Viên Viên - Chương 1
1
Anti-fan tìm ra địa chỉ của tôi, tôi gấp rút chuyển nhà.
Ngày đầu tiên chuyển vào khu chung cư mới, tôi nhặt được một chiếc máy nghe nhạc cầm tay bên cạnh bồn hoa.
Chiếc máy nghe nhạc bị mài mòn nặng ở các góc cạnh, trông như đã được sử dụng rất nhiều lần.
Tôi nhớ bảy năm trước tôi đã tặng học bá Lục Từ một chiếc máy nghe nhạc giống hệt như thế này.
Không ngờ bây giờ vẫn có người sử dụng máy nghe nhạc cầm tay.
Tôi định đăng lên nhóm chat của cư dân thì nhìn thấy tin nhắn của người bị mất đồ: “Ai nhặt được một chiếc máy nghe nhạc cũ, làm ơn liên hệ để trả lại, tiền thưởng mười vạn tệ.”
Mười… mười vạn tệ?!
Chiếc máy nghe nhạc này chắc chắn có ý nghĩa đặc biệt với người đó.
Tôi nhìn địa chỉ người đăng tin, ngạc nhiên nhận ra đó chính là căn hộ đối diện nhà mình.
Vì vậy, tôi không trả lời trên nhóm chat mà quyết định mang thẳng qua trả lại.
Đó là cách tôi gặp lại Lục Từ.
Khoảnh khắc anh ta mở cửa, nụ cười trên mặt tôi chợt đông cứng lại, ngón tay run lên, làm chiếc máy nghe nhạc rơi xuống đất.
Dường như anh ta cũng ngẩn người một chút, nhưng rất nhanh sau đó cúi xuống nhặt chiếc máy nghe nhạc lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Trùng hợp quá nhỉ.”
Sau khi bất ngờ qua đi, tôi chủ động chào hỏi.
Anh ta nhìn tôi một cái, ánh mắt trầm lắng: “Đúng là trùng hợp.”
“Chiếc máy nghe nhạc này…”
Chưa kịp nói hết câu, anh ta đã nhanh chóng giải thích, như sợ tôi hiểu lầm:
“Con chó nhà tôi rất thích.”
“Chó? Thích máy nghe nhạc?”
“Ừ, nó thường xuyên nghe nhạc, đặc biệt thích chất lượng âm thanh của máy nghe nhạc cầm tay.”
… Chó nhà anh ta cũng thật đặc biệt.
2
Trợ lý A Điền cuối cùng cũng lên lầu, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng giữa tôi và Lục Từ.
Cô ấy vội vàng kéo tôi vào phòng: “Cậu quen biết Lục Từ à?”
Tôi ngạc nhiên: “Cậu cũng biết anh ta?”
A Điền phẩy tay: “Mấy hôm trước anh ta chẳng phải nổi đình nổi đám trên mạng à!”
Phải rồi.
Vài ngày trước, vụ sụp đổ của tập đoàn Lục Thị làm xôn xao cả mạng xã hội. Nghe nói nhà họ Lục kẻ thì chết, kẻ thì vào tù.
Chỉ có Lục Từ là thoát thân an toàn, nhưng cũng mất trắng mọi thứ.
Thời điểm đó, nhờ gương mặt đẹp trai của mình, anh ta đã nhiều lần lên hot search, thu hút phần lớn sự chú ý trong giới giải trí.
Cư dân mạng thi nhau tưởng tượng mình sẽ thành phú bà, rồi bao nuôi anh ta, chiếm hữu anh ta.
“Nghe đồn anh ta đang được Lâm Vi bao nuôi đấy!”
A Điền thì thầm đầy bí ẩn.
Tim tôi khẽ rung lên, chậm rãi hỏi: “Sao cậu biết?”
“A, tin đồn ấy mà, mình quen người trong ekip của Lâm Vi mà!”
Tôi sững sờ, chợt nhớ lại chuyện bảy năm trước.
Ngày thi đại học kết thúc, tôi lấy hết dũng khí định tỏ tình với Lục Từ.
Khi ấy, tôi vừa gọi tên anh ta, anh ta đã ngắt lời tôi.
Anh ta nói: “Giang Thiện, chúng ta chỉ là bạn cùng bàn bình thường thôi.”
Sau đó, anh ta quay lưng bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại.
Tôi đứng ngẩn ngơ tại chỗ, đến khi nước mưa ngập đôi chân mới nhận ra trời đang mưa.
Ba năm ngồi cùng bàn, ba năm thầm yêu, sao tôi có thể dễ dàng từ bỏ chứ?
Hôm sau, dù bị sốt cao, tôi vẫn kiên quyết muốn gặp anh ta một lần, muốn nói rõ mọi chuyện.
Nhưng giữa đường tôi gặp Lâm Vi.
“Giang Thiện, cậu cũng đến tiễn Lục Từ à?”
Tôi ngạc nhiên: “Tiễn? Anh ta đi đâu?”
“Ra nước ngoài chứ còn đâu, anh ta còn đặc biệt dặn mình hôm nay ra sân bay tiễn anh ấy, chẳng lẽ anh ta không nói với cậu sao?”
Anh ta quả thực không nói với tôi.
Vậy nên tôi đã không ra sân bay tiễn anh ta.
Vậy nên bảy năm sau, hôm nay, anh ta và Lâm Vi ở bên nhau, cũng không phải là điều quá bất ngờ.
3
Trằn trọc đến tận nửa đêm mà vẫn không tài nào chợp mắt được.
Trong mơ màng, tôi nghe thấy tiếng chó sủa.
Nghe như là từ nhà bên cạnh vọng sang.
Là con chó thích nghe máy nghe nhạc của Lục Từ sao?
Tiếng sủa này… sao nghe có vẻ thê thảm quá…
Tôi bịt tai lại, chui tọt vào chăn.
Có lẽ tôi đã ngủ thiếp đi giữa tiếng chó sủa ấy.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị cuộc gọi của A Điền đánh thức.
“Dậy đi quay chương trình thôi!”
Tôi mơ màng đáp: “Ừ, được rồi.”
Quay đầu nhìn điện thoại, thấy một lời mời kết bạn mới.
Lục Từ đã thêm tôi từ nhóm chat cư dân, lời nhắn đính kèm là: “Gửi số tài khoản ngân hàng.”
Tôi nghĩ một lúc, chắc là anh ta muốn chuyển cho tôi mười vạn tệ tiền thưởng vì đã nhặt được đồ.
Không nhận thì phí của trời.
Dù có là tiền mà Lâm Vi bao nuôi anh ta thì tôi cũng lấy.
Thế nên tôi chấp nhận lời mời kết bạn, gửi số tài khoản cho anh ta.
Mười vạn tệ lập tức được chuyển vào tài khoản.
Cùng lúc đó, anh ta gửi cho tôi một đoạn video, trong đó là một con chó lông xù đáng yêu.
“Đây là con chó mà hôm qua tôi nói, tên là Viên Viên.”
Có cần thiết phải cho tôi xem không?
Tôi nhắn lại: “Đáng yêu đấy, nó đang động dục à?”
Đầu bên kia gõ rất lâu, cuối cùng chỉ gửi lại một dấu hỏi chấm “?”
“Tôi nghe thấy đêm qua nó sủa dữ lắm.”
“Xin lỗi, làm phiền rồi.”
“Không sao đâu.”
Dù gì tôi cũng chẳng ở nhà thường xuyên.
Cuộc trò chuyện kết thúc, tôi gửi thêm một tin nhắn cuối cùng:
“Vậy chúng ta hủy kết bạn đi nhé.”
Rồi tôi nhấn xóa kết bạn.
Dù sao thì bây giờ chúng tôi cũng chẳng còn là bạn cùng bàn bình thường nữa rồi.
Giữa nam và nữ, vẫn nên giữ khoảng cách một chút thì hơn.
4
Chương trình tôi chuẩn bị ghi hình là một show dành cho các ca sĩ sáng tác nhạc gốc.
Trong số các ca sĩ tham gia, trùng hợp lại có cả Lâm Vi.
Tôi và cô ấy là bạn học thời cấp ba.
Từ thời học sinh, chúng tôi đã thường xuyên đối đầu với nhau, chỉ có điều lần nào tôi cũng đứng nhất, còn cô ấy luôn đứng nhì.
Mối quan hệ giữa chúng tôi luôn rất xa cách.
Trước khi ghi hình, các ca sĩ tụ tập lại bàn tán đủ chuyện.
“Nghe nói cái anh đẹp trai vừa phá sản, Lục Từ, bị cậu…”
Một ca sĩ vừa nói đến đó thì nhướng mày nhìn về phía Lâm Vi.
Lâm Vi ngại ngùng đỏ mặt: “Các cậu cập nhật tin tức nhanh thật đấy! Nhớ giữ bí mật giúp mình nhé, làm ơn làm ơn!”
Nói rồi, cô ấy nhìn về phía tôi: “Giang Thiện, cậu còn nhớ Lục Từ chứ?”
Hỏi một câu thừa thãi.
“… Nhớ.”
“Vậy có thời gian chúng ta tụ tập đi, dù sao cũng là bạn học cũ cả mà.”
Tôi chỉ cười, không đáp lại.
Chủ đề của tập đầu tiên là “Mối tình đầu”.
Thể lệ yêu cầu chúng tôi phải sáng tác một bài hát dựa trên chủ đề này trong vòng ba ngày và biểu diễn trực tiếp trên sân khấu.
Ban giám khảo gồm khán giả bình chọn và các nhà phê bình âm nhạc sẽ quyết định ca sĩ nào được đi tiếp.
Mối tình đầu…
Nhìn hai chữ này, tâm trí tôi dần trôi về quá khứ.
Câu chuyện bắt đầu từ tháng Chín năm tôi mười lăm tuổi, khi vừa nhập học lớp mười.
Lục Từ nổi tiếng ngay từ ngày đầu tiên nhập trường vì đánh nhau, là một tên học bá đầy ngỗ ngược.
Còn tôi là học sinh năng khiếu âm nhạc, trong buổi biểu diễn khai giảng đã khiến không ít nam sinh xin số WeChat.
Cả hai chúng tôi đều có thành tích học tập tệ hại, thế nên bị giáo viên chủ nhiệm xếp ngồi cùng bàn.
Bề ngoài tôi trông có vẻ rất được yêu thích.
Nhưng chỉ có tôi biết rõ, nếu không cho họ WeChat, họ sẽ khinh thường buông một câu: “Tưởng mình là ngôi sao lớn chắc? Chỉ là đứa học nghệ thuật rẻ tiền mà còn làm cao, cẩn thận trên đường về nhà đấy!”
Ban đầu, ấn tượng của tôi về Lục Từ cũng giống hệt như với bọn họ.
Cho đến khi trong trường bắt đầu lan truyền tin đồn nhảm rằng tôi đang “bắt cá nhiều tay”, rồi một ngày tan học, tôi bị một nhóm côn đồ chặn ở góc phố tối tăm.
Chúng dựng máy quay, vài tên giữ chặt tôi trên mặt đất, từng lớp quần áo bị chúng giật xuống.
“Không phải giọng hát hay lắm à?”
“Để tao xem mày rên lên có hay không nhé?”
“Sau này mày thành ngôi sao lớn rồi, mày nghĩ đoạn video này sẽ bán được bao nhiêu tiền?”
…
Tôi bất lực vùng vẫy, chẳng thể kêu cứu ai.
Khi lớp quần áo cuối cùng sắp bị xé toạc, một bóng người lao tới như tia chớp.
Máy quay vỡ tan tành, bọn côn đồ trên người tôi bị đá văng ra.
Khoảnh khắc ấy, mây đen trên bầu trời tan biến, ánh trăng chiếu xuống người anh ta.
Vẻ mặt anh ta vẫn lạnh lùng, nhưng toàn thân tỏa ra ánh sáng.
Anh ta dùng áo đồng phục quấn lấy tôi, rồi đưa cho tôi một tập tài liệu, trong đó là bằng chứng mấy tên đó đã tung tin đồn nhảm về tôi.
Tôi do dự rất lâu, không biết có nên đưa bằng chứng cho nhà trường hay không, sợ lại chọc giận chúng.
Về sau, anh ta đưa cho tôi một mẩu giấy: “Đừng mềm lòng, nếu không cậu không xứng đáng làm bạn cùng bàn của tôi. Cũng đừng sợ bị trả thù, vì bạn cùng bàn của cậu là Lục Từ.”
Người được Lục Từ bảo vệ, không ai dám động vào.
“Giang Thiện, có cảm hứng sáng tác chưa?”
Dòng ký ức bất chợt bị nhân viên công tác ngắt quãng.
Tôi gật đầu: “Rồi, tên bài hát là ‘Ánh Trăng Rọi’.”
Lạnh lùng.
Nhưng lại là ánh sáng giữa đêm tối.