Vì Anh Mà Em Trở Về - Chương 8
17
Bầu khí trong văn phòng bỗng chốc đông cứng
Người đàn ông trông thấy Vệ Thục Phân trong phòng rõ ràng ngờ bên trong khác
Từ Mặc liếc trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo đến thấu xương
Sắc mặt đàn ông tái mét tay còn đang đặt tay nắm cửa gượng lúng túng: “Xin tìm nhầm phòng”
Nói xong vội vã đóng cửa rút lui
Vệ Thục Phân chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát bỗng nhớ đến lời Tần Quảng Xuyên từng — rằng Từ Mặc liên quan đến vụ tham ô ở xưởng quân phục — trong lòng khỏi dấy lên bất an
vẻ mặt Từ Mặc vẫn vô cùng bình tĩnh dường như ảnh hưởng bởi chuyện
Anh đưa tiền cho Vệ Thục Phân: “Em đã quyết định cũng giữ Còn số tiền xem như tiền thưởng gửi em suốt thời gian qua em cũng giúp ít”
Vệ Thục Phân vội rụt tay : “Không em thể nhận số tiền Nói thật thì giúp đỡ em nhiều hơn vẫn là ”
Cô khẽ lùi về một bước kéo giãn cách giữa hai : “Em còn chút việc xin phép ”
Nói cô xoay rời khỏi văn phòng
Từ Mặc theo bóng cô khuất dần sắc mặt cũng dần lạnh xuống
Chẳng bao lâu đàn ông ban nãy rụt rè đẩy cửa bước
“Phong ca…”
‘Bộp’ — xấp tiền ném mạnh xuống bàn
Ánh mắt Từ Mặc sắc như dao: “Đường Kiến Vinh lời với đều để gió cuốn hết ”
Đường Kiến Vinh giật nảy vội cúi đầu lí nhí: “Phong ca em biết là nên đến tận xưởng tìm … nhưng lần đúng là chuyện quan trọng thật Mấy lô hàng của bọn em của Tần Quảng Xuyên bên Lĩnh Nam để ý giờ đang kẹt chuyển nổi”
Từ Mặc nhíu mày chậm rãi trở ghế trầm mặc
Thấy im lặng Đường Kiến Vinh bắt đầu lo lắng: “Nếu lục mấy lô hàng đó thì mấy điểm bên cũng sẽ …”
“Cậu nghĩ Tần Quảng Xuyên và bọn cảnh sát ngu ngốc đến thế ” Từ Mặc nhếch môi lạnh lùng “Chúng nó đã sớm để mắt đến chỉ là đang thả câu dài để câu cá lớn Sở dĩ tay là vì vẫn đủ chứng cứ thôi”
Đường Kiến Vinh thoáng khựng : “Thế… giờ làm đây”
Từ Mặc liếc qua xấp tiền bàn giọng lạnh tanh: “Tôi sẽ đích thân Lĩnh Nam một chuyến”
“Anh tự ” Đường Kiến Vinh giật “Nhỡ mà…”
“Vệ Thục Phân là vợ của Tần Quảng Xuyên” Ánh mắt Từ Mặc chậm rãi tối sầm “Chỉ cần giữ cô trong tay sẽ dám manh động”
Một tuần
Vệ Thục Phân chính thức xin nghỉ việc chuẩn cùng bà ngoại về Lĩnh Nam
Vừa khỏi đầu ngõ cô đã thấy chiếc Santana trắng đỗ bên đường Từ Mặc đang dựa xe hình như chờ sẵn
Cô khựng : “Anh Từ”
Từ Mặc tiến tới tự nhiên nhận lấy chiếc vali trong tay cô: “Anh đang định Lĩnh Nam thăm chiến hữu tiện thể đưa hai bà cháu em về Trên đường thêm cũng dễ bề chăm sóc”
Vệ Thục Phân bất giác nhớ đến đàn ông lạ mặt hôm đó đột ngột xông văn phòng Từ Mặc
Cái gọi là “hàng” rốt cuộc là gì Từ Mặc trùng hợp đến — đúng lúc cô rời thì cũng đến Lĩnh Nam
Một chuỗi nghi ngờ chất đầy trong đầu khiến lòng cô bồn chồn nhưng mặt vẫn giữ nụ tự nhiên: “Thế thì làm phiền ”
Bà ngoại chẳng rõ chuyện gì chỉ biết cảm kích Từ Mặc: “Tôi với Tiểu Phân mà gặp như chắc kiếp tích đức lắm mới phúc thế ”
Từ Mặc mỉm dịu dàng kéo cửa xe mời hai lên
Suốt quãng đường chuyện vui vẻ còn Vệ Thục Phân thì chỉ đáp lấy lệ trong lòng cứ mãi bất an rõ vì
Cô chợt nghĩ đến Tần Quảng Xuyên — hôm qua gọi về Lĩnh Nam thì biết vẫn về đơn vị
Chẳng lẽ xảy chuyện …
Từ Mặc liếc sang khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô qua gương chiếu hậu ánh mắt dần tối
Tần Quảng Xuyên thật xem… giữa trách nhiệm và phụ nữ yêu sẽ chọn bên nào
18
Ba ngày ga tàu Lĩnh Nam
“Từ đại ca suốt quãng đường thật sự đã làm phiền Bây giờ đưa ngoại duyên gặp ”
Vệ Thục Phân đỡ bà ngoại xách theo vali
Từ Mặc mím môi che giấu tia sắc lạnh nơi đáy mắt: “Được nếu chuyện gì cứ đến nhà khách phía đông thành tìm ”
Vệ Thục Phân gật đầu xoay dắt bà ngoại về phía trạm xe buýt
Sau lưng ánh mắt của đàn ông sắc bén như mũi dao khiến sống lưng cô chợt lạnh buốt
“Nhóc con cháu làm Cả đoạn đường gần như chẳng gì với Từ Mặc cả” Bà ngoại nhịn hỏi
Vệ Thục Phân giật vội nở nụ : “Không gì chắc là đường xa nên mệt một chút…”
Bà ngoại lặng cô biết cô thì cũng hỏi nữa
Sau bốn tiếng xe buýt và thêm một tiếng lắc lư xe ba bánh Vệ Thục Phân cuối cùng cũng về đến Hoàng Lĩnh thôn
Từ khi trọng sinh đến giờ cô vẫn từng nơi
Khung cảnh vẫn như trong ký ức—cây đa già ngoài đầu làng đã chặt để mở đường mấy phụ nữ mặc áo bông xám quây quần trò chuyện mấy đứa trẻ còn sụt sịt nước mũi thì chơi đùa lớp tuyết loang lổ
Vừa thấy cô và bà ngoại một số phụ nữ nhanh chóng huých tay thì thầm to nhỏ
“Này kìa chẳng Vệ Thục Phân ”
“Không cô công an bắt vì biển thủ công quỹ ở xưởng quân phục Sao về ”
“Trước đó còn cô cặp kè với đàn ông trong khu gia thuộc mới phát hiện tham ô Chả trách Tần Quảng Xuyên đòi bỏ cô ”
Lại là những lời
Dù đã quá nhiều lần nhưng trong lòng Vệ Thục Phân vẫn đau nhói như kim đâm
Cô đôi co vì cô biết thay đổi suy nghĩ của dân làng chuyện một sớm một chiều
Cô định thẳng về nhà nhưng bà ngoại đã bước nhanh về phía đám đó
“Mấy rảnh rỗi quá hả Cứ thích lưng khác thế Hết chuyện mà suốt ngày buôn dưa lê dựng chuyện bôi nhọ cháu ”
Bà cụ như một con sư tử già nổi giận ánh mắt sắc bén quét qua đám phụ nữ
“Bà ngoại…”
Vệ Thục Phân vội kéo bà
“Cả cái Hoàng Lĩnh thôn ai mà chẳng biết Vệ Thục Phân là con đàn bà trơ trẽn ăn cắp lăng loàn Bà già mắt mờ tai điếc con bé lừa gạt mà cứ nghĩ nó là báu vật chắc”
“ thế Ông trời mà mắt thì đã trừng phạt cô từ lâu Thứ đàn bà trèo lên giường Tần Quảng Xuyên chừng còn quyến rũ thêm mấy tên khác nữa chứ”
Lời lẽ chanh chua khiến bà ngoại tức đến đỏ bừng mặt cả run rẩy: “Mấy …”
Sợ bà kích động làm ảnh hưởng đến sức khỏe Vệ Thục Phân vội vàng đỡ lấy bà sang thẳng đám giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy lực:
“Thứ nhất bao giờ dụ dỗ ai
Thứ hai cũng ăn cắp tiền ở xưởng quân phục
Thứ ba và Tần Quảng Xuyên vẫn Các thể thiếu hiểu biết nhưng đừng quên tung tin thất thiệt thể kiện tòa đấy”
Dứt lời cô để ý đến phản ứng của họ mà chỉ tập trung đỡ bà ngoại tiếp
Bà cụ nắm chặt tay cháu gái ánh mắt đầy thương xót: “Nhóc con…”
“Bà ngoại lời của thiên hạ thể kiểm soát chỉ cần sống đúng là ” Vệ Thục Phân vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà
Nhìn cô bình thản như ngọn lửa giận trong lòng bà cụ cũng dịu xuống đôi phần
Không thể phủ nhận cháu gái bà thật sự đã thay đổi Nếu là đây chắc chắn nó sẽ nhịn nổi mà bật ngay
Dọc đường xỉa thì thầm lưng nhưng Vệ Thục Phân coi như thấy
Mở cánh cổng cũ kỹ mùi ẩm mốc lập tức xộc mũi
Sân đất nhà đã biến thành một bãi bùn nhão trận mưa lớn Những mảnh ngói vỡ rơi rải rác mái hiên cả căn nhà trông chẳng khác nào một ngôi miếu hoang bỏ phế
Nhìn thấy cảnh tượng Vệ Thục Phân chợt nhớ cái chết cô độc của và bà ngoại trong căn nhà ở kiếp
Cô khẽ thở dài—tất cả như mới xảy ngày hôm qua
Vừa định đưa bà ngoại trong nghỉ ngơi lưng bỗng vang lên một giọng gay gắt:
“Vệ Thục Phân”
Cô giật —
Mẹ Tần
19
Mẹ Tần hùng hổ xông đến giáng một bạt tai mặt Vệ Thục Phân
“Chát”
Vệ Thục Phân kịp phòng má trái lập tức bỏng rát như lửa đốt
“Nhóc con”
Bà ngoại kinh hãi đau lòng vội đưa tay sờ lên má cháu đã sưng đỏ
Mặc kệ đúng sai mẹ Tần liền mắng xối xả:
“Mày còn mặt mũi về nữa Sao chết quách ngoài cho Nếu vì mày Quảng Xuyên đoạn tuyệt với tao Đồ phá hoại gia đình chổi”
Bà ngoại như tức đến đỏ cả mắt giận dữ đẩy mạnh bà :
“Có chuyện gì thì nhắm đây Bà còn dám động nhóc con một lần nữa liều mạng với bà”
Mẹ Tần lảo đảo lùi về mấy bước suýt nữa thì ngã ngửa
Bà trừng mắt bà lão nghiến răng ken két định xông lên lần nữa:
“Con mụ già ”
Vừa giơ tay đã Vệ Thục Phân siết chặt lấy cổ tay
Vệ Thục Phân lạnh lùng bà đôi mắt đầy sát khí:
“Nể mặt Quảng Xuyên bà là bề động thủ đừng tưởng biết bà đã làm những chuyện gì lưng”
Sắc mặt mẹ Tần trắng bệch xen lẫn đỏ bừng vì giận:
“Vệ Thục Phân buông tay tao Chuyện gì cơ chứ ai dám làm chuyện nhiều như mày”
“Quảng Xuyên đã hết cho biết Cả Dương Hổ lẫn cha đều do bà tìm đến chỉ để bôi nhọ ép Quảng Xuyên ly hôn”
Vệ Thục Phân đàn bà mặt — vẻ ngoài hiền từ nhưng tâm địa như rắn rết ánh mắt sắc lạnh:
“Ta biết bà cam lòng khi Quảng Xuyên cưới dù nữa bà cũng phép hãm hại thân của ”
Dứt lời cô buông mạnh tay
Mẹ Tần lùi một bước giẫm ngay vũng bùn phía
“Bà…” Bà nghẹn một hồi bất ngờ bệt xuống đất bắt đầu gào ăn vạ:
“Trời ơi là trời Xin ông trời hãy mở mắt mà Một con đàn bà lẳng lơ ăn trộm còn dám ức hiếp tử tế như Sao sét đánh chết nó luôn chứ”
Tiếng gào của bà thu hút ngày càng nhiều kéo đến Những ánh mắt khinh thường như những mũi dao sắc lạnh đổ dồn về phía Vệ Thục Phân
Vệ Thục Phân hề để tâm lặng lẽ khép cửa
Bà ngoại xót xa đưa tay sờ lên má cháu:
“Có đau lắm ”
Vệ Thục Phân lắc đầu:
“Không Kệ bà bà làm ầm ĩ chán cũng tự thôi”
Lời còn dứt cánh cửa vốn đã cũ nát đập mạnh đến rung bần bật
“Vệ Thục Phân Mày trốn gì chứ Hôm nay cho rõ ràng mày bao nhiêu tiền mới chịu buông tha Quảng Xuyên Mày và cha mày giống hệt mặt dày hơn vỏ cây lòng thì đen như than Mày đáng chết sớm giống mẹ mày đầu thai sớm cho ”
Những lời độc địa của mẹ Tần như từng mũi kim xuyên thẳng tim Vệ Thục Phân đau đớn khiến cơn giận bùng lên thiêu cháy cả lý trí
Cô liếc sang chiếc chậu sắt ở góc tường đang đựng đầy nước mưa đã bốc mùi bước đến xách lên mở cửa
“Ào”
Một chậu nước lạnh như băng dội thẳng mẹ Tần
“Phì phì phì”
Mẹ Tần mặt mũi xám xịt nhổ nước trừng mắt giận dữ:
“Vệ Thục Phân mày…”
“Dương Tú Anh bà còn dám mở miệng mắng mẹ thêm một câu lần chỉ dội mỗi chậu nước ”
Vệ Thục Phân ném chiếc chậu xuống chân bà đóng cửa
Cô siết chặt nắm tay vành mắt hoe đỏ
Uất ức và phẫn nộ đè nặng trong lòng khiến cô khó thở
Bà ngoại khẽ xoa đầu cô giọng khàn khàn:
“Nhóc con ngoan đừng chấp với loại như bà ”
Vệ Thục Phân cố nuốt xuống cơn nghẹn ngào gật đầu
Đã lúc cô cảm thấy cả hai kiếp sống của đều thật bất lực
nghĩ cho cùng… chẳng tất cả đều là cái giá cho những sai lầm trong quá khứ
Cô trầm mặc một lúc như thể đã hạ quyết tâm khẽ :
“Bà ngoại mai con tìm Quảng Xuyên”