Vì Anh Mà Em Trở Về - Chương 6
11
Lời của Tần mẫu như một cú nện mạnh giáng thẳng tim Tần Quảng Xuyên
Nhìn tờ đơn ly hôn ném ngực hình bóng và tiếng của Vệ Thục Phân như từng mũi kim đâm thẳng tâm can khiến ngực siết chặt
Thấy Tần Quảng Xuyên đờ Ngọc Châu cố tỏ vẻ dịu dàng tiến lên kéo tay : “Quảng Xuyên ca là Vệ Thục Phân tự bỏ mà thể vì cô mà giận cả mẹ ruột ”
Tần mẫu lập tức hùa theo: “Con xem Ngọc Châu hiểu chuyện biết bao Nếu năm đó con cưới nó mẹ nào cần vất vả thế Giờ Vệ Thục Phân ai nấy đều vui vẻ con và Ngọc Châu nhanh chóng bàn chuyện cưới hỏi ”
“Bác gái…” Ngọc Châu đỏ mặt làm nũng
‘Xoạt’
Tần Quảng Xuyên như chẳng thấy mặt lạnh tanh thẳng tay xé nát tờ đơn ly hôn trong tay
Tần mẫu lập tức nhảy dựng lên cuống quýt nhặt từng mảnh giấy đất hận thể dán ngay tại chỗ: “Con làm cái gì ”
Ngọc Châu cũng chết sững bàn tay hất vẫn còn cảm giác lạnh buốt ánh mắt lúc cô khiến da đầu cô tê rần
“Ta một lần nữa” Tần Quảng Xuyên gằn từng chữ giọng khàn lạnh như băng “Ta Tần Quảng Xuyên cả đời chỉ nhận Vệ Thục Phân là vợ và duy nhất một cô ”
Dứt lời đầu bỏ hề lấy một cái liếc mắt
“Quảng Xuyên ca”
Ngọc Châu bóng lưng dứt khoát tức đến giậm chân
Không chán ghét Vệ Thục Phân Sao bây giờ cứ khăng khăng đòi giữ cô bằng
Cô cứ tưởng Vệ Thục Phân thể danh chính ngôn thuận ở bên Tần Quảng Xuyên Ai ngờ là tự chuốc họa thân
Tần mẫu bên cạnh cũng đang oán trách Ngọc Châu mà trong lòng càng thêm bực bội nhưng tiện phản bác chỉ im lặng
Tuyết rơi ngày càng dày phủ trắng cả con đường
Tần Quảng Xuyên lao về phía chiếc xe jeep quân dụng màu xanh lá lòng rối loạn từng
Anh ngờ Vệ Thục Phân một lời đã lặng lẽ ký đơn ly hôn
Năm đó là cô mặt dày đòi cưới giờ ly hôn cũng là cô tự quyết
Trên đời làm gì chuyện dễ dàng như
Hàm răng nghiến chặt lửa giận dâng tràn — quyết nhất định kéo về
Vừa mở cửa xe Trưởng ban Dương vội vã chạy đến giơ tay chào đưa cho một phong thư niêm kín: “Liên trưởng điện khẩn từ quân khu Kinh Bắc”
Tần Quảng Xuyên nhận lấy thấy chữ ký lệnh của Tư lệnh đã biến sắc
Anh lướt nhanh một lượt ánh mắt càng lúc càng nghiêm túc: “Tập hợp khẩn cấp”
“Rõ”
Nhìn về phía đêm tối mịt mùng Tần Quảng Xuyên siết chặt nắm đấm
Phải thành nhiệm vụ sẽ tìm Vệ Thục Phân Chỉ mong đến lúc đó… cô vẫn sẵn sàng giải thích
Hai tháng
Bệnh viện trung tâm thủ đô
Vệ Thục Phân bưng hộp cơm bước phòng bệnh thấy bà ngoại đang lim dim tay vẫn đan nốt mấy mũi cuối cùng của chiếc áo len
“Bà ngoại” Cô vội đặt hộp cơm xuống đỡ lấy cây kim và sợi len nhẹ giọng trách yêu “Bác sĩ bảo bà hồi phục nhưng cũng gắng sức quá nghỉ ngơi một chút ạ”
Bà ngoại nở nụ hiền từ: “Đan cái áo len thì gì mà mệt chỉ trách bà chậm chạp mùa đông sắp qua mà áo cho Nhàn Nhàn vẫn xong”
Vệ Thục Phân xong lòng ấm lên hẳn cẩn thận đút từng thìa cơm nhỏ giọng: “Trời còn lạnh mà mặc muộn tí cũng ạ”
Vừa dứt lời một giọng trầm vang lên lưng
“Thục Phân chào bác gái”
Quay đầu cô thấy Từ Mặc mặc áo măng-tô màu lạc đà tay xách một túi táo bước phòng
Vệ Thục Phân vội dậy: “Anh Từ đến đây”
Hai tháng khi cô đưa bà ngoại đến thủ đô điều trị nhờ bác sĩ giới thiệu mới quen biết Từ Mặc – hiện đang mở một xưởng may cô cũng làm kế toán tại đó
Từ Mặc bề ngoài nho nhã nhưng thực từng là quân nhân phục vụ tại quân khu Lĩnh Nam Sau khi xuất ngũ mới về thủ đô khởi nghiệp
Cũng nhờ là đồng ngũ từng ở cùng đơn vị với Tần Quảng Xuyên Vệ Thục Phân tin tưởng
Từ Mặc đặt túi táo xuống bàn: “Nghe bác gái đã khỏe hơn tiện qua thăm một chút”
Ngập ngừng một lúc bỗng hỏi: “Thục Phân cô quen một quân nhân tên là Tần Quảng Xuyên ”
12
Nghe thấy cái tên đã lâu ai nhắc đến sắc mặt Vệ Thục Phân chợt khựng
Liếc bà ngoại – sớm đã hiểu nhưng vẫn im lặng gì cô nhanh chóng lấy bình tĩnh tiếp tục đút cơm cho bà: “Không quen”
Nghe bà ngoại như gì đó nhưng cuối cùng nuốt lời trong
Từ Mặc ánh mắt thoáng lóe lên giải thích: “Tiểu Lý với chiều nay khi cô tan làm một lính tên là Tần Quảng Xuyên đến xưởng tìm cô”
Nghe đến đây tim Vệ Thục Phân chợt trĩu nặng
Tần Quảng Xuyên đến thủ đô Lại còn tìm tới tận nơi cô làm việc
Đang thất thần bàn tay bất chợt bà ngoại nắm nhẹ
Cô ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt dịu dàng như đang an ủi của bà tâm trạng dâng trào mới từ từ lắng
“Có lẽ nhận nhầm ”
Cô cố tình né tránh chủ đề giọng cứng nhắc
Đã quyết dứt khoát thì cần dây dưa thêm nữa
Từ Mặc cũng ở lâu trò chuyện với bà ngoại vài câu rời
Chờ khuất bà ngoại mới khẽ thở dài: “Nhàn Nhàn Quảng Xuyên lặn lội ngàn dặm tới thủ đô tìm cháu trong lòng chắc chắn vẫn còn tình cảm là…”
“Bà ngoại” Vệ Thục Phân ngắt lời cố giữ vẻ bình thản rót ly nước nóng đưa tới tay bà “Kiếp con với đã hết duyên Con chỉ chăm sóc bà thật sống những ngày yên ”
Nghe cô thế bà cũng chẳng còn gì để thêm
Ngoài cửa sổ tuyết lặng lẽ rơi Tâm trí Vệ Thục Phân cũng dần trôi theo những bông tuyết lơ lửng
Tuy ngoài miệng dứt khoát là nhưng trong lòng… thể đau Một yêu hai kiếp nào dễ mà quên
Tám giờ tối
Tần Quảng Xuyên cổng bệnh viện trung tâm thủ đô ánh mắt xuyên qua dòng qua
Hôm nay đã tìm khắp các bệnh viện lớn nhỏ trong thành phố nơi là hy vọng cuối cùng Nếu Vệ Thục Phân ở xưởng thì chắc chắn đang ở đây chăm sóc bà
Không do dự sải bước trong
Hỏi thăm nhiều lượt cuối cùng chỉ y tá : “Bà cụ họ Vệ Hai tiếng đã xuất viện ”
Sắc mặt Tần Quảng Xuyên lập tức sầm xuống
Trùng hợp như thế Chẳng lẽ Vệ Thục Phân biết đã tìm đến nên cố tình tránh mặt
“Có địa chỉ nhà cô ” Anh hỏi
Y tá bộ quân phục lúng túng: “Xin đồng chí đó là thông tin cá nhân của bệnh nhân chúng tiện tiết lộ”
Lại thêm một lần tay trắng
Tần Quảng Xuyên bước lên xe jeep quân dụng tựa đầu ghế day trán lông mày nhíu chặt
Chiến sĩ lái xe – Trình Viễn – liếc vẻ mặt u ám của qua gương chiếu hậu dè dặt mở miệng: “Liên trưởng chị dâu ở đây ”
Tần Quảng Xuyên đáp
Ngày về đơn vị Nếu mai vẫn tìm cô chẳng biết lần gặp tiếp theo sẽ là bao giờ
Mãi mới thẳng dậy định bảo Trình Viễn lái xe tới xưởng may
lúc đó từ cổng bệnh viện bước một dáng mặc áo khoác màu lạc đà – Từ Mặc
Dây thần kinh trong đầu Tần Quảng Xuyên lập tức căng như dây đàn
Từ Mặc xách một chiếc vali cũ lên chiếc Santana màu trắng đỗ bên đường
“Bám theo xe đó Giữ cách đừng để phát hiện”
Nghe lệnh Trình Viễn lập tức khởi động xe
Ánh mắt Tần Quảng Xuyên dán chặt chiếc Santana phía đầu óc nhanh chóng phân tích
Từ Mặc là nghi phạm buôn lậu đang quân cảnh theo dõi Vì thân phận đặc biệt phía vẫn tay tìm kẻ chống lưng đằng
Nhìn hành động của hôm nay rõ ràng là đang chuẩn gặp ai đó…
Chiếc Santana lái thẳng về phía nam thành phố cuối cùng dừng một con hẻm nhỏ
Thấy Từ Mặc xuống xe trong hẻm Tần Quảng Xuyên cũng lập tức bám theo
Qua vài khúc cua Từ Mặc dừng một căn tứ hợp viện
“Cộc cộc cộc”
Chẳng bao lâu cánh cửa lớn màu nâu sậm hé mở một phụ nữ khoác áo bông màu xanh sẫm bước
Dưới ánh đèn mờ nhạt đồng tử Tần Quảng Xuyên nơi góc khuất co rút kịch liệt
Người là… Vệ Thục Phân
13
“Từ đại ca Khuya thế tới đây”
Vệ Thục Phân khẽ kéo áo bông mái tóc dài rũ xuống bên cổ càng tôn lên làn da trắng mịn như sứ ánh đèn mờ nhạt
Từ Mặc ánh mắt trầm xuống vẫn giữ nụ ôn hòa thường trực: “Em với bà cụ quên một số đồ trong bệnh viện mang tới cho”
Nhìn chiếc vali đưa tới mặt Vệ Thục Phân khựng
Ban đầu cô còn định tan làm ngày mai sẽ ghé bệnh viện lấy ngờ Từ Mặc đã mang qua tận nơi
Cô vội vàng nhận lấy cảm ơn áy náy: “Cảm ơn trời lạnh thế còn làm phiền … Vào nhà uống chén trà cho ấm đã”
Từ Mặc xua tay từ chối: “Không cần còn việc Em nghỉ sớm ”
Nói ánh mắt lướt nhẹ qua những bông tuyết còn vương tóc cô
Anh giơ tay nhẹ nhàng phủi một hạt tuyết trắng
Hành động tự nhiên đến nỗi Vệ Thục Phân thoáng sững nhưng nhanh chóng lui một bước lặng lẽ giữ cách: “Vậy về đường cẩn thận”
Từ Mặc gật đầu xoay rời
Nhìn bóng khuất dần con hẻm Vệ Thục Phân mới thở phào một
Không hiểu cô luôn cảm thấy Từ Mặc gì đó bình thường Đôi mắt của giống những kẻ thâm sâu khó lường mà kiếp cô từng gặp
nghĩ cô thấy bản thân đa nghi Từ Mặc luôn giúp đỡ cô lẽ nào ý đồ
Lắc lắc đầu Vệ Thục Phân chuẩn nhà Nào ngờ một giọng trầm thấp quen thuộc đột ngột vang lên phía
“Vệ Thục Phân”
Tim cô như ai bóp nghẹt Cô cứng đờ đầu
Chỉ thấy Tần Quảng Xuyên mặc quân phục cách đó mấy bước mặt mày lạnh lẽo ánh mắt sắc như dã thú con mồi đã săn lùng suốt bao ngày
‘Rầm’
Chiếc vali trong tay cô rơi xuống đất vì bất ngờ và run rẩy
Vệ Thục Phân trân trối đàn ông mặt giọng run run: “Tần Quảng Xuyên”
Tần Quảng Xuyên mím môi từng bước tiến gần
Áp lực ngập trời tỏa khiến Vệ Thục Phân bất giác lùi bước chẳng kịp nhặt vali đã xoay chạy sân trong định đóng cửa
Nào ngờ Tần Quảng Xuyên như báo săn vọt tới vung tay chặn cánh cửa
“Trốn cái gì”
Gương mặt đen như mực ánh mắt gần như thể phun lửa
Anh tìm cô lâu như mà giờ cô chạy
Vệ Thục Phân bám chặt khung cửa dám đối mặt với ánh của : “Không trốn … nghỉ ngơi”
“Không trốn thì thấy chạy Tôi là hổ chắc Hay sợ ăn thịt”
Nghĩ đến chuyện nãy Từ Mặc “động tay động chân” với cô sắc mặt Tần Quảng Xuyên càng khó coi
Thấy thể tránh nữa Vệ Thục Phân cũng cắn răng ngẩng đầu thẳng : “Anh hổ Anh là liên trưởng Tần của quân khu Lĩnh Nam – chẳng còn liên quan gì đến cả”
Nghe tim Tần Quảng Xuyên như ai chọc thủng
Không còn liên quan Cô mấy lời dễ dàng đến thế
“Vậy hỏi cô cái đêm nào đó ai ôm lóc say lặp lặp rằng đừng bỏ cô Hả”
Tần Quảng Xuyên càng càng tiến sát thở nóng rực phả lên mặt cô
Ký ức cũ lôi gò má Vệ Thục Phân lập tức đỏ bừng
nhớ đến chuyện từng lấy cô làm mồi dụ kẻ tham ô quân trang lửa giận trong lòng lập tức bùng lên
Cô giận dữ đẩy : “Tần Quảng Xuyên quân phục xưởng đã tìm kẻ thật sự biển thủ tiền cái gọi là ‘cho nếm chút khổ’ của đã chịu đủ Đơn xin ly hôn cũng đã ký Anh còn gì nữa”
“Muốn cô theo về”
Tần Quảng Xuyên trả lời dứt khoát như thể đã chuẩn sẵn câu từ lâu
Vệ Thục Phân cứng đầu mặt : “Tôi sống ở đây …”
Lời còn dứt thân hình cao lớn mặt bỗng cúi xuống ngang nhiên khiêng cô lên vai
Vệ Thục Phân hoảng hốt giãy giụa đấm đá loạn xạ: “Tần Quảng Xuyên Anh mau thả xuống”
Tần Quảng Xuyên mặt biến sắc siết chặt lấy đôi chân đang đạp loạn xoay bước con hẻm
“Cô nổi cõng cô về”