Vì Anh Mà Em Trở Về - Chương 9
20
Bà ngoại sững nhưng hỏi gì thêm chỉ nắm tay Vệ Thục Phân giọng chậm rãi đầy ân cần:
“Được ở chỗ bà con cần lo Hãy chuyện đàng hoàng với Quảng Xuyên nó là nó mẹ nó là mẹ nó Đừng để mẹ nó ảnh hưởng mà lỡ dở tương lai của hai đứa”
Vệ Thục Phân khẽ đáp một tiếng
Thật việc tìm gặp Tần Quảng Xuyên chỉ vì chuyện tình cảm giữa hai mà còn vì Từ Mặc và thứ gọi là “hàng”
Trực giác mách bảo cô rằng nhất định gặp càng sớm càng
Cô dọn dẹp sạch sẽ khắp trong ngoài căn nhà tranh thủ lúc trời còn sáng mộ mẹ thắp hương mới mệt mỏi
Trời còn rạng Vệ Thục Phân đã lên chiếc máy cày của ông trưởng thôn để bến xe thị trấn
Phải đổi đến ba chặng xe cuối cùng cô cũng đến cổng đại viện của quân khu Lĩnh Nam
Nhìn hai lính gác nghiêm trang cổng Vệ Thục Phân bỗng thấy bản thân đánh mất hết dũng khí ngày xưa
Cô siết chặt vạt áo đó do dự
Sau một hồi đấu tranh trong đầu cô hít sâu một bước lên
Không ngờ đặt chân lính gác đã gọi giật :
“Chị dâu chị tìm Trung úy Tần ”
Vệ Thục Phân khựng :
“Vâng… Anh vẫn về ”
“Trung úy Tần thương giờ đang viện trong quân y viện”
Nghe câu đó tim cô như ai bóp chặt
Tần Quảng Xuyên thương
Cô chợt nhớ đến những vết sẹo cũ và mới chồng chất mỗi lần trở về nhiệm vụ lòng lo sợ lập tức chạy đến bệnh viện của quân khu
Cô chạy đến cổng viện hỏi han số phòng bệnh của thì đã thở dốc tựa tường nghỉ một lát
Lấy sức cô vội vã chạy lên lầu nhưng đến cửa phòng đã thấy giọng của Ngô Anh Ngọc vang lên bên trong
“Anh vốn từng cưới Vệ Thục Phân Hồi khi mọi gán ghép hai đứa cũng phản đối Quảng Xuyên ca em thật lòng ở bên ”
Tay Vệ Thục Phân đang định đẩy cửa khựng giữa trung
Ở thời đại một phụ nữ thể những lời thẳng thắn như thế chắc chắn là yêu sâu sắc thật lòng
Tuy Tần Quảng Xuyên từng tình cảm với Ngô Anh Ngọc nhưng cuộc hôn nhân của cô và bắt đầu từ một sai lầm điều đó khiến cô luôn bất an
Loáng thoáng bên trong vang lên tiếng Ngô Anh Ngọc nghẹn ngào đầy khẩn thiết:
“Vì dù ba mẹ ép gả bao nhiêu lần em cũng chẳng đồng ý ai Cứ thế sống cô quạnh đến tận bây giờ nhưng em chẳng để tâm Em chỉ mong một ngày ngoảnh đầu em… Trên đời còn ai đối với một lòng như em nữa chứ”
Vệ Thục Phân sững tại chỗ lòng rối như tơ vò
Dù thấy cô cũng thể tưởng tượng vẻ mặt đẫm lệ khiến thương xót của Ngô Anh Ngọc lúc
“Bác sĩ cô ”
Tiếng một bác sĩ ngang qua khiến cô giật cô một cái đầy nghi hoặc đẩy cửa bước
Trong khoảnh khắc đầu ánh mắt cô lập tức chạm ánh lạnh lẽo của Tần Quảng Xuyên bên trong phòng
Khi thấy cô đôi mắt đàn ông lập tức sáng lên vẻ lạnh giá như tan biến chỉ còn sự dịu dàng hiếm hoi
“Thục Phân”
Vệ Thục Phân bối rối mặt hiểu cảm thấy lúng túng
Cô khẽ vén mái tóc rối ánh mắt luống cuống biết đặt :
“Em… em chỉ đến xem thế nào… Không là em yên tâm …”
Nói xong cô xoay chạy dám đầu
Sắc mặt Tần Quảng Xuyên lập tức trầm xuống giật phăng cây kim truyền mu bàn tay lao theo ngoài
Cái cô gái coi là kẻ thù chắc Vừa gặp là trốn gặp bỏ chạy
Bác sĩ sợ đến mức hồn vía lên mây:
“Trung úy Tần Anh vận động mạnh ”
Ngô Anh Ngọc theo bóng lưng lao khỏi phòng đôi mắt đỏ hoe như thiêu đốt bởi ghen tuông bàn tay buông thõng bên siết chặt
Vệ Thục Phân chạy suốt xuống cầu thang bước đến bậc cuối thì cánh tay đã một bàn tay to khớp xương rõ ràng nắm lấy
Ngoảnh — chính là ánh mắt sâu thẳm của Tần Quảng Xuyên chỉ cách cô gang tấc
21
Thấy những xung quanh bắt đầu chằm chằm với ánh mắt kỳ lạ Vệ Thục Phân hổ hoảng vội vùng khỏi tay :
“Tần Quảng Xuyên buông … Anh sợ …”
Chưa kịp dứt câu Tần Quảng Xuyên đã kéo cô rẽ ngoặt hành lang cầu thang nhét cô một gian chứa đồ nhỏ tăm tối bên nơi chỉ vài cây chổi để lộn xộn
Bên trong tối đen như mực chỉ thể lờ mờ thấy nét mặt đối phương nhờ ánh sáng lọt qua khe cửa
Lưng Vệ Thục Phân áp tường phía là thân thể nóng hổi của đàn ông Đôi tay lúng túng của cô chỉ thể đặt lên lồng ngực rắn chắc đẩy mà chẳng nổi
“Anh… định làm gì”
“Đã về thấy bỏ chạy”
Hơi thở ấm nóng phả bên tai giọng trầm khàn như tiếng chuông vang từ đáy giếng khiến cô run rẩy từng hồi
“Em…”
Cô há miệng lắp bắp mãi vẫn thốt lời nào
Tần Quảng Xuyên như cố tình ngắm vẻ lúng túng càng tiến sát hơn
Khoảng cách giữa hai cơ thể gần đến nỗi Vệ Thục Phân thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim mạnh mẽ của
Mãi một lúc lâu cô mới cố gắng trấn tĩnh suy nghĩ hỗn loạn trong đầu:
“Lúc nãy… Ngô Anh Ngọc nhiều như … Anh gì”
Nghe Tần Quảng Xuyên nhíu mày:
“Em gì”
Ánh mắt như móng vuốt đại bàng khiến Vệ Thục Phân cách nào trốn tránh đành cúi đầu:
“Tuy cô ngốc nghếch nhưng dù cũng đã thích nhiều năm như … Em biết vẫn còn canh cánh chuyện em ép cưới năm đó Em cũng nghĩ thông dưa hái ép chẳng ngọt… Nếu thực sự ở bên Ngô Anh Ngọc em… phản đối”
Nghe những lời ngập ngừng vòng vo huyệt thái dương của Tần Quảng Xuyên giật giật
Anh khàn giọng:
“Nói xong ”
“Ừm…”
“Anh giải thích với em bao nhiêu lần Em vượt đường xa về đây chẳng nối với cũng chẳng quan tâm đến vết thương của Vậy mà đẩy sang cho khác”
Giọng lạnh như băng
Vệ Thục Phân luống cuống lắc đầu:
“Không em chỉ là…”
Chưa hết môi đã mạnh mẽ phủ kín
Trong bóng tối cô trợn to mắt đầu óc trống rỗng chỉ còn phản xạ bản năng ngốc nghếch đáp nụ hôn đầy bá đạo
Tần Quảng Xuyên hôn chút kiêng dè vội vã dữ dội ngừng cắn mút cánh môi mềm mại
Anh đã lo lắng suốt những ngày qua mà cô xuất hiện đã tặng ngay một “bất ngờ lớn” thế
Vệ Thục Phân hôn đến choáng váng khi lấy tinh thần thì áo đã mở vai và lồng ngực lộ trong làn gió lạnh ớn
Hơi thở nóng rực và nặng nề của bao phủ lấy cô từng nụ hôn bỏng cháy rơi xuống như mưa
“Đừng…”
Cô mở miệng chính giọng mềm mại kiểm soát khiến chính đỏ bừng mặt
Vệ Thục Phân lập tức lấy tay bịt miệng sợ ngoài thấy
Tần Quảng Xuyên dường như chẳng hề bận tâm một tay vòng qua eo cô kéo gần khóa cô trong vòng tay còn đường lui
Nụ hôn dịch chuyển đến trán mi mắt dọc má dừng ngay bên khóe môi Cô hoảng hốt giơ tay cản :
“Đây là bệnh viện… Nếu thấy… Danh tiếng của — Trung úy Tần — còn giữ nổi ”
Câu tuy mang chút trách cứ nhưng giọng điệu mềm đến mức khiến khác ngứa lòng
“Mất mặt còn thể gỡ mất vợ thì khó kiếm lắm”
Tần Quảng Xuyên vô cùng nghiêm túc như đang trình bày nhiệm vụ
Ánh sáng nơi khe cửa vẽ nên đường nét gương mặt góc cạnh rõ ràng đến mức khiến ngẩn ngơ
Vệ Thục Phân sững sờ bắt đầu giãy dụa:
“Anh… buông em đã…”
Trong lúc cô quẫy mạnh Tần Quảng Xuyên bỗng khẽ rên lên đầy đau đớn
Cô hoảng hốt chợt nhớ vết thương :
“Sao Đau lắm ”
“…Bác sĩ cần nhà chăm sóc Giờ em đến ở trông ”
Nghe Vệ Thục Phân ngẩn một lúc cũng khẽ đáp:
“Ừ…”
Dù giữa hai vẫn còn khúc mắc nhưng dù … cũng là phu thê
Chỉ là khi thấy thân hình cao lớn của Tần Quảng Xuyên chen lên giường bệnh nhường một nửa trống lặng lẽ cô sững
Vệ Thục Phân cứng hỏi:
“…Anh ý gì”
“Không còn giường dư Em ngủ với ”
22
Khi câu vẻ mặt Tần Quảng Xuyên bình thản dường như chẳng thấy gì ám trong lời
Tuy giữa hai đã là vợ chồng thực sự nhưng thực sự hòa thuận trở Huống hồ đây còn là bệnh viện nếu y tá bắt gặp thì cô biết giấu mặt …
“Em cũng Anh cần gì cứ gọi”
Vệ Thục Phân làm như thấy bước thẳng tới chiếc ghế gỗ ọp ẹp sát tường
Tần Quảng Xuyên cũng gì chỉ cô đến đó
Cô đang suy nghĩ nên mở lời thế nào về chuyện của Từ Mặc và lô hàng mới xuống thì chân ghế “rắc” một tiếng gãy gập khiến cô ngã xuống nền đất
Cơn đau ê ẩm khiến cô cau mày nhưng bên tai vang lên một tràng trầm thấp
Ngẩng đầu lên chỉ kịp bắt gặp khóe môi cong cong của Tần Quảng Xuyên
Vệ Thục Phân sững quên cả cơn đau
Cô từng thấy Ở kiếp giữa hai là cãi vã từng với một câu êm
Gương mặt cứng rắn và lạnh lùng của chỉ vì một nét mà bỗng chốc rạng rỡ dịu dàng hơn hẳn
“Vừa nãy quên cái ghế đó hỏng ”
Tần Quảng Xuyên nghiêng chậm rãi lên tiếng
Vệ Thục Phân lấy tinh thần bực bất lực
Quên Rõ ràng là cố ý chờ xem cô ngã để cho sướng
Cô thèm đáp chỉ lặng lẽ dậy phủi bụi
“Anh khát”
Nghe Vệ Thục Phân mặt lạnh tanh rót nước Vừa cầm chiếc cốc sắt cánh tay đã vươn dài kéo thẳng lòng
“Anh vẫn còn đang thương mau thả em …”
Cô đỏ mặt giãy giụa cố nhỏ để tránh ngoài thấy
Tần Quảng Xuyên chẳng những buông mà còn kéo cô sát hơn:
“Cái giường cũng chắc chắn lắm Em mà nhúc nhích như khi nãy nó mà sập như cái ghế chẳng biết giải thích với bác sĩ và y tá thế nào”
Câu dứt Vệ Thục Phân lập tức im bặt dám nhúc nhích
Cảm nhận thở nóng hổi bên hõm cổ cô nắm chặt vạt áo:
“Anh từ bao giờ trở nên lưu manh như ”
“Anh lưu manh thì em bỏ chạy”
Tần Quảng Xuyên hít một thật sâu hỏi:
“Em bôi cái gì lên ”
Vệ Thục Phân ngơ ngác “ừm” một tiếng
“Có mùi thơm”
Anh cảm thấy cô tỏa một mùi hương lạ Không nước hoa rẻ tiền của phụ nữ thành phố cũng mùi xà phòng thường thấy
Mùi hương giống như cơn gió lướt qua vườn hoa dịu nhẹ dễ chịu khiến cảm thấy yên lòng và xao xuyến
Sự tiếp xúc ngày càng gần khiến thân cô run nhẹ nghĩ đến vết thương của cô cố gắng dẹp loạn tâm trí gỡ cánh tay đang siết ngang eo
Cô xoay khẽ khàng:
“Em chuyện nghiêm túc ”
Làn da trắng nõn của cô thoáng ửng đỏ ánh đèn vàng trở nên mềm mại đến mức khiến dời nổi mắt
Ánh mắt Tần Quảng Xuyên dần tối Anh kéo chăn đắp lên cô:
“Chuyện gì”
“Là chuyện Từ Mặc Hôm em đến xưởng xin nghỉ việc một lạ mặt đột nhiên xông phòng : ‘Phong ca lô hàng đó để ý ’”
Vệ Thục Phân nhíu mày nhớ vẻ mặt của Từ Mặc và đàn ông hôm đó:
“Người đó là tìm nhầm chỗ còn Từ Mặc thì phản ứng gì lạ”
Cô ngập ngừng thêm:
“Anh còn theo em về Lĩnh Nam bảo là đến thăm chiến hữu”
Nghe đến đó sắc mặt Tần Quảng Xuyên lập tức thay đổi
Từ Mặc dám lộ mặt về Lĩnh Nam dù biết rõ đang quân cảnh theo dõi — xem đang liều lĩnh một nước cờ hiểm
“Anh biết Từ nay em cứ ở trong khu nhà gia đình đừng khỏi đơn vị nếu việc gì cần”
Vệ Thục Phân ngẩn vội lắc đầu:
“Không em còn về chăm bà ngoại…”
“Ngày mai cho đón bà ngoại đến đây”
Tần Quảng Xuyên để cô phản bác thêm trực tiếp ôm cô lòng
“Nếu em mang thai mà làm nhiệm vụ ở bên giúp đỡ cũng yên tâm hơn”