Viên Mãn - Chương 8
21.
Trong lúc ta ngẩn người, hắn đã được cha sắp xếp đến phòng khách.
Tiểu Tiểu bị cha gọi qua xem thương thế cho hắn.
“Người này đúng là có thể chịu đựng, vết thương ở bụng sâu như vậy, còn có độc, vừa rồi hắn còn có thể dây dưa với mấy tên đại hán kia lâu như vậy, nếu là người khác, đã sớm trúng độc mà ngất đi, hắn còn có thể chống đỡ đến bây giờ mới ngất, tâm trí kiên định thật.”
Tiểu Tiểu xem xong vết thương của hắn, lên tiếng nói.
Trong giọng nói không khó nghe ra có vài phần kính nể.
Ta có chút tò mò, muốn xem vết thương nghiêm trọng đến mức nào, liền thò đầu nhìn vào.
Nhưng chưa kịp để ta nhìn thấy rèm giường, đã bị cha tát một cái.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, đây là thứ mà một cô nương như con có thể xem sao?”
Cha ta không vui nói.
“Tiểu Tiểu còn nhỏ tuổi hơn con mà? Nàng ấy có thể xem, tại sao con lại không thể xem?”
Bỗng nhiên bị tát một cái, ta có chút ấm ức nói.
“Con là cô nương, Tiểu Tiểu cũng là cô nương, cha kéo nàng ấy đến xem thương thế cho một người đàn ông như vậy, sau này danh tiếng của nàng ấy còn muốn hay không?”
Cha vốn còn muốn nói ta nhưng sau khi nghe xong câu này, sắc mặt có chút xấu hổ nhìn Tiểu Tiểu: “Ta cũng không còn cách nào khác, đại phu bên ngoài không đáng tin, tình hình của hắn bây giờ đặc biệt, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.”
“Tiểu thư không cần lo lắng, Tiểu Tiểu từ năm tuổi đã học xem thương thế cho người khác, đã từng thấy đủ loại thân thể, trong mắt ta, chỉ là một đống thịt mà thôi, là người hay là lợn cũng không có gì khác biệt.”
Tiểu Tiểu quay đầu nhìn ta nói.
Cảm xúc trong mắt nàng vẫn là một vũng nước chết còn hơn cả ánh mắt thường ngày của ca ta, dường như không có thứ gì có thể khiến nàng có chút gợn sóng về cảm xúc.
Ta lúc này mới yên tâm.
Nhưng mà… lợn?
Nghĩ đến những miếng thịt lợn đỏ trắng xen kẽ mà ta thường thấy khi đi ngang qua tiệm thịt, ta lập tức không còn muốn xem nữa.
“Cũng không cần phải coi hắn như lợn.”
Cha nghe Tiểu Tiểu nói vậy, ông có chút á khẩu, sau đó hỏi: “Ngươi có thể chữa được loại độc này không?”
Tiểu Tiểu gật đầu.
Đôi mày vẫn luôn cau có của cha lúc này mới giãn ra.
“Ngươi cần gì thì nói với ta, ta sẽ cho người đi làm.”
Nói xong ông liền đuổi ta ra ngoài, đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, ta hít sâu một hơi.
Ta biết cha là vì muốn tốt cho ta, chuyện này cũng là do ta làm có phần không thỏa đáng nhưng ông lại đánh ta.
Ta lớn như vậy, đây là lần đầu tiên ông động thủ đánh ta.
Mặc dù đầu không đau lắm nhưng ta đau lòng.
Ta quyết định, cái thắt lưng mới làm cho ông hôm qua, sẽ không đưa cho ông nữa!
22.
Mãi đến giờ ăn tối, ta vẫn còn hơi giận.
Nhưng khi cha làm một bàn toàn là những món ta thích ăn, còn dịu dàng dỗ dành, ta lập tức không còn giận nữa.
“Khanh nhi, trước đây con đã từng cứu Tần Dật?”
Ăn cơm được một nửa, cha đột nhiên hỏi ta.
“Không có? Nếu nói cứu thì con chỉ tiện tay giúp một chút hôm nay thôi, trước đây chắc chắn là không có.”
Ta không hiểu đáp.
Không hiểu tại sao cha đột nhiên hỏi ta như vậy.
Trước đây ta chưa từng gặp hắn, sao có thể cứu hắn được?
“Có phải thời gian quá lâu, thêm vào lúc đó con còn nhỏ nên quên mất rồi không? Tần Dật nói với ta rằng ân nhân cứu mạng thời thiếu thời của hắn chính là con nhưng hắn chỉ nhớ dung mạo của con, không biết thân phận của con, hôm nay khi con cứu hắn, con đã nói con là con gái của ta, sau đó hắn nhìn thấy dáng vẻ của con, mới xác định được.”
Ta lắc đầu, vẫn không có ấn tượng gì.
“Hắn nói là ở biên quan cứu, ta đoán là lần con mười tuổi, từ nhỏ đến lớn con chỉ đến biên quan một lần, năm đó ta bị thương nặng, suýt nữa mất mạng, mẹ con dẫn con và đại ca con đến biên quan thăm ta, lúc đó tình hình rất hỗn loạn, không ai để ý đến con, có phải con tự chạy lung tung đến đâu đó, rồi cứu người không?”
Mười tuổi? Biên quan?
Ta buông đũa suy nghĩ một chút, thật sự nhớ ra rồi!
Lúc đó quân y đều nói cha không thể giữ được mạng, ta không tin, nghĩ đến trong sách tạp kỹ trước đây ta từng đọc có một loại thảo dược có thể cứu người chết, làm xương cốt sống lại, ta liền tự mình chạy lên núi tìm.
Sợ mẹ không cho ta đi, ta không nói với bà.
Sau đó ở bên một cái cây nhìn thấy một người toàn thân đầy máu, lúc đó lại đang mưa to, mặc dù ta sợ nhưng nghĩ đến việc tích đức cho cha, ta kéo hắn vào trong hang động.
Lúc ta chuẩn bị đi, có một đội người mặc đồ đen bịt mặt cầm đao tìm người ở bên ngoài.
Ta thấy bọn họ không phải người tốt, liền tìm chút cỏ che miệng hang.
Nhưng không ngờ bọn họ tìm kiếm bên ngoài cả một đêm, ta cùng người toàn thân đầy máu kia bị nhốt trong đó một đêm.
Giữa chừng hắn còn sốt cao, ta sợ hắn chết bên cạnh ta, vẫn luôn lo lắng nhìn hắn, cả đêm không ngủ được.
Mãi đến khi trời sáng, hắn mơ màng tỉnh lại, hỏi tên ta.
Ta sợ hắn là người xấu, thuận miệng nói một cái tên, không nói tên thật của ta.
Hắn nói tên của hắn, bảo sau này ta có chuyện gì có thể tìm hắn giúp đỡ.
Ồ! Đúng rồi! Ta nói sao tên Tần Dật này lại nghe quen thế, hóa ra là lúc đó hắn nói cho ta nhưng ta căn bản không để trong lòng.
Lúc đó trên mặt hắn cũng toàn là máu.
Đợi đến khi ta giúp hắn dùng tín hiệu liên lạc với thuộc hạ của hắn, ta liền chạy đi, sau khi trở về doanh trại ta còn sợ hãi rất lâu, cảm thấy mình đã nhặt lại được một mạng.
“Hình như… có chuyện này.”
Ta có chút chột dạ nói, cẩn thận nhìn mẹ ta.
Lúc đó bà ấy vẫn luôn ở trong doanh trại của cha để chăm sóc ông, ta ở một mình, bà không biết ta chạy ra ngoài cả một đêm.
Lúc đó ta cũng không dám nói với bà.
Nếu để bà biết ta tự đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, sợ là bà sẽ vặn cả tai ta.
Nhìn sắc mặt mẹ sắp không tốt, ta vội vàng nhào vào lòng bà: “Mẹ, người đừng tức giận, mọi chuyện đã qua rồi, chẳng phải con cũng không sao sao? Từ sau chuyện đó con cũng cẩn thận hơn nhiều, làm việc cũng không còn hấp tấp nữa, cũng coi như họa vô đơn chí, để con trưởng thành hơn, huống hồ bây giờ con cũng lớn rồi, cũng học được vài năm quyền cước với cha, còn có mọi người bảo vệ, chuyện như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra nữa.”
Mẹ ta cúi đầu nhìn ta, không nổi giận nhưng hốc mắt dần đỏ lên.
“Đều tại mẹ không tốt, ta đưa con đến đó nhưng lại không trông chừng con cẩn thận, nếu con có mệnh hệ gì, cả đời này của ta…”
Mẹ khóc khiến cả ba chúng ta đều sợ hết hồn.
Cho dù là năm đó cha suýt không qua khỏi, mẹ vẫn luôn cố gắng kiềm chế, chưa từng khóc trước mặt chúng ta.
Chúng ta vội vàng thay nhau dỗ dành.
Ngay cả đại ca ta cũng hiếm khi nói mấy câu mềm mỏng mà bình thường tuyệt đối không nói ra để dỗ dành mẹ.
Một lúc lâu sau, mẹ mới ngừng khóc.
Nhưng vừa ngừng khóc bà đã vặn tai ta nhưng không dùng sức: “Thật sự đã nhớ kỹ chưa?”
“Thật sự, còn thật hơn cả vàng thật.”
Ta giơ tay thề.
“Cho dù bây giờ con có chút bản lĩnh nhưng cái bản lĩnh gối thêu hoa của con trước mặt cao thủ thực sự thì không đáng kể, sau này có chuyện gì đừng ra mặt, để ca con và cha ra mặt, biết chưa?”
“Biết biết.”
Ta liên tục đáp ứng, mẹ mới buông ta ra.
23.
“Tần Dật đâu?”
Ta xoa xoa đôi tai hơi đau, bắt đầu tìm thủ phạm.
Tính ra ta cũng cứu hắn hai mạng, vậy mà hắn lại hại ta.
“Đi rồi.”
Cha thở dài nói.
“Đi rồi sao? Thương thế của hắn không phải rất nghiêm trọng sao?”
Ta kinh ngạc hỏi.
“Những gì cần nói đều đã nói, hắn sợ liên lụy đến chúng ta, sau khi tỉnh lại đã để thuộc hạ đưa hắn đi, chất độc trên người hắn đã được Tiểu Tiểu giải một chút, vết thương ở bụng cũng đã băng bó, tĩnh dưỡng tốt thì không sao.”
“Tiểu Tiểu giải độc và băng bó cho hắn sao?”
Đại ca ta đột nhiên lên tiếng hỏi.
Cha không hiểu gật gật đầu.
Sắc mặt đại ca ta lập tức trầm xuống.
Nhìn vẻ mặt này của huynh ấy, ta nghĩ đến việc Tiểu Tiểu nói đại ca ta có ơn với nàng, nàng nguyện ý đến bảo vệ ta cũng là để báo ơn.
Lúc đó ta còn có chút không tin, đại ca ta là kẻ vốn không thích xen vào chuyện của người khác, huynh ấy cũng không thích tiếp xúc với nữ tử, ta thật sự không nghĩ ra huynh ấy có thể có ân tình gì với Tiểu Tiểu.
Bây giờ nhìn vẻ mặt này của huynh ấy, ta như đoán được điều gì.
Đây là cây sắt ngàn năm nở hoa rồi!
Trong đầu ta hiện lên khuôn mặt lạnh lùng hơn cả đại ca ta của Tiểu Tiểu.
Chậc, con đường tương lai của đại ca xem ra còn rất dài.
Thấy đại ca hỏi xong lại không nói gì, cha không để ý đến huynh ấy nữa, lại đổi sang chủ đề khác.
“Phu nhân, nếu dạo này không có chuyện gì thì hãy tích trữ thêm lương thực đi.”
Cha lo lắng nhìn mẹ nói.
“Có chuyện gì sao?”
Mẹ lập tức ngồi thẳng người hỏi.
“Tần Dật nói cho ta một tin, hắn từ biên quan vào kinh, thấy rất nhiều lưu dân, hắn hỏi thăm mới biết là có rất nhiều nơi xảy ra hạn hán, quan lại địa phương đều giấu giếm, hiện tại rất nhiều người ở kinh thành vẫn chưa biết.”
Nói xong ông lại nhìn đại ca ta: “Con không phải quen biết nhiều kỳ nhân dị sĩ sao? Tần Dật nói ở phương Nam có một thành nhỏ hình như xuất hiện dịch bệnh, vì số người nhiễm bệnh ít nên hắn cũng không chắc chắn, vừa hay con ở nhà cũng không có việc gì, ra ngoài xem thử đi.”
Ca ca ta trầm tư một lát, lên tiếng nói: “Con sẽ dẫn Tiểu Tiểu đi, sư phụ nàng là Quỷ y, y thuật và độc thuật đều rất giỏi.”
“Con dẫn nàng đi, muội muội con thì sao? Ai bảo vệ? Chẳng phải con đã giao nàng cho muội muội con rồi sao?”
Cha không đồng ý nói.
“Tần Dật bị thương, không thể không liên quan đến Tần Bách, hắn đã ra tay, dựa vào quan hệ giữa nhà ta và Tần Dật, những ngày sau này cũng sẽ không yên ổn, Khanh Nhi ra ngoài cũng chỉ là đi dạo, hiện tại thiên tai dịch bệnh nổi lên, cứ để nó ở nhà cho an toàn.”
Ta…
Ca ca, huynh thật sự là ca ca ruột của ta!
Có người trong lòng là quên mất muội muội.
Cha còn muốn nói gì đó, ta vội vàng khuyên can.
“Không ra ngoài thì không ra ngoài, con ra ngoài cũng chỉ là đi tìm thoại bản, để người hầu ra ngoài mua giúp con cũng được, vẫn nên trị dịch bệnh là quan trọng, nếu là thật thì chuyện này nghiêm trọng rồi.”
Đùa à, ca ca ta không dễ dàng động tâm, ta còn muốn tạo cơ hội cho huynh ấy.
Ta thật sự muốn xem thử người lạnh lùng vô tình như huynh ấy sẽ đối xử với người mình thích như thế nào.
Ta tuyệt đối không thừa nhận là ta muốn xem ca ca ta, người tính toán mọi việc chu toàn lại như thế nào thất bại trước Tiểu Tiểu.
Cha thấy vậy cũng không kiên trì nữa.
Nhưng ta lại càng không hiểu rõ, Tần Dật này rốt cuộc có quan hệ gì với nhà ta, sao hắn nói gì cha cũng tin, ngay cả ca ca ta cũng không nghi ngờ.
Nghĩ như vậy ta liền hỏi thẳng ra.
“Tần Dật là ân nhân cứu mạng của ta.”
Cha từng chữ từng chữ nói.
Ta ngây người.
“Sao con không biết?” Ta lên tiếng hỏi.
Rồi liếc nhìn vẻ mặt hoàn toàn không ngạc nhiên của mẹ và ca ca: “Các người đều biết? Chỉ giấu con.”
Ta cảm thấy trái tim mình hôm nay sắp bị thương thành từng mảnh.
“Lúc đó con còn nhỏ, tính tình chưa ổn định, tiên hoàng kỵ nhất là võ tướng có quan hệ với huynh đệ của mình, chuyện Tần Dật cứu ta cũng không tuyên truyền rầm rộ, chỉ có một số ít người biết, sợ con không giữ mồm giữ miệng nên nghĩ vẫn không nói cho con biết thì hơn, dù sao nhà ta cũng không trông cậy vào con có thể báo đáp hắn điều gì.”
Không giữ mồm giữ miệng? Không trông cậy vào ta có thể báo đáp điều gì?
Nghe cha nói về ấn tượng của ông về ta hồi nhỏ, ta xác định rồi, đây chắc chắn là cha ruột!
Nói xong cha hình như có chút xấu hổ: “Không ngờ ân cứu mạng của ta cuối cùng lại được con báo đáp, con còn cứu hắn hai lần, cha đã xem thường con rồi.
Ta…