Vì Anh Mà Em Trở Về - Chương 3
5
Một tiếng hét của Tô Doanh vang dội suốt cả khu nhà gia thuộc từng khung cửa sổ đều lấp ló những gương mặt ngái ngủ
Thấy Dương Hổ hoảng hốt rụt cổ đẩy mạnh cô biến mất màn đêm
Vệ Thục Phân ngã nhào xuống vũng nước chiếc ô cũng bay mất
Cô chẳng màng đến đau đớn chỉ cố ôm chặt lấy phần thuốc trong ngực
Bỗng một đôi chân dài mang giày bộ đội chắn ngang mắt cô
Ngẩng đầu lên khuôn mặt lạnh lùng của Tần Quảng Xuyên khiến cô nghẹn thở: “Quảng Xuyên”
Gần như ngay lập tức cổ tay cô siết chặt cả lảo đảo kéo thẳng lên lầu
Vừa đến nhà cánh cửa “rầm” một tiếng đóng sầm âm thanh vang vọng khiến tim Vệ Thục Phân run lên
Tần Quảng Xuyên buông tay trong đôi mắt sâu hun hút dâng lên cơn giận lạnh lẽo đến tột cùng: “Vệ Thục Phân cô còn mất hết mặt mũi ”
Quần áo ướt sũng dính sát nặng nề đến đáng sợ nhưng vẫn nặng bằng lời mắng mỏ đầu đuôi của
Toàn thân cô run rẩy sắc mặt tái nhợt cắn môi cố giải thích: “Quảng Xuyên em vụng trộm gì cả… Em sợ sốt nặng nên mới đến trạm y tế lấy thuốc…”
Còn hết câu Tần Quảng Xuyên như đã quá mệt mỏi với những chiêu trò của cô thèm đáp mà lạnh mặt phòng
Uất ức dồn nén khiến mắt Vệ Thục Phân đỏ hoe sống mũi cay xè Đến một câu giải thích cũng chẳng buồn hết
Cô lấy thuốc khỏi ngực lúc mới phát hiện lòng bàn tay rách da đang rỉ máu nhuộm đỏ tờ giấy gói thuốc…
Một đêm ngủ
Dù đang sốt Tần Quảng Xuyên vẫn rời khỏi nhà cả tiếng còi báo thức buổi sáng
Anh dường như đã quyết tâm tin cô đến thêm một cái cũng
Sáng sớm Vệ Thục Phân hội trưởng hội phụ nữ gọi đến văn phòng
Vừa bước bà hội trưởng đã mắng như tát nước mặt
“Đồng chí Vệ thật thì nên can dự chuyện vợ chồng cô với Quảng Xuyên nhưng một số chuyện buộc rõ Không tính đến việc cô thường xuyên làm loạn trong khu gia thuộc nghiêm trọng hơn là vấn đề tác phong”
Sắc mặt Vệ Thục Phân thay đổi rõ ràng đối phương đang ám chỉ chuyện giữa cô và Dương Hổ
Kiếp cô cũng từng hội trưởng gọi đến chuyện nhưng khi mở miệng là cãi cuối cùng những hóa giải hiểu lầm mà còn khiến lời đồn ngày càng lan rộng
Nghĩ đến đây Vệ Thục Phân vội vàng biện bạch: “Chị ơi em với Dương Hổ thật sự gì cả…”
“Giờ cô giải thích cũng chẳng ý nghĩa gì Tiếng đã lan cả chỉ vài ba câu là xóa ”
Hội trưởng mất kiên nhẫn cắt lời ánh mắt nghiêm túc: “Quảng Xuyên thường xuyên làm nhiệm vụ Nếu vì chuyện của cô mà khiến phân tâm lúc hành động cô biết hậu quả nghiêm trọng thế nào Không chỉ là mạng sống của mà còn là tính mạng của nhân dân”
Nghe tới đây tim Vệ Thục Phân như một mũi dùi đâm xuyên đau thấu tâm can nhưng cô lời nào
Thấy cô im lặng hội trưởng vung tay ném một tờ đơn xin ly hôn lên bàn câu chữ mang theo áp lực và cảnh cáo rõ ràng: “Cô về mà tự kiểm điểm Nếu còn tái phạm một là cô tự ký đơn rời hai là sẽ lấy lý do phá hoại quan hệ quân dân để cưỡng chế đưa cô rời khỏi đây”
Bàn tay Vệ Thục Phân siết chặt lấy mép áo nhục nhã hổ thẹn
Một lúc lâu cô cất kỹ tờ giấy hít sâu một : “Chị yên tâm chuyện như sẽ bao giờ xảy nữa”
Thấy thái độ kiên quyết của cô hội trưởng mới gật đầu
Trời dần sẩm tối
Tổ ong than trong lò cháy đỏ rực Vệ Thục Phân thẫn thờ lò sưởi tâm trạng nặng nề
Dù cô đã nỗ lực thay đổi khi sống mối quan hệ giữa cô và Tần Quảng Xuyên vẫn mỗi lúc một tệ hơn
Rốt cuộc làm gì đây
Cảm giác bất lực và hoang mang dâng đầy trong lòng khiến cô mệt mỏi vô cùng
Trong lúc vẫn còn do dự cửa bất ngờ mở
Tần Quảng Xuyên về
Chưa kịp để cô lên tiếng đã đặt mấy tờ tiền lớn lên bàn: “Tiền trợ cấp tháng ”
Vệ Thục Phân ngẩn nhớ đến chuyện trong nhà chỉ một là con trai liền : “Hay là mai gửi ít tiền về cho ba mẹ ở quê chắc cũng khó khăn”
lòng đổi lấy một trận mắng của Tần Quảng Xuyên: “Lo cho thân cô Đừng mơ tưởng gì đến cha mẹ ”
Sắc mặt Vệ Thục Phân tái nhợt trái tim như dao cắt: “Em chỉ là…”
“Cô lấy vì trợ cấp Còn lóc đòi giữ tiền cho bằng ”
Giọng điệu đầy chán nản khiến cô chết lặng
Những lời cô đã từng chẳng cách nào phản bác chỉ thể nghẹn ngào đáp: “Trước là em sai”
Tần Quảng Xuyên liếc cô một cái cũng gì thêm
Vài ngày
Nhân lúc trời nắng hiếm hoi Vệ Thục Phân định khu đất phân cho quân nhân để xới lên trồng cải về đỡ hợp tác xã nhiều
Trên vạt đất mấy chị em quân nhân làm trò chuyện Thấy cô đến chẳng ai buồn chào
Cô tới khu đất cỏ mọc um tùm của nhà bất ngờ một gáo nước hất trúng ướt sũng cả giày
Sắc mặt cô trầm xuống ngẩng đầu
Chỉ thấy Tô Doanh chống nạnh cợt giả tạo: “Xin nha ngờ con hồ ly phá nhà cũng biết làm ruộng nữa cơ đấy Hay là bồ đá còn gì để quyến rũ nữa”
Lời dứt xung quanh liền ầm cả lên vẫn chịu nổi lên tiếng khuyên: “Dù gì chồng cô cũng là Đội trưởng chị bớt chút ”
Tô Doanh hừ lạnh lớn tiếng đáp: “Tôi chính là chịu nổi cái điệu ve vãn của ả ”
Vệ Thục Phân siết chặt cán cuốc một lời
Làm việc cả ngày đến khi trời lất phất mưa cô mới rửa tay về nhà
còn bước sân đã thấy nhà tụ tập đông
Bỗng dưng bước chân cô chậm một cảm giác bất an lặng lẽ dâng lên
Còn kịp tiến đến đã hét như rao tin:
“Mau xem nè Cha của Vệ Thục Phân tới tố cáo con gái bất hiếu nuôi cha nữa ”
6
Tim Vệ Thục Phân giật thót cô vội vàng chạy sân
Vội quá nên cẩn thận trẹo chân cô cắn răng chịu đau chen đám đông
Chỉ thấy Vệ Vĩ phịch bậc thềm nước mắt nước mũi tèm lem gào: “Tôi bệnh Vệ Thục Phân chẳng những chăm sóc mà ngay cả tiền mua thuốc cũng cho Mọi xem đời đứa con bất hiếu thế …”
Gần như trong khoảnh khắc đó ký ức kiếp ào ạt tràn về như thủy triều
Cũng chính vì lời dối trá trắng trợn của Vệ Vĩ mà cuộc hôn nhân giữa cô và Tần Quảng Xuyên tan vỡ
Vì làm thủ tục ly hôn nên cô lỡ thời gian về nhà thăm bà ngoại như đã định cuối cùng bà gặp chuyện bất ngờ mà mất cô thậm chí còn kịp mặt lần cuối…
Nỗi hận cuồn cuộn trào dâng lập tức đánh bay hết mọi sợ hãi và lý trí trong cô
Cô bước thẳng đến mặt Vệ Vĩ giáng mạnh cây cuốc xuống đất: “Phi Năm xưa ông cướp tiền mổ cứu mẹ lúc sinh khó dắt con đàn bà khác trốn nhớ để cho mẹ con một chút tiền cứu mạng”
“Ông hại chết mẹ mấy chục năm chẳng thấy bóng giờ còn về phá Đồ biết hổ Hôm nay liều mạng với ông luôn”
Vừa dứt lời cô vung cuốc lao lên
Tiếng hít khí lạnh đồng loạt vang lên từ xung quanh
Vệ Vĩ sợ đến mức bật dậy né tránh gào như chọc tiết: “Cứu mạng với trời ơi Con gái định giết cha nó ”
Một tiếng hét đó vang dội cả khu gia thuộc từ các dãy nhà đều ùa xem
Cơn đau nhói nơi cổ chân khiến mồ hôi lạnh túa trán Vệ Thục Phân nhưng sự trơ trẽn đến cùng cực của đối phương càng khiến cô thêm giận dữ
Tay nắm cán cuốc siết chặt đến phát run sắp bổ xuống lưng Vệ Vĩ thì một bàn tay thon dài rắn rỏi chụp lấy cánh tay cô
Cô đầu bắt gặp khuôn mặt âm trầm của Tần Quảng Xuyên
Khí thế sắc bén của lính lập tức bao trùm lấy cô khiến Vệ Thục Phân bỗng chốc như rút sạch sức: “Quảng Xuyên…”
Thấy Vệ Thục Phân ngăn Vệ Vĩ lộ nguyên hình: “Con rể Tần cũng thấy đấy con nhỏ định giết Mau bắt nó nhốt vô…”
“Gây rối cuộc sống của quân nhân và thân nhân một là giam giữ hai là phạt tiền Tự chọn ”
Giọng lớn nhưng ngữ điệu đanh thép lạnh lẽo của Tần Quảng Xuyên khiến rợn gáy
Thấy tình thế bất lợi Vệ Vĩ hậm hực bỏ
Vệ Thục Phân thả cuốc xuống bình tĩnh dám ngẩng mặt đàn ông
Vừa định chuẩn tinh thần mắng chân bỗng nhẹ bẫng cả hai cánh tay rắn chắc bế bổng lên
Trừng mắt gương mặt ngay mắt tim Vệ Thục Phân như ngừng đập trong giây lát
Đường nét cằm góc cạnh ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị như đang làm nhiệm vụ
Tần Quảng Xuyên gì cứ thế ôm cô lên lầu
Không còn chuyện để hóng đám đông cũng dần tản
Vào nhà đặt cô xuống ghế lập tức sang mở ngăn kéo tìm thuốc
Mở tới ngăn cuối cùng chỉ thấy vài gói thuốc hạ sốt bọc bằng giấy dầu giấy ẩm mốc nhưng thuốc vẫn còn nguyên vẹn
Hàng lông mày vốn đã nhíu của càng thêm siết chặt Anh nhớ đêm mưa hôm đó cô ngoài… Thì thật sự là mua thuốc cho
Gạt cảm xúc khó hiểu trong lòng Tần Quảng Xuyên đóng ngăn kéo cô gái đang ghế: “Nói chuyện gì đã xảy ”
Đôi tay đặt đùi khẽ siết Vệ Thục Phân cúi đầu giọng khàn khàn: “Xin làm phiền ”
Mấy ngày cô hứa với hứa với hội trưởng hội phụ nữ rằng sẽ gây chuyện thế mà bao lâu lùm xùm chuyện lớn như
Sự mềm mỏng từng khiến vẻ mặt Tần Quảng Xuyên khựng
Một lúc Vệ Thục Phân mới chậm rãi : “Người đàn ông đó đúng là cha em ông đã lấy trộm tiền cứu mạng của mẹ em bỏ trốn với đàn bà khác từ đó biệt tăm biệt tích”
“Từ nhỏ tới lớn em chỉ sống với bà ngoại Vài ngày ông đột nhiên về mở miệng đã đòi tiền bà ngoại đuổi Em ngờ hôm nay ông mò tới nữa”
“Vừa nãy em chỉ nhất thời tức giận dọa ông bỏ chạy ý định giết …”
Giọng cô đầy dè dặt thấy Tần Quảng Xuyên vẫn lạnh mặt tim cô càng căng thẳng
Hồi lâu Tần Quảng Xuyên mới dời mắt lúng túng để một câu: “Tôi ngoài một chút”
Nói rời buồn ngoảnh
Lại một lần nữa Vệ Thục Phân chỉ biết bóng lưng khuất dần lòng nặng trĩu
Chắc chắn là vẫn giận cô
Không chỉ ảnh hưởng tới việc huấn luyện còn làm trò cho thiên hạ…
Không biết qua bao lâu cho đến khi một chiến sĩ hậu cần mang rượu thuốc tới Vệ Thục Phân mới sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ
“Chị dâu Đội trưởng việc gấp nhờ mang thuốc tới Mỗi ngày xoa một lần là ”
Vệ Thục Phân ngẩn nhận lấy: “Cảm ơn em…”
Thì … Tần Quảng Xuyên vẫn còn nhớ đến vết thương của cô
Ngay tức khắc cảm giác hụt hẫng trong lòng cô vơi ít
Trời tối hẳn cơn mưa cũng ngừng rơi
Tiếng còi tập hợp vang lên từ xa Vệ Thục Phân lảo đảo nhà tắm tắm rửa Tắm xong mới nhận quên mang theo đồ thay
Đang bối rối thì ánh mắt chạm chiếc áo lính màu xanh lá của Tần Quảng Xuyên thơm mùi xà phòng treo móc
Do dự một lúc cô vẫn lấy áo mặc Dù Tần Quảng Xuyên còn đang huấn luyện về ngay
Ngẩng đầu gương mặt cô bỗng ửng đỏ
Trong gương là phụ nữ tóc dài ướt rượt mặc chiếc sơ mi lính rộng thùng thình chỉ đủ che phần đùi đôi chân trắng nõn ánh đèn sợi đốt như phát sáng
Vệ Thục Phân chợt nhớ áo chẳng mặc gì hổ đến nỗi dám thêm lần nữa Mặt nóng bừng cô vội mở cửa bước ngoài
lúc đó cửa chính cũng “rầm” một tiếng đẩy —
Gió lạnh ào hất tung vạt áo cô lên Ngay khoảnh khắc Tần Quảng Xuyên sải bước bước