Vì Chị Em Là Duyên Trời Định - Chương 2
06
“Được rồi, có tiền thì đi đi, đừng đến làm phiền tôi!”
Em gái bỗng đẩy tôi ra, vẻ mặt đầy khó chịu. Tôi còn muốn hỏi về chuyện kiếp trước của em, nhưng em đã vác theo thanh sắt rời đi.
Ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng tôi.
Là Thẩm Thiên Thần!
“Em mất bao công sức, chỉ để gặp một đứa như vậy à?”
Tôi quay đầu lại, cả người lạnh toát.
Thẩm Thiên Thần… đã theo dõi tôi!
Tôi cúi đầu, lộ ra vẻ bối rối: “Cô ấy là em gái tôi.”
“Em gái em chỉ xem em như cây ATM miễn phí thôi. Thẩm Vãn Địch, em vô dụng đến mức đó à? Ngay cả tiền sinh hoạt cũng đưa cho nó?”
Thẩm Thiên Thần khoanh tay, giọng điệu kiêu ngạo: “Hôm nay mới là thứ ba đấy. Đừng mong tôi chu cấp cho em.”
Tôi đáp: “Tôi giảm cân.”
Thẩm Thiên Thần nhìn tôi chằm chằm, như thể bị chọc cười. Tôi quay người đi thẳng ra ngoài, chuẩn bị bắt xe buýt về trường.
Thẩm Thiên Thần cũng đứng bên cạnh tôi.
Không nhịn được, tôi lên tiếng hỏi: “Anh, anh lo cho tôi à?”
Thẩm Thiên Thần hừ lạnh: “Tôi chỉ đến xem em có làm gì khiến nhà họ Thẩm mất mặt không thôi. Em ăn của nhà chúng tôi, ở trong nhà chúng tôi, nếu dám làm mất danh dự của nhà họ Thẩm, tôi sẽ không tha cho em đâu.”
Tôi ngẩng mặt lên, cười rạng rỡ: “Anh, lo lắng cho tôi thì cứ nói thẳng đi. Anh trai lo cho em gái, không có gì đáng xấu hổ cả.”
Đôi tai Thẩm Thiên Thần bỗng chốc đỏ bừng, anh mím môi, im lặng không nói gì.
Còn tôi, trong lòng không hề gợn sóng.
Em gái nói đúng.
Nếu tôi và em đổi chỗ, chúng tôi đều sẽ sống một cuộc đời rực rỡ.
Em có thể đánh trả tất cả những kẻ từng ức hiếp mình, cầm thanh sắt mà đánh tới cùng, không ai có thể khống chế em.
Còn tôi, tôi có thể trở thành một người khiến cả nhà họ Thẩm phải nhìn bằng con mắt khác, có thể khiến tất cả mọi người yêu thích tôi.
Rồi một ngày nào đó, chúng tôi sẽ tái ngộ trên đỉnh cao.
07
Tối thứ Năm, sau giờ tự học, Thẩm Thiên Thần và Vân Chí Cảnh kéo tôi đi ăn khuya, khiến tôi không tìm được cơ hội ra ngoài một mình.
Thật ra, hôm nay là sinh nhật của tôi và em gái.
Khi về ký túc xá, cổng trường đã khóa. Tôi vất vả trèo tường, không ngờ lại xui xẻo đụng trúng Vân Chí Cảnh.
Cậu ta ngồi vắt vẻo trên tường, hứng thú nhìn tôi: “Khuya thế này, trèo tường ra ngoài làm gì vậy?”
Tôi ấp úng không trả lời được.
Vân Chí Cảnh ghé sát lại, giọng nói đầy trêu chọc: “Biết tôi ở đây, nên lén lút hẹn hò với tôi à?”
“Đáng tiếc là anh trai em sắp ra đấy. Hay là tôi đưa em đi chơi trước nhỉ?”
Mặt tôi đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn đi mua… mua cái đó.”
Vừa nghe vậy, Vân Chí Cảnh liền hiểu ngay. Cậu ta ho nhẹ một tiếng, rồi nói: “Thế bây giờ em có khó chịu không? Tôi đi mua giúp em nhé.”
Tôi lắc đầu: “Không cần, tôi tự mua.”
Nói rồi tôi định nhảy xuống, nhưng Vân Chí Cảnh đã nhảy xuống trước, dang tay về phía tôi: “Nhảy xuống đi, tôi đỡ em.”
Tôi nhảy xuống, rơi vào vòng tay vững chãi của cậu ấy. Vân Chí Cảnh nắm tay tôi kéo đi.
“Mau lên, đừng để anh trai em phát hiện. Dạo này anh ta ghen lồng lộn, cứ nhằm vào tôi mãi.”
Tôi bị Vân Chí Cảnh kéo đi, vừa lúc lướt qua một cô gái đứng trước cổng trường.
Cô ấy ôm trong tay một bó hoa trà trắng, nhưng cả hai chúng tôi đều không nhìn đối phương lấy một lần.
Sau khi mua xong, tôi ghé vào tiệm bánh, mua hai chiếc bánh nhỏ, nhanh tay trả tiền trước khi Vân Chí Cảnh kịp làm. Sau đó, tôi bước vào một hiệu sách gần đó.
Vân Chí Cảnh lắc đầu, thở dài: “Ai đời ra ngoài chơi mà lại ghé hiệu sách chứ? Tiểu Vãn Địch à, em thật không biết thưởng thức lãng mạn gì cả!”
Tôi lấy một chiếc bánh nhỏ, múc một muỗng đưa đến trước miệng Vân Chí Cảnh. Cậu ấy sững người một chút, rồi nở nụ cười, mở miệng ăn miếng bánh tôi đút.
“Ngọt thật.”
Tôi đặt chiếc bánh nhỏ còn lại lên một giá sách, rồi kéo Vân Chí Cảnh chạy về.
Khi đến cổng trường, tôi cúi xuống nhặt bó hoa trà trắng rơi trên mặt đất.
Cùng lúc đó, một cô gái trong hiệu sách cầm lấy chiếc bánh nhỏ trên giá, rồi lặng lẽ rời đi.
08
Ba năm cấp ba, tôi dốc hết sức để học hành, tận dụng mọi nguồn lực có thể.
Dù sao, học trong một trường quốc tế, thứ không bao giờ thiếu chính là những thiên chi kiêu tử. Sau này, bọn họ đều sẽ trở thành những mối quan hệ quan trọng. Tôi phải đủ xuất sắc để khiến người khác nhìn tôi bằng con mắt khác.
Kỳ thi đại học kết thúc, giữa đám đông ồn ào, Vân Chí Cảnh công khai tỏ tình với tôi.
Tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt mông lung khó hiểu của Thẩm Thiên Thần.
Ánh mắt này, suốt hai năm qua, tôi đã thấy trên người anh ta vô số lần.
Tôi mỉm cười, bước về phía Vân Chí Cảnh: “Xin chào, bạn trai.”
Tối hôm đó, Thẩm Thiên Thần ép tôi vào tường trong phòng, đôi mắt đỏ hoe, tức giận chất vấn: “Vân Chí Cảnh có gì tốt? Em thích cậu ta đến vậy sao?”
“Anh không tin em không hiểu lòng anh. Em quên rồi à? Ai là người ngày đêm giúp em đánh dấu trọng tâm, ôn luyện đề cương?”
Kiếp trước, em gái tôi cũng từng xông vào phòng anh ta như thế này để tỏ tình sao?
Anh ta đã nói gì nhỉ?
“Em đúng là rẻ mạt. Gọi anh là ‘anh trai’ vẫn chưa đủ sao? Còn muốn làm nữ chủ nhân của nhà họ Thẩm à?”
“Nhớ lấy thân phận của em. Em chỉ là một con chó mà nhà họ Thẩm nuôi mà thôi.”
Tôi nghiêng đầu, ánh mắt vừa hoang mang vừa kiên định nhìn anh ta: “Nhưng… anh là anh trai tôi mà.”
“Ba mẹ đã vất vả nuôi tôi khôn lớn, dành bao tâm huyết để bồi dưỡng tôi. Tôi làm sao có thể vong ân bội nghĩa chứ?”
Ánh mắt Thẩm Thiên Thần lóe lên tia nhẫn nhịn, giọng anh ta thấp xuống: “Ba mẹ rất thích em, chuyện đó để anh nghĩ cách.”
“Xin lỗi, anh trai.” Tôi nhẹ giọng. “Anh là người thân quan trọng của tôi. Nhưng người tôi thích… luôn là Vân Chí Cảnh.”
09
Kiếp này, tôi trở thành thủ khoa khối tự nhiên toàn tỉnh.
Thẩm Thiên Thần cũng thi rất tốt, nhưng đáng tiếc, dường như mọi hào quang đều bị tôi cướp mất.
Nhà họ Thẩm tổ chức tiệc mừng nhập học cho chúng tôi, ai cũng tò mò về tôi. Tôi thể hiện ra vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại bình tĩnh tự tin, khiến nhà họ Thẩm vô cùng nở mày nở mặt.
Rất nhiều gia đình có ý định liên hôn, nhưng ba mẹ nuôi của tôi khéo léo từ chối hết.
Nhà họ Vân lập tức tuyên bố chủ quyền, nói rằng tôi và Vân Chí Cảnh đã ở bên nhau rồi.
Những người khác cười chúc mừng ba mẹ nuôi của tôi, nói rằng nhà họ Vân và nhà họ Thẩm vốn có giao tình, giờ lại trở thành thông gia, những kẻ khác chắc chỉ có thể ngồi chờ hưởng chút lợi lộc rơi vãi thôi.
Tôi mỉm cười nhìn về phía Vân Chí Cảnh, đối diện với đôi mắt dịu dàng như nước của cậu ấy, chợt nhớ đến một câu em gái từng nói.
“Chị ơi, em thật lòng yêu anh ấy.”
Bị một người như Thẩm Thiên Thần cố tình trêu chọc, bị sỉ nhục, bị đau lòng tổn thương, vào khoảnh khắc ấy, Vân Chí Cảnh xuất hiện, như một tia sáng len lỏi vào lòng em tôi.
Cậu ấy luôn dịu dàng, tỉ mỉ, đôi mắt hoa đào lúc nào cũng lấp lánh, dù nhìn một con chó cũng đầy tình cảm.
Cậu ấy kiên nhẫn với em gái tôi.
Nhưng ba năm sau khi hẹn hò, cậu ấy cười, nói rằng đã chán, rồi đưa cho em tôi một chiếc thẻ, bảo cô ấy rời đi.
Sau khi Vân Chí Cảnh kết hôn, nhà họ Thẩm cảm thấy nuôi em gái tôi lâu như vậy mà chẳng thu được gì, thật uổng công, nên đã ép cô ấy tiếp khách.
Người khách đó là một lão già sáu mươi tuổi, có xu hướng bạo hành.
Em gái cười kể với tôi về chuyện này.
Cô ấy nói, sống hai mươi mấy năm, bên cạnh chưa từng có một ai thật lòng với mình.
Cũng chẳng ai phát hiện ra, từ trung học, cô ấy đã luôn tự làm tổn thương bản thân, hết lần này đến lần khác, cho đến năm hai mươi bốn tuổi.
Những năm qua, vào mỗi dịp lễ, chúng tôi đều hẹn gặp ở một hiệu sách nào đó.
Em gái đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, hai chị em quay lưng lại với nhau, từng chút một kể về những tháng năm mà chúng tôi đã bỏ lỡ.
Bởi vì mọi người vẫn nói rằng, lễ tết là thời gian đoàn tụ của gia đình.
Vậy nên kiếp này, dù thế nào, vào mỗi ngày lễ, chúng tôi cũng sẽ tìm cách để gặp nhau.
10
Tôi đến Bắc Kinh, học ở Đại học A, cùng trường với Thẩm Thiên Thần. Vân Chí Cảnh cũng đến Bắc Kinh, nhưng không học cùng trường với chúng tôi.
Tôi và Vân Chí Cảnh giống như mọi cặp đôi trong khuôn viên trường đại học—nắm tay, ôm hôn. Cậu ấy luôn sắp xếp những buổi hẹn hò chu đáo, khiến tôi vui vẻ, còn chuẩn bị những bất ngờ nhỏ. Bạn cùng phòng của tôi gọi cậu ấy là “bạn trai kiểu mẫu”. Mối quan hệ của chúng tôi rất ổn định.
Em gái tôi cũng ở Bắc Kinh, miễn cưỡng thi đậu vào Học viện Điện ảnh. Dựa vào ngoại hình xuất sắc, khí chất ngang tàng và niềm đam mê với diễn xuất, em nhanh chóng nổi tiếng trong trường.
Năm hai đại học, vào ngày sinh nhật của tôi, Thẩm Thiên Thần và Vân Chí Cảnh tổ chức tiệc mừng. Em gái tôi đi nhầm vào phòng bao, người say mèm, vừa nhìn thấy Vân Chí Cảnh đã nhào tới ôm lấy cậu ấy khóc nức nở.
Thẩm Thiên Thần khoanh tay, vẻ mặt thích thú xem kịch vui.
Vân Chí Cảnh thì hoảng sợ, vừa giải thích với tôi, vừa cố gắng đẩy em gái ra ngoài.
Nhưng em gái lại khóc rất chân thành, oán trách cậu ấy là kẻ bạc tình, đau lòng đến mức ngay cả Vân Chí Cảnh cũng hơi hoảng hốt.
Thẩm Thiên Thần nhếch môi cười, giọng điệu châm chọc: “Vân Chí Cảnh, cậu giấu tôi một cô em gái nhỏ bên ngoài đấy à?”
Trong phòng bao có nhiều người, tất cả đều nhìn về phía Vân Chí Cảnh.
Có người cười gượng nói: “Chắc nhận nhầm người thôi.”
Vân Chí Cảnh lập tức hoàn hồn, căng thẳng nhìn tôi: “Tuyệt đối không có chuyện đó! Anh thề, anh không quen cô ấy!”
Tôi bước tới, nhìn em gái một lúc, rồi chậm rãi nói: “Cô ấy là em gái tôi, tôi từng nhắc với anh rồi.”
Thế là, bữa tiệc sinh nhật của tôi lại có thêm một người tham gia. Không lâu sau, có người đến tìm em gái, đưa em về phòng bên cạnh—hóa ra em cũng đang tổ chức tiệc sinh nhật.
Trong ngày hôm đó, tôi và em gái cuối cùng cũng chính thức kết bạn trên mạng xã hội.
Vân Chí Cảnh vì muốn chọc tức Thẩm Thiên Thần, thậm chí còn cố tình ghép đôi anh ta với em gái tôi.
Em gái vẫn giữ nguyên vẻ ngang tàng kiêu ngạo, tính cách bộc trực, mạnh mẽ mà nhiệt huyết.
Tôi đưa cho em một chiếc thẻ, số tiền thưởng tôi nhận được từ trường học và các tổ chức thành phố.
Em gái không hề do dự, cầm ngay lấy.
Năm hai, em gái đã nhận được vai diễn.
Năm ba, em trả lại toàn bộ số tiền tôi từng cho, kèm theo cả lãi suất.
Em nhận một vai nữ phụ trong một bộ phim chiếu mạng kinh phí thấp và nổi tiếng sau đó.
Tôi cầm số tiền này, đi đăng ký mở một công ty truyền thông.
Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, tôi nhận được tin nhắn từ Thẩm Thiên Thần.
“Khách sạn Thiên Viên, phòng 1202. Bạn trai em đang lạc lối ở đó.”