất xin lỗi, nhưng giữa chúng ta…”
“Rõ ràng tối qua em đã nói muốn bao nuôi tôi mà…”
“Tôi có nói à? Có nói thì cũng chỉ là lời lúc say thôi! Tiền của tôi còn phải dùng vào việc khác!”
“Vậy em còn muốn chuyển nhà không?”
“Tôi… sẽ suy nghĩ thêm.”
“Được, em cứ từ từ suy nghĩ.”
Anh ta xoay người rời đi, mang theo tất cả túi hành lý của tôi.
11
Bình tĩnh lại, tôi mới nhớ ra còn rất nhiều chuyện chưa hỏi.
Chuyện máy nghe nhạc và con chó vẫn chưa hỏi, chuyện anh ta biến mất suốt bảy năm cũng chưa hỏi.
Nhưng giờ đây, anh ta lại khiến tôi có cảm giác như anh ta rất quan tâm đến tôi.
Thật khó chịu.
Nhưng mấy ngày tiếp theo anh ta bận đến mức không chạm đất, tôi thậm chí còn khó gặp được anh ta, huống chi là hỏi.
Nhớ lại lời anh ta nói có kẻ đứng sau muốn đẩy anh ta vào chỗ chết, tôi cứ cảm thấy bất an.
Cảm giác bất an này, thời cấp ba cũng từng có.
Bề ngoài anh ta có vẻ phóng khoáng, bất cần đời, chẳng sợ trời chẳng sợ đất, nhưng thực ra, anh ta không có nhà để về.
Hồi đó mỗi khi đến kỳ nghỉ, tôi đều có rất nhiều buổi biểu diễn và cuộc thi.
Anh ta lần nào cũng xuất hiện đúng giờ ở hàng ghế khán giả.
Ngoài niềm vui ra, tôi cũng cảm thấy khó hiểu: “Anh cứ theo tôi khắp nơi thế này, ba mẹ anh không nhớ anh à?”
Anh ta cười buồn bã: “Ba mẹ tôi không yêu tôi.”
Sau này tôi mới biết, anh ta còn có một người anh trai đang bị bệnh.
Toàn bộ tâm trí của ba mẹ anh ta đều dồn hết cho người anh ấy, họ chỉ cần anh ta khi nào người anh phát bệnh và cần có người chăm sóc. Anh ta thường phải chăm sóc liên tục hơn nửa tháng, mỗi lần quay lại, khuôn mặt anh ta vàng vọt, hốc hác, ngay cả sức đánh nhau cũng chẳng còn.
Tôi từng hỏi anh ta: “Anh trai anh nhất định phải do anh chăm sóc sao?”
Anh ta yếu ớt đáp lại: “Ngoài tôi ra thì còn ai khác nữa chứ.”
Tôi nghĩ anh ta rất yêu người anh trai của mình.
Nhưng mỗi lần anh ta đi chăm sóc anh trai, tôi đều cảm thấy bất an.
Hiện tại nhà họ Lục chỉ còn lại một mình anh ta, trông anh ta còn cô độc hơn trước đây.
Tối hôm đó, như thường lệ, tôi vừa về nhà đã ra ban công nhìn sang nhà Lục Từ, không có ánh đèn, chắc là vẫn chưa về.
Đang đứng hóng gió thì bất ngờ nhìn thấy Lâm Vi và Lục Từ xuất hiện ở dưới lầu.
Lục Từ trông có vẻ không tỉnh táo, Lâm Vi dìu anh ta, loạng choạng bước vào tòa nhà.
Tôi chạy ra cửa, nín thở, mắt dán chặt vào mắt mèo trên cửa.
Hai người rất nhanh đã lọt vào tầm nhìn, Lâm Vi ngọt ngào dỗ dành từng tiếng “Bảo bối” rồi giúp anh ta lấy chìa khóa ra.
Anh ta trông như… say rồi?
Nhưng đôi mắt mơ màng, ngơ ngác ấy lại giống như bị bỏ bùa vậy.
Tôi băn khoăn, suy tính hồi lâu, cuối cùng không mở cửa.
Thay vào đó, tôi nhảy sang ban công nhà anh ta.