Vì Anh Mà Em Trở Về - Chương 7
14
Trình Viễn đang chờ trong lòng thấp thỏm yên thì thấy liên trưởng nhà … vác một phụ nữ
“Liên trưởng ngài…”
“Xuống xe mặt ”
Trình Viễn vô thức thẳng lưng: “Rõ”
Tần Quảng Xuyên mở cửa xe nhét Vệ Thục Phân đang giãy giụa ngừng băng ghế
Vệ Thục Phân đấm đá: “Đồ khốn Tần Quảng Xuyên ngươi là đồ khốn kiếp”
Cô thật thể ngờ Tần Quảng Xuyên – vẫn luôn lạnh lùng hờ hững với cô – ngang ngược tới mức
Tần Quảng Xuyên xoay chộp lấy hai tay cô khóa chặt lên đỉnh đầu Hai chân dài quỳ ghế cả đè xuống giam cô trong vòng vây
“Ngươi mà còn quậy nữa còn thể khốn hơn đấy”
Giọng khàn mang theo một tia uy hiếp như luồng điện chạy dọc tai chui thẳng não khiến tay chân Vệ Thục Phân tự chủ mà mềm nhũn
Cô đàn ông mặt cảm thấy xa lạ kinh ngạc
Từ đến giờ cô từng thấy dáng vẻ của Tần Quảng Xuyên – trong đáy mắt sâu thẳm là ham chiếm hữu hề che giấu
Thấy cô đã ngoan ngoãn Tần Quảng Xuyên mới hạ giọng :
“Chuyện quân phục xưởng đúng là xử lý sai Khi bên công an đã bỏ nhiều công sức mới lần đầu mối nếu bắt kẻ sớm cả xưởng sẽ đục khoét rỗng tuếch Nếu em giận cứ mắng cứ đánh tuyệt đối cãi cũng né tránh”
“Cha em và Dương Hổ đều do mẹ thuê tới chỉ để gây chuyện buộc ly hôn với em Đơn ly hôn em ký đã xé kéo lên cả chính ủy tư lệnh cũng ly hôn”
Dù là kiếp cũng từng với cô nhiều lời như thế
Trái tim Vệ Thục Phân rối loạn cố nén cảm giác nghẹn ngào trong ngực:
“Mẹ ngươi dung nổi đám trong khu gia thuộc cũng khinh thường Huống hồ… biết ngươi luôn thích Ngô Anh Ngọc rút lui để các ngươi như ý”
Tần Quảng Xuyên nhíu mày hiếm hoi mà kiên nhẫn đáp:
“Người em lấy là mẹ Bà để lo Người trong khu gia thuộc coi trọng em là vì họ hiểu em Còn chuyện Ngô Anh Ngọc khi nào thích cô ”
Thấy như hiểu Vệ Thục Phân tức đến run
Cô giãy mạnh một cái thoát đành nghiêng đầu sang chỗ khác:
“Hôm đó tới văn phòng đưa cơm cho ngươi Ngô Anh Ngọc ngươi từng thư tình cho cô chữ đến mức cô đã thích”
Tần Quảng Xuyên sững
Hôm đó
Hôm đó bận tài liệu huấn luyện Ngô Anh Ngọc qua chỉ về mấy chuyện liên hoan văn nghệ gì đó bắt đầu huyên thuyên Hắn căn bản chẳng để tâm cô gì mãi đến khi Vệ Thục Phân bước mới hồn
“Ta thích cô cũng từng thư tình cho ai”
Tần Quảng Xuyên nghiêm túc giọng cứng rắn mang theo một loại cấm dục bất giác mê hoặc: “Nếu thật sự thích ai chỉ dùng hành động để thể hiện mấy thứ văn vẻ sướt mướt đó”
Nghe tiếng trầm thấp gợi cảm bên tai tim Vệ Thục Phân đập càng lúc càng mạnh
Muốn thêm vài lời sắc bén để nản lòng nhưng mở miệng chẳng nổi
Tần Quảng Xuyên đôi môi đỏ hồng đang hé mở yết hầu khẽ động:
“Chuyện đã rõ cả giờ thể theo về ”
Vệ Thục Phân cố kìm nhịp tim loạn xạ cứng giọng:
“Bà ngoại còn cần tĩnh dưỡng ở đây cũng việc làm sống ý định về”
Tần Quảng Xuyên cảm thấy huyệt thái dương giật giật Lẽ nào thật trói cô đem về Như thế e là cô sẽ hận mất
Một lúc buông tay xuống kéo lòng ôm thật chặt:
“Ta tới thủ đô là để thực hiện nhiệm vụ hai ngày nữa Lĩnh Nam”
Tựa lồng ngực vững chãi ấm áp đầu óc Vệ Thục Phân càng thêm rối loạn
“Ta về … bà ngoại sẽ lo”
Tần Quảng Xuyên áp sát tai cô giọng khàn khàn mà kiên định:
“Thục Phân – Tần Quảng Xuyên – giỏi lời ngọt ngào nhưng nhận định cả đời tuyệt đối buông tay”
15
Nghe thấy giọng rắn rỏi của Tần Quảng Xuyên Vệ Thục Phân sững sờ
Kiếp kiếp bao giờ gọi thẳng tên cô như …
Một lúc lâu cô mới chậm rãi mở miệng: “Ngươi cho chút thời gian suy nghĩ Dù bà ngoại cũng cần tĩnh dưỡng cũng mới bắt đầu công việc lâu”
Nghe thấy cô nhắc đến việc làm Tần Quảng Xuyên lập tức nhớ đến Từ Mặc rời
Hắn nhíu mày: “Ngày mai từ chức ngươi thể làm ở cũng nhưng ở gần Từ Mặc càng qua thân thiết với ”
Vệ Thục Phân hiểu đẩy : “Vì Hắn cũng từng là chiến hữu của ngươi hơn nữa chỗ ở đây phần lớn đều nhờ giúp đỡ”
Khác hẳn thái độ mềm mỏng ban nãy sắc mặt Tần Quảng Xuyên trầm xuống: “Có một số chuyện thể với ngươi nhưng tất cả đều là vì cho ngươi Chỉ một điều ngươi cần biết—Từ Mặc dính líu đến vụ tham ô ở xưởng quân phục”
Vệ Thục Phân sững sờ
Cô tin Tần Quảng Xuyên nhưng đột nhiên nhắc đến chuyện cô vẫn thể tiếp thu ngay
“Hiện tại thể nghỉ việc nhưng sẽ giữ cách với ”
Tần Quảng Xuyên kéo dài giọng vẻ mặt vẫn nghiêm nghị: “Không để chạm ngươi dù chỉ là một sợi tóc”
Ngữ điệu khó chịu khiến Vệ Thục Phân ngẩn
Hắn… đang ghen
Tần Quảng Xuyên cho cô cơ hội suy nghĩ nhiều thản nhiên bế xuống xe sải bước về phía con hẻm
Nhìn thấy Trình Viễn đang nén ở bên xe mặt Vệ Thục Phân lập tức đỏ bừng Cô tức giận đá chân: “Ngươi làm gì Ta chân tự mau thả xuống”
Tần Quảng Xuyên mặt đổi sắc: “Đường tuyết chân ngươi sẽ lạnh”
Chỉ khi đến cửa tứ hợp viện mới chịu đặt cô xuống đồng thời nhét tay cô một xấp tiền
Vệ Thục Phân cần nghĩ ngợi đã đẩy
Tần Quảng Xuyên nắm chặt tay cô nhét tiền lòng bàn tay cô: “Trả cho Nương tử của nợ tiền đàn ông khác”
Dừng một chút giọng điệu của cũng mềm vài phần: “Ngày mai đến gặp ngươi”
Nói xong xoay rời
Vệ Thục Phân vô thức gọi nhưng rốt cuộc vẫn nuốt lời lòng
Nhìn bóng lưng cao lớn rắn rỏi lòng cô rối bời
Cô từng nghĩ cả đời hai sẽ còn dây dưa ngờ vẫn chạm mặt mà là do chủ động tìm đến cô
Đứng ngẩn một lúc lâu Vệ Thục Phân mới cúi xuống nhặt chiếc vali xoay nhà
Vừa đóng cửa đã thấy bà ngoại khoác áo cửa phòng
“Bà ngoại” Cô vội vàng đến giúp bà kéo nút áo “Sao bà đây”
“Ta thấy giọng của Quảng Xuyên nó đến Hai đứa cãi đấy chứ” Bà ngoại ngoài đầy lo lắng
Vệ Thục Phân chần chừ một lúc mới trả lời: “Không cãi chỉ là…”
Cô liếc những căn phòng khác trong tứ hợp viện đỡ bà ngoại: “Bà ngoại chúng nhà kẻo làm phiền hàng xóm”
Bà ngoại gì thêm theo cô trong
Tuy ở tứ hợp viện tại thủ đô nhưng trong sân đến năm hộ cùng sinh sống Nơi vẫn kéo điện buổi tối chỉ thể thắp đèn dầu
Đợi bà ngoại ngủ say Vệ Thục Phân điều chỉnh bấc đèn nhỏ xấp tiền trong tay
Tổng cộng sáu trăm bảy mươi đồng
Đây gần như là bộ tiền trợ cấp hai năm của …
Ngón tay vuốt nhẹ mặt giấy nhám lòng cô trôi xa theo dòng ánh sáng mờ nhạt
Sáng sớm hôm
Vệ Thục Phân sửa soạn xong chuẩn mua bữa sáng cho bà ngoại đến xưởng may làm việc
Ai ngờ mở cửa đã thấy thềm đặt một chiếc áo khoác quân đội
Bên trong áo còn bọc hai hộp cháo bốn cái bánh bao hai cái màn thầu đường đỏ và một tờ giấy
Cô mở xem
Trên đó là nét chữ rắn rỏi cứng cáp
—Nhiệm vụ khẩn cấp về đội ngay trong ngày trong vòng một tháng về Lĩnh Nam nhớ giữ gìn sức khỏe
16
Vệ Thục Phân lặng tại chỗ vô thức liếc lớp tuyết phủ tường viện
Mơ hồ dấu vết leo qua
Cô bật bất lực — đường đường là một quân nhân mà trèo tường nhà
Cô cẩn thận xếp mảnh giấy ôm áo khoác quân đội và bữa sáng vẫn còn ấm phòng
Chỉ vì mảnh giấy cả ngày hôm đó tâm trí Vệ Thục Phân cứ lơ lửng mây
Khi xưa hai họ từng cãi vã đến mức chia đôi ngả giờ đây như thế … liệu quá vội vàng
Thế nhưng những lời của Tần Quảng Xuyên tối qua vẫn cứ văng vẳng bên tai hai dòng suy nghĩ trái ngược như hai tiểu nhân đang đánh loạn xạ trong đầu cô
Mang theo nỗi bối rối lẫn lộn Vệ Thục Phân trở về nhà giờ làm
Vừa bước qua cổng viện định phòng thì thấy tiếng thút thít của bà ngoại
“Tiểu Phân mẹ với cháu giờ đã lên thủ đô sống cũng coi như yên chỉ tội cho con một lạnh lẽo ngoài ruộng làng mẹ thấy con… cũng chỉ thể trong giấc mơ…”
Qua khe cửa cô thấy bà đang ôm lấy một chiếc áo cũ của mẹ lặng lẽ rơi lệ
Tay Vệ Thục Phân bất giác siết chặt trong lòng dâng lên muôn phần xót xa
Đến lúc cô mới bàng hoàng nhận từng thực sự nghĩ đến cảm xúc của bà ngoại
Bà sống cả đời ở Hoàng Lĩnh thôn đến nhà tập thể quân đội còn quen huống chi là ở thủ đô
Xung quanh là xa lạ những điều bà chẳng thể hiểu nổi chỉ biết lặng lẽ ngẩn ngơ rõ đang nghĩ gì…
Nghĩ đến đó hốc mắt Vệ Thục Phân nóng lên
Bà luôn ủng hộ cô vô điều kiện nhưng cô từng suy xét liệu nơi thực sự phù hợp với bà Mà mẹ… mẹ thì vẫn còn nơi quê nhà…
Cô lặng ngoài cửa một lúc lâu Đợi đến khi bà bình tâm cô mới lau khô mắt gượng nở nụ đẩy cửa bước : “Bà ơi con về ”
“Về chắc đói lắm để bà nấu cơm” Bà vội nhét chiếc áo cũ gối dậy bếp
Vệ Thục Phân nắm lấy tay bà chậm rãi xuống bên giường: “Bà ơi con bàn với bà một chuyện”
Bà ngoại ngẩn : “Chuyện gì ”
Cô chần chừ giây lát mới : “Con cùng bà về Lĩnh Nam”
“Về Lĩnh Nam”
Ánh mắt bà chợt lóe lên tia vui mừng nhưng dần cau mày: “Chẳng cháu sẽ về nữa Ở đây công việc định…”
“Con suy nghĩ kỹ Dù thủ đô thật đấy nhưng sống quen Bà còn đang trong thời gian dưỡng bệnh con làm chẳng thể chăm sóc bà cho chu đáo Bây giờ trong tay con cũng ít tiền về quê dưỡng bệnh cho bà con lên huyện tìm việc ”
Nghe lòng bà nửa mừng nửa lo chẳng biết nên gì
Một lúc bà mới do dự hỏi: “Thế còn chỗ Từ Mặc thì Cháu định giải thích thế nào”
Vệ Thục Phân đã tính toán từ — vì ca phẫu thuật của bà mà cô từng mượn Từ Mặc một khoản tiền Giờ thì dùng tiền của Tần Quảng Xuyên để trả dù … nợ chồng vẫn hơn nợ ngoài
“Bà yên tâm con sẽ xử lý thỏa”
Trấn an xong cô liền bếp phụ bà nấu ăn
Ba ngày tại văn phòng xưởng may
Từ Mặc xấp tiền bàn ánh mắt rơi gương mặt nghiêm túc của Vệ Thục Phân: “Em định về Lĩnh Nam thật ”
Vệ Thục Phân gật đầu: “Anh Từ em cảm ơn đã giúp đỡ suốt thời gian qua em cảm thấy hợp với cuộc sống ở thủ đô Đợi bà ngoại em nghỉ ngơi thêm vài ngày em sẽ đưa bà về quê”
Nói dứt lời cả căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường
Từ Mặc khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn trong mắt dường như thoáng lên tia suy tư
Một lúc cầm lấy tiền dậy định gì đó thì đột nhiên cửa phòng đẩy bật mở
Một đàn ông cao gầy sắc mặt vàng vọt vội vàng xông
“Phong ca lô hàng đó theo dõi ”