Viên Viên - Chương 2
5
Buổi ghi hình đầu tiên diễn ra rất suôn sẻ.
Ngày cuối cùng, trong buổi phát sóng trực tiếp, tôi đã vượt xa các đối thủ với số phiếu áp đảo và thành công tiến vào vòng trong.
Người về nhì là Lâm Vi với ca khúc “Từ”.
Trên đường về nhà, trong xe phát lại các ca khúc của các ca sĩ trong chương trình.
Đến bài “Từ”, tôi mở cửa sổ xe ra, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu khó tả.
A Điền ngồi bên cạnh lắng nghe đầy say mê: “Ca khúc này chắc chắn là viết về cuộc sống hàng ngày của cô ấy và Lục Từ nhỉ? Ngọt ngào quá mức luôn! Nghe mà nhớ thời mình còn chưa làm trâu ngựa ấy!”
“Hay không?” Tôi hỏi cô ấy.
Cô ấy cười hì hì: “So với “Ánh Trăng Rọi” của cậu thì vẫn còn thua xa. Địa vị ‘tiểu thiên hậu’ của cậu chắc chắn vững như bàn thạch rồi!”
Đúng là thua xa thật.
“Ánh Trăng Rọi” vừa phát hành đã bùng nổ.
Chỉ trong vài giờ đã leo lên đứng đầu bảng xếp hạng các nền tảng âm nhạc lớn, khơi dậy làn sóng hoài niệm về mối tình đầu.
Chủ đề được bàn luận nhiều nhất là: “Cậu và mối tình đầu của mình thế nào rồi?”
Bình luận được yêu thích nhất là: “Tôi coi người đó như đã chết rồi.”
Tôi bật cười thành tiếng.
Vừa mở cửa bước vào nhà, tôi liền vấp phải một chú chó.
Tôi hoảng hốt hét lên, rồi nhanh chóng nhận ra đó là con chó của Lục Từ – Viên Viên.
Nhưng… sao nó lại ở nhà tôi chứ?!
Nó nhảy nhót vòng quanh tôi, rồi lao ra ban công, sủa inh ỏi về phía ban công nhà Lục Từ.
Ban công nhà tôi và nhà anh ta chỉ cách nhau có một mét, trên đó còn rõ ràng dấu chân chó hình hoa mai.
Có vẻ nó đã nhảy qua từ ban công nhà anh ta.
Tôi đi gõ cửa nhà Lục Từ, nhưng không ai trả lời.
Nhìn thấy ánh mắt long lanh của Viên Viên, tôi không kìm lòng được mà cho nó ăn hai hộp pate.
Tắm rửa xong bước ra, tôi thấy nhóm chat cư dân có tin nhắn mới, là thông báo tìm vật nuôi của Lục Từ: “Tìm một chú chó lông xù, nếu ai thấy xin vui lòng báo giúp, cung cấp manh mối chính xác sẽ thưởng mười vạn tệ.”
… Lại mười vạn tệ nữa?!
Đúng là tiêu tiền không tiếc tay.
Không biết tiền cát-xê của Lâm Vi có đủ để nuôi anh ta không nữa.
Tôi mở cửa mang Viên Viên trả lại cho anh ta, còn nhắc nhở anh ta nên chắn lại ban công, nếu không con chó này sẽ lại nhảy sang nhà tôi.
Ngay sau đó, tài khoản ngân hàng của tôi báo có mười vạn tệ vừa được chuyển vào.
“Không cần đâu, tôi sẽ chuyển trả lại cho anh.”
Cứ nhận tiền kiểu này, tôi cũng thấy lương tâm không yên.
Viên Viên lại quay về, quấn lấy chân tôi, vừa xoay vừa liếm.
Tôi nhột quá, phải rụt chân lại, đẩy nó ra xa, nhưng nó lại tiếp tục nhào đến.
“Nó rất thích em.”
Lục Từ chăm chú nhìn con chó, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên chút khó chịu.
“Ừm… hình như vậy thật.”
Ánh mắt này, tôi cảm thấy rất quen thuộc.
Năm lớp mười, tôi từng hợp tác biểu diễn với một nam sinh.
Theo yêu cầu của đạo diễn, chúng tôi phải nắm tay bước ra sân khấu, ôm nhau giữa chừng, rồi cuối cùng lại nắm tay rời sân khấu.
Lục Từ đã nhìn cậu nam sinh đó bằng chính ánh mắt này.
Sau buổi biểu diễn hôm đó, anh ta cứ buồn bực không vui.
Tôi nghĩ đủ cách để chọc anh ta cười, nhưng anh ta chỉ tỏ vẻ hờ hững, lạnh lùng hừ một tiếng.
Sau đó, vào một buổi đọc sách buổi sáng, anh ta uể oải nhìn tôi: “Hát cho tôi nghe một bài đi.”
Tôi hỏi anh ta muốn nghe bài gì.
Anh ta nói tùy.
Thế là tôi hát bài mà tôi rất thích – “Bóng Bay Tỏ Tình”.
Tôi không nhớ hôm đó là ngày mấy tháng mấy, thời tiết thế nào.
Nhưng tôi sẽ mãi mãi nhớ khoảnh khắc tôi hát đến câu: “Em yêu anh, từ khoảnh khắc ấy”, tim tôi đập loạn nhịp, không dám nhìn thẳng vào anh ta.
Trong khóe mắt, tôi thấy anh ta cũng quay mặt đi chỗ khác.
Thích anh ta… là từ khi nào nhỉ?
Có lẽ chính là ngày hôm đó.
6
“Xem ra Viên Viên rất thích em, em có thể giúp tôi trông nó hai ngày được không? Tôi phải đi công tác ở thành phố A ba ngày.”
Lục Từ chớp chớp mắt, trông thoáng chốc lại có nét giống Viên Viên.
Đi công tác? Anh ta không phải đã trắng tay rồi sao?
Nhưng đúng là kiểu người như anh ta sẽ không bao giờ chịu ngồi yên chờ chết.
“Chuyện này…”
Chẳng phải nên nhờ người quen thì hơn à?
Chưa kịp nói hết, Viên Viên đã phóng vèo vào nhà tôi.
“… …”
Được rồi, láng giềng giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện nên làm.
Nhưng Lục Từ lại được đằng chân lân đằng đầu: “Có thể kết bạn lại trên WeChat không? Mỗi tối gọi video nửa tiếng nhé? Không nhìn thấy Viên Viên, tôi khó ngủ lắm.”
… Sao mà lắm yêu cầu thế?
Anh ta như thể nghe thấy suy nghĩ của tôi: “Xin lỗi, đúng là yêu cầu hơi nhiều.”
Cũng biết tự nhận thức đấy nhỉ.
Tôi miễn cưỡng thêm lại WeChat của anh ta.
Nhưng ngay ngày hôm sau, tôi thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Lâm Vi: “Du lịch ba ngày ở thành phố A cùng người ấy, bắt đầu thôi~”
Cô ta cũng đến thành phố A?
Vậy nghĩa là họ đi du lịch cùng nhau à?
Viên Viên giẫm lên ngón chân tôi đau điếng, làm đầu óc tôi cũng rối bời theo.
Tôi phát hiện bản thân thật kém cỏi khi vẫn còn để tâm đến chuyện này.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa thực sự buông bỏ được Lục Từ.
Đến giờ hẹn tám giờ rưỡi tối, Lục Từ gọi video cho tôi.
Tôi không bắt máy, chỉ nhắn lại: “Viên Viên rất ổn, anh không cần lo.”
Anh ta trả lời: “Đã xảy ra chuyện gì à?”
“Không có gì, chỉ là không tiện gọi video.”
“Vậy thì tốt, ngủ sớm nhé, chúc ngủ ngon.”
Tối hôm sau, tôi vẫn không nhận cuộc gọi video của anh ta.
Anh ta chỉ nhắn hai chữ: “Ngủ ngon.”
Đến tối ngày thứ ba, anh ta không gọi nữa.
Khi tôi đang ôm Viên Viên xem TV thì chuông cửa vang lên.
Tôi không ngờ lại là Lục Từ.
“Sao anh về sớm vậy?”
Anh ta chăm chú quan sát tôi: “Tôi… tôi nhớ Viên Viên.”
Anh ta bế Viên Viên lên, rồi đưa cho tôi một hộp bánh: “Đặc sản thành phố A, em thử đi.”
Tôi sững người. Hộp bánh này tôi đã thấy trên bài đăng của Lâm Vi.
Tôi lắc đầu: “Tôi không thích ăn.”
Cánh cửa khép lại, tôi nghe thấy anh ta khẽ nói một tiếng: “Ngủ ngon.”
7
Tôi không ngủ được, trằn trọc một lúc, rồi nhắn tin cho A Điền: “Có thể chuyển nhà một lần nữa không?”
Ngay lập tức, cô ấy gọi lại cho tôi: “Bà cô của tôi ơi! Vừa mới chuyển xong lại muốn chuyển nữa? Cho tôi một lý do đi!”
Đột nhiên, cửa bị gõ “cốc cốc cốc” đầy mạnh mẽ, A Điền ở đầu dây bên kia sửng sốt: “Ồ, vì tiếng ồn sửa nhà à? Được thôi, tôi sẽ tìm nhà khác cho cậu.”
Nhìn qua mắt mèo, tôi thấy Lục Từ đang đứng ngoài cửa, trông có vẻ say bí tỉ.
Vừa mở cửa, cả người anh ta đã đổ ập lên người tôi.
Tôi bị anh ta làm cho chao đảo, đành phải dìu anh ta vào trong phòng khách, đặt xuống thảm.
Khuôn mặt anh ta đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, miệng thì thào: “Ánh Trăng Rọi hay quá… Ánh Trăng Rọi hay thật đấy!”
Nói rồi anh ta bắt đầu hát, giọng hát thực sự rất hay.
“Anh… bị sao vậy?”
Tôi rót cho anh ta một cốc nước mật ong.
Anh ta nhìn tôi với vẻ đáng thương, nắm lấy tay tôi, muốn tôi đút cho anh ta uống.
Vừa uống vừa tủi thân nói: “Tôi… tôi sợ.”
“Sợ gì chứ?”
Bất chợt, anh ta lật người, đè tôi xuống thảm.
Nước mật ong đổ tung tóe khắp nơi.
Anh ta như đang kìm nén điều gì đó, đôi mắt đỏ ngầu, cẩn trọng hỏi tôi: “Giang Thiện, có phải… em ghét tôi không?”
Tôi im lặng hồi lâu.
Nhìn vào ánh mắt đầy mong đợi của anh ta dần dần vụt tắt, sự thăm dò dần trở nên lạnh nhạt.
Tôi hít một hơi sâu, trả lời: “Đúng, tôi rất ghét…”
Chưa kịp nói hết câu, môi tôi đã bị anh ta chặn lại.
Điều khó tin hơn cả nụ hôn bất ngờ này, chính là tôi đã không tránh né.
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt đầy thâm tình của anh ta, nhìn những cử chỉ gần như trân trọng của anh ta…
Trong khoảnh khắc ấy, tôi ngỡ rằng anh ta hôn tôi là vì tình cảm thật lòng.
Nhưng điện thoại của anh ta đột nhiên reo lên, trên màn hình hiện rõ hai chữ “Lâm Vi”.
Tôi đẩy mạnh anh ta ra, rồi lôi anh ta về nhà bên cạnh.
Vừa tiễn anh ta về, A Điền đã tới đưa đồ ăn khuya.
Cô ấy ngửi ngửi quanh tôi: “Cậu uống rượu à? Mai phải ghi hình mà hôm nay lại uống rượu?! Không sợ hỏng giọng à!”
Tôi lau miệng, bình thản đáp: “Không có, tôi là người biết uống rượu sao? Hừ, tôi chưa bao giờ uống rượu.”
Chủ đề của tập thứ hai là “Lời nói dối”.
Lâm Vi đặc biệt đến tìm tôi, đưa cho tôi một hộp bánh đặc sản của thành phố A.
“Giang Thiện, lần công diễn này Lục Từ cũng sẽ đến xem, kết thúc rồi chúng ta rủ bạn học cũ cùng đi ăn nhé?”
Ngón tay tôi đè mạnh lên phím đàn, phát ra một âm thanh trầm đục.
“Tôi có việc bận, các cậu cứ hẹn nhau đi.”
“Giang Thiện,” cô ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, tỏ vẻ khó xử: “Cậu… chẳng lẽ vẫn còn thích Lục Từ sao?”
Tôi hít một hơi thật sâu, Giang Thiện, mày phải mạnh mẽ lên.
Từng chữ một, tôi đáp lại: “Đã sớm không thích nữa rồi.”
Lần sáng tác này không suôn sẻ như lần trước.
Thế nhưng khi mệt mỏi đến mức muốn gục ngã, tôi lại bất giác nhớ về Lục Từ.
Mùa hè năm tôi mười bảy tuổi.
Tôi tham gia một buổi biểu diễn âm nhạc trên bãi biển, đến lượt tôi lên sân khấu thì trời đổ mưa lớn.
Khán giả bên dưới chỉ trong vài giây đã bỏ chạy sạch sẽ.
Đó là cơ hội hiếm hoi để tôi đứng trên sân khấu.
Vì vậy, tôi vẫn kiên trì hát cho đến khi kết thúc.
Khi hát đến câu cuối cùng, tôi mới nhận ra, giữa màn mưa mịt mù, Lục Từ đang cầm ô, vỗ tay cho tôi.
Anh ta từng bước từng bước tiến lại gần, che ô cho tôi.
Mọi ấm ức trong lòng chợt vỡ òa, tôi hỏi anh ta: “Sao anh biết hôm nay tôi có buổi biểu diễn?”
Anh ta đáp: “Vì tôi là khán giả trung thành nhất của em, mãi mãi là như vậy.”
Nhưng hiện tại, anh ta đang ngồi dưới hàng ghế khán giả, nhưng lại là vì Lâm Vi mà đến.
Điều này có được coi là một lời nói dối không nhỉ?
Trước khi lên sân khấu biểu diễn, tôi bất ngờ sửa lại lời bài hát.
Tên bài hát được đổi thành “Buông Bỏ”.
Hát đến câu cuối cùng, tầm nhìn của tôi nhòe đi, không còn nhìn rõ Lục Từ có ở dưới khán đài hay không nữa.
Cũng không nhìn rõ, liệu anh ta có đang nhìn tôi hay không.
Số phiếu của tôi vẫn áp đảo ở vị trí số một.
Lâm Vi vẫn giữ vị trí thứ hai.
Kết quả vừa công bố, hai chủ đề “Lâm Vi mãi mãi về nhì” và “Giang Thiện – Tiểu thiên hậu của làng nhạc” lập tức leo lên top tìm kiếm.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng khi Lâm Vi nhìn tôi, trong ánh mắt cô ấy như có dao găm.
Tôi lại một lần nữa từ chối lời mời ăn tối của cô ấy, rồi trở về nhà.