Vì Anh Mà Em Trở Về - Chương 5
9
Ầm
Trong đầu Vệ Thục Phân như một tiếng sấm vang rền khiến cả não bộ trống rỗng
“Bà cụ đang đưa bệnh viện huyện cháu mau tới ngay ”
Cúp máy cô mới nhận tay đang run lẩy bẩy khi cầm ống Không kịp xin nghỉ ở nhà máy cô vội vàng bắt chuyến xe đầu tiên đến bệnh viện
Ba tiếng cô lao phòng bệnh
Chỉ thấy bà ngoại gầy gò bất động giường bệnh sắc mặt trắng bệch hôn mê tỉnh
Hơi thở của Vệ Thục Phân lập tức nghẹn cô loạng choạng chạy tới bên giường: “Ngoại ơi”
Trưởng thôn bên cạnh sắc mặt nặng nề: “Bác sĩ cụ già chấn thương đầu ở đây điều kiện chữa trị chuyển lên thủ đô”
Nói ông nhịn hỏi: “Cháu với Quảng Xuyên rốt cuộc làm thế Người lớn gặp chuyện lớn mà nó cùng cháu tới Không thật sự ly hôn chứ”
Vệ Thục Phân nghẹn lời chẳng nổi một câu
Trong đầu cô bất giác vang câu cảnh cáo của mẹ Tần mấy hôm :
“Cho cô ba ngày mau nghỉ việc ly hôn với Quảng Xuyên nếu đừng trách độc ác”
Con tim đã sớm co rút giờ lạnh buốt như rơi hầm băng
Thì … vẫn là cô liên lụy đến bà ngoại…
Ánh mắt cô rơi lên khuôn mặt già nua hốc hác và mái tóc bạc trắng của bà Hốc mắt cô đỏ bừng trái tim giằng xé
Cô vẫn luôn tin chỉ cần thay đổi số phận thể rẽ sang hướng khác – cô sẽ sống hạnh phúc bên Tần Quảng Xuyên bà ngoại cũng sẽ an yên tuổi già…
nếu hai điều thể cùng tồn tại thì
Cô cúi đầu sức nuốt nước mắt đang chực trào
Lúc y tá bước giục đóng tiền viện phí và chi phí điều trị Vệ Thục Phân gấp nên mang theo tiền đành nhờ trưởng thôn trông giúp bà vội vã về doanh trại lấy tiền
Trời đã sáng hẳn khi cô về tới khu gia thuộc
Vừa tới cổng cô đã thấy đám vây quanh lầu tim lập tức trĩu nặng Chẳng lẽ… là Vệ Vĩ tới quậy
Còn kịp phản ứng từng ánh mắt đầy khinh miệt đã bắn thẳng tới cô như dao nhọn
“Đã lẳng lơ ong bướm đủ giờ còn dám ăn cắp tiền công Đồ đàn bà biết hổ”
“Bảo nhất định đòi nhà máy làm kế toán thì nhắm tới tiền Mới làm mấy hôm đã tham ô ba ngàn bắt chắc sắp vét sạch quân phí ”
“Chứ Giờ báo ứng Nếu là kiếm sợi dây treo cổ luôn cho đỡ mất mặt chồng”
Những lời rủa xả ngớt từ đám quân thê thi phun
Vệ Thục Phân mà đầu óc choáng váng nhưng nhớ đến bà ngoại còn viện cô kịp nghĩ ngợi thêm vội vàng lao lên lầu
Vừa đẩy cửa bước cô đã thấy Tần Quảng Xuyên trong phòng bên cạnh là một công an mặc sắc phục xanh rêu
Chưa kịp hỏi gì viên công an đã tiến tới: “Vệ Thục Phân cô tình nghi chiếm đoạt công quỹ của nhà máy quân phục mời theo chúng về trụ sở hợp tác điều tra”
Vệ Thục Phân chết lặng: “Gì cơ”
Ánh mắt cô quét qua mấy chồng tiền mặt dày cộp đặt bàn cuối cùng dừng gương mặt lạnh băng của Tần Quảng Xuyên
Nhà họ… từ bao giờ nhiều tiền như
“Quảng Xuyên chuyện là…”
Câu còn dang dở đã tiếng lạnh như băng của cắt ngang:
“Là nhà quân nhân đã dám làm thì dám chịu trách nhiệm”
Trong khoảnh khắc đó Vệ Thục Phân cảm thấy máu trong đông cứng
Nhìn đàn ông mà yêu suốt hai kiếp chỉ giải thích cho cô thậm chí còn hỏi lấy một câu đã định tội cô …
Chợt cô nhận hóa bản thân bao giờ thực sự hiểu rõ con
“Cạch” Một tiếng vang lên còng tay lạnh ngắt khóa chặt cổ tay cô đang run rẩy
Công an chào theo điều lệnh: “Cảm ơn đồng chí đã phối hợp chỉ là…”
“Chấp pháp công minh là nghĩa vụ của tất cả mọi ” Tần Quảng Xuyên dứt khoát đáp
Vệ Thục Phân chết lặng tại chỗ đôi mắt đỏ hoe chằm chằm Chỉ cần liếc chắc chắn sẽ thấy trong ánh mắt cô đầy sự hoang mang chờ mong lẫn đau đớn
từ đầu đến cuối ánh mắt Tần Quảng Xuyên từng dừng nơi cô vẫn thẳng lưng lạnh lùng như một khán giả bàng quan
Ánh mắt dần nhòe tia sáng cuối cùng trong đôi đồng tử của Vệ Thục Phân cũng tắt ngúm
Hóa giới thiệu việc làm cho cô giúp cô nhà máy vì đã chấp nhận cô…
Tất cả… chỉ là cô đơn phương tưởng tượng mà thôi
Có lẽ thật sự chán ghét cô Dù cô cố gắng bao nhiêu kiếp kết cục vẫn sẽ giống …
Vệ Thục Phân như một cái xác hồn mặc cho công an dẫn
Suốt dọc đường tai cô đầy rẫy những lời chửi rủa cay nghiệt nhưng lời nào đau bằng sự lạnh lùng của Tần Quảng Xuyên
Mê mê man man cô giam tại đồn mấy ngày vẫn ai tới thẩm vấn
Đến ngày thứ tư cô mới thả
Không kịp oán giận cô vội vã về lấy tiền để lo viện phí cho bà
Vừa đến cửa liền thấy bên trong vang lên giọng :
“Quảng Xuyên để bắt kẻ đã chiếm đoạt công quỹ lâu nay trong nhà máy chúng mới dựng màn kịch vu oan cho Vệ Thục Phân khiến tên trộm thật lộ mặt may mà cuối cùng cũng bắt ”
Đôi mắt Vệ Thục Phân đột nhiên mở to tay đang định đẩy cửa khựng giữa trung
“Dù chuyện cũng đã xong nếu đến đồn đón cô thì cũng nên giải thích rõ ràng một tiếng Dù gì cô cũng oan mà chịu ít khổ sở”
Im lặng một lúc giọng lạnh nhạt của Tần Quảng Xuyên vang lên như ngàn mũi kim xuyên thẳng xương tủy cô:
“Không cần Cho cô nếm chút đau khổ cũng ”
10
Bàn tay đang nắm lấy tay nắm cửa chậm rãi buông xuống
Sự lạnh nhạt của đàn ông giống như lưỡi dao sắc bén mang đầy vẻ chế nhạo cho Vệ Thục Phân biết sự kiên trì và níu kéo của cô đến cùng là nực đến mức nào
Cô lặng cánh cửa mặt sắc mặt trắng bệch từng bước lui về bỏ chạy trong vô thức
Lảo đảo về bệnh viện huyện mùi thuốc khử trùng nồng nặc nơi hành lang cuối cùng cũng kéo cô về thực tại
Vừa đến cửa phòng bệnh liền thấy giọng quen thuộc của bà ngoại vang lên: “Bà cần …”
Đôi mắt mờ mịt của Vệ Thục Phân bỗng bừng sáng
Bà ngoại tỉnh
Cô mặc kệ dáng vẻ đầu bù tóc rối tức tốc lao phòng
Chỉ thấy bác sĩ đang bên giường bệnh xem bệnh án kiên nhẫn khuyên nhủ: “Trong não cụ còn tụ máu kéo dài càng lâu khả năng xuất huyết não càng cao Phải chuyển viện lên thủ đô ngay”
Cụ già đang cầm cuốn sổ tiết kiệm cũ kỹ bạc màu cố chấp xua tay: “Số tiền bà để dành cho Nhàn Nhàn bà sắp xuống đất tiêu cũng đáng”
Một câu khiến trái tim Vệ Thục Phân thắt
“Bà ngoại”
Cô nhẹ giọng gọi khàn đến mức chính cô cũng nhận
Nhìn thấy cô khuôn mặt nhợt nhạt của bà cụ lập tức nở nụ : “Nhàn Nhàn…”
Tiếng gọi thân thương yếu ớt như gõ mạnh lồng ngực cô cô vội bước tới nắm chặt bàn tay gầy guộc lạnh buốt nỗi ân hận hòa cùng cơn đau choán đầy tâm trí
Bà ngoại cố nở nụ vuốt nhẹ lên má cô
Bác sĩ thấy nỡ chen : “Bệnh của cụ chậm trễ Nếu cô đồng ý chuyển viện sẽ lập tức liên hệ với bệnh viện trung ương ở thủ đô tối sáu giờ thể xuất phát”
“Chuyển Chắc chắn chuyển Làm phiền bác sĩ ạ”
Vệ Thục Phân gần như cần suy nghĩ mà lập tức gật đầu
Bác sĩ thở phào rời
Áp trán lòng bàn tay chai sạn của bà trái tim rối bời của cô cuối cùng cũng dịu đôi chút
Cố nuốt xuống nghèn nghẹn trong cổ họng cô khẽ : “Bà ngoại thủ đô chữa bệnh nhé Nhàn Nhàn sẽ luôn ở bên bà Dù tốn bao nhiêu tiền cháu cũng thể kiếm nhưng mạng chỉ một cháu thể mất bà …”
“Nghe thủ đô phồn hoa lắm chúng sống luôn ở đó đừng nữa… ”
Bà ngoại cô như đã hiểu điều gì đó khẽ thở dài: “Không về nữa Nhàn Nhàn con yêu Quảng Xuyên như thế… con nỡ ”
Một câu hỏi nhẹ nhàng như tảng đá nện xuống ngực cô khiến lệ chực trào
Cô lắc đầu trong mắt tràn đầy quyết tâm: “Chỉ là… con đã hiểu Yêu … sẽ kết quả Nên con yêu nữa Cũng cần nữa”
Một lúc bà ngoại dịu dàng đưa tay lau nước mắt mặt cô: “Được Nhàn Nhàn làm gì bà cũng ủng hộ”
Buổi trưa hôm đó bác sĩ giúp liên hệ xong bệnh viện trung ương Vệ Thục Phân khu gia thuộc lấy tờ đơn ly hôn từng nhận từ hội phụ nữ buổi chuyện vì vụ lùm xùm với gã lưu manh
Cô ký tên dứt khoát nộp cho hội phụ nữ
Chiều sáu giờ tuyết đầu mùa lặng lẽ rơi
Vệ Thục Phân dìu bà ngoại ngoảnh đầu bước lên chuyến tàu về phía thủ đô
Nhìn sân ga dần dần mờ khuất qua khung cửa kính sống mũi cô cay xè
Tạm biệt… Tần Quảng Xuyên
Mười giờ đêm
Một chiếc xe tải quân đội dừng cổng đơn vị Tần Quảng Xuyên mặc quân phục ngụy trang nhảy xuống sải bước về phía khu nhà
Gió lạnh ngày càng lớn lòng bất giác rối bời
Trước đó mặc dù miệng để Vệ Thục Phân “ăn chút khổ cũng ” nhưng thực chỉ là lời cho
Anh càng lạnh lùng cấp càng nể tình mà giúp đỡ vài câu cô ở khu gia thuộc cũng dễ sống hơn…
Vừa bàn công việc với doanh trưởng xong liền đến đồn công an Nào ngờ giữa đường nhận nhiệm vụ đột xuất đành gác chuyện đón Mãi đến tận tối khuya mới về
Bây giờ chắc cô đã về nhà chứ
Tần Quảng Xuyên lấy từ túi áo một cây bút máy Parker mới tay mân mê phần nắp bạc bóng loáng
Trong đầu hiện lên cảnh cô chăm chú gảy bàn tính là lúc công an dẫn ánh mắt hoang mang lẫn bất lực…
Chuyện vu oan cô trộm tiền đúng là khiến cô sợ hãi thật
Anh thu bút chút do dự
Chỉ đưa bút xin … liệu cô chịu
Hay là hai ngày nữa đưa bà ngoại cô tới ở cùng giúp cô nguôi ngoai phần nào…
Nghĩ Tần Quảng Xuyên bước nhanh hơn
Vừa lên lầu đã thấy cửa phòng nhà khép hờ ánh đèn bên trong rọi hành lang
Vệ Thục Phân… cố tình để đèn chờ
Trước đây cô từng làm thế
hiểu lần trái tim Tần Quảng Xuyên bỗng chùng xuống chút khẩn trương khác lạ
Anh chỉnh áo chuẩn đẩy cửa thì giọng mẹ và… Ngọc Châu từ bên trong truyền
“Bác gái đúng là cao tay với bà già Vệ rằng Quảng Xuyên ly hôn thế là bà đến tìm Vệ Thục Phân xe đâm quả nhiên khiến cô hoảng hốt đến mức nộp đơn ly hôn”
“Nếu biết động bà già là khiến Vệ Thục Phân chịu nổi đã khỏi phí tiền tìm cái gã Vệ Vĩ về gây rối còn thuê tên lưu manh tung tin đồn…”
Con ngươi Tần Quảng Xuyên co rút dữ dội cơn giận ập đến trong khoảnh khắc
“Rầm”
Cánh cửa bật tung
Tần mẫu và Ngọc Châu kinh hoàng
Chỉ thấy Tần Quảng Xuyên ở ngưỡng cửa ánh mắt lạnh như băng thân như phủ băng giá khiến khí cũng đông cứng
Tần mẫu cố nén sợ hãi lên tiếng trấn an: “Con mẹ giải thích Mẹ làm tất cả là vì con Con bé Vệ Thục Phân chỉ kéo chân con thôi—”
“Đủ ”
Nỗi thất vọng phẫn nộ và hối hận đè nặng trong lồng ngực Tần Quảng Xuyên siết chặt nắm đấm khớp tay trắng bệch: “Cho dù Vệ Thục Phân thế nào thì cô cũng là vợ hợp pháp của con Cả đời con chỉ cưới một là cô ”
Nói xong định rời tìm Vệ Thục Phân
Tần mẫu tức tối đến bật dậy Bao năm qua đây là lần đầu con trai bà phản bác bà… mà còn vì một đứa con gái bà khinh thường nhất
Bà lập tức ném một tờ giấy: “Không cần tìm nữa Tờ đơn ly hôn Vệ Thục Phân đã ký Nó đã dắt theo bà già bỏ Cả đời con cũng đừng hòng gặp nó nữa”