Vì Anh Mà Em Trở Về - Chương 16
41
Vệ Thục Phân thấy Tần mẫu đang cuộn quần áo dính đầy bùn vàng cầm cái cuốc sắc mặt đầy giận dữ ở cửa
Tần phụ vứt điếu thuốc bước lên định làm hòa: “Con về một chút thể bớt vài câu”
Tần mẫu gắt lên mặt đầy giận dữ: “Quảng Xuyên là con trai chúng còn cô là cái gì chứ”
Lời sắc bén khiến Tần Quảng Xuyên mặt mày đen đang định lên tiếng thì Vệ Thục Phân đã lên
“Mẹ lúc con kết hôn với Tần Quảng Xuyên quả thật danh chính ngôn thuận nhưng đó mẹ cũng khiến con chịu đựng nhiều đau khổ chúng đã còn gì để bây giờ con chỉ sống cuộc sống với Quảng Xuyên Sau con cũng sẽ coi mẹ như mẹ ruột của ”
Tần Quảng Xuyên đã làm quá nhiều cho cô cô khiến khó xử thêm nữa
Hơn nữa nếu tự giải quyết chuyện sẽ còn gây thêm nhiều rắc rối
Tần mẫu rõ ràng ngờ Vệ Thục Phân kiên quyết như lặng một chút nhớ cuộc cãi vã hôm vẻ mặt càng thêm khó chịu
Bà hừ một tiếng: “Đừng lừa chẳng cô chỉ diễn trò mặt Quảng Xuyên thôi ”
Nói xong bà bước nhà
Tần phụ vẻ ngại ngùng: “Vệ Thục Phân con đừng để ý mẹ con tính tình như để ba khuyên bà ”
Nói ông nhà theo Tần mẫu
Nhìn bóng dáng Vệ Thục Phân gầy gò Tần Quảng Xuyên cảm thấy đau lòng: “Một lúc nữa sẽ chuyện với mẹ”
Vệ Thục Phân mặt hề vẻ uất ức buồn bã vì tổn thương: “Không cần chuyện chỉ em giải quyết Anh thể lo một lúc nhưng thể lo cả đời Em ở giữa khó xử nếu như ảnh hưởng đến công việc của sẽ gặp nguy hiểm em thể sống nếu điều đó xảy ”
Nghe những lời Tần Quảng Xuyên cảm thấy trái tim mềm Anh càng cảm thấy thật may mắn khi cưới một vợ như cô
Vệ Thục Phân chủ động nắm lấy tay : “Đi thôi hôm nay em sẽ nấu ăn”
Vì Tần Quảng Xuyên và Vệ Thục Phân về nhà Tần phụ đã bắt một con gà làm sẵn Trong bếp Tần Quảng Xuyên chẻ củi và đốt lửa còn Vệ Thục Phân thì nấu ăn
Không khí đã nóng bức lửa từ bếp lò càng làm gian thêm oi ả khiến cả hai đổ mồ hôi đầy đầu
Khi trời bắt đầu tối Vệ Thục Phân mang thức ăn lên bàn nhưng Tần mẫu đóng cửa chịu ăn
Tần phụ hiếm khi tức giận: “Nếu ăn thì thôi con gái vất vả nấu ăn cho mẹ mà bà ăn ”
Vệ Thục Phân gì cứ tiếp tục ăn với Tần Quảng Xuyên
Đêm đã khuya
Tiếng chó sủa vọng từ xa xa
Tần mẫu bụng đói bực bội vì cả ngày ăn gì làm việc mệt mỏi lặng lẽ bếp
“Thằng già ăn thì cũng chẳng thèm khuyên ăn một bát biết mang phòng cho ”
Ánh sáng mờ mờ của trăng chiếu bếp Tần mẫu giơ tay lật tấm vải che bàn thấy ngoài một đĩa ớt xào chẳng còn gì nữa
Cô tức giận mắng một câu chuẩn giường ngủ
Không ngờ bước một bước cô đống củi ngã vấp cả ngã xuống đất
Cổ chân đau buốt khiến cô hít một lạnh
“Ai đấy”
Vệ Thục Phân cầm đèn dầu thấy Tần mẫu đất tay ôm cổ chân đau đớn đến nhăn mặt vội vàng đặt đèn xuống và giúp bà dậy
Tần mẫu cảm thấy hổ: “Cô hãm hại cố tình đẩy củi cho vấp ngã nhạo ”
Vệ Thục Phân bất đắc dĩ : “Con chỉ vệ sinh thấy động tĩnh trong bếp mới xem thử”
Cô dìu bà ghế hỏi: “Mẹ đói Để con hâm cơm”
Nói xong Vệ Thục Phân mở vòi nước lấy thức ăn từ nồi
Mặc dù bây giờ tủ lạnh nhưng vẫn dùng cách cũ để bảo quản đồ ăn
Nhìn thấy Vệ Thục Phân nhanh nhẹn làm việc Tần mẫu vẻ mặt mềm một chút: “Có cô bỏ thuốc đồ ăn Sao bụng như ”
“Mẹ là mẹ của Quảng Xuyên là mẹ chồng của con con bỏ thuốc huống chi giờ là xã hội pháp trị con còn cùng Quảng Xuyên sống lâu dài làm gì chuyện đó”
Vệ Thục Phân ngẩng đầu lên đảo nồi trả lời
Chẳng bao lâu cô mang món gà hâm nóng và cơm đến mặt Tần mẫu còn rót cho bà một ly nước
“Để bát đó sáng mai con sẽ rửa”
Nói xong Vệ Thục Phân chỉnh đèn dầu để ánh sáng mạnh hơn rời
Nhìn bữa ăn mắt trong lòng Tần mẫu cảm xúc khó tả
Vệ Thục Phân thật sự đã thay đổi Trước bà đối xử với cô như liệu đã quá đáng
42
Vệ Thục Phân mò mẫm trong bóng tối trở về phòng xuống đã Tần Quảng Xuyên kéo lòng
“Trời nóng như ôm sợ bức ” Cô đẩy hạ giọng “Em đánh thức ”
Tần Quảng Xuyên những buông mà còn áp sát hơn: “Anh vẫn ngủ”
Vệ Thục Phân còn định hỏi thấy động tĩnh trong bếp thì đã cảm thấy một bàn tay to luồn trong áo
Nhịp thở của cô tức khắc dồn dập hơn vài phần: “Đừng… sẽ thấy mất…”
Phòng bên cạnh chính là bếp cách âm chỉ cần chút động tĩnh là thấy ngay
Tần Quảng Xuyên vùi hõm cổ cô nhẹ nhàng cắn mút làn da trắng nõn mềm mại: “Chỉ cần em nhịn phát tiếng là ”
Vì lo cho việc cô sảy thai gần hai tháng nay đã nhẫn nhịn chạm cô
Có lẽ do buổi tối uống chút rượu khiến kiềm chế nổi nữa
Chẳng bao lâu Vệ Thục Phân đã thấy quần áo cởi sạch đến khi cảm giác căng đầy đó bùng nổ trong cơ thể cô kiềm khẽ rên lên một tiếng
Vừa nhận thì lập tức đưa tay bịt miệng
chỉ một tiếng rên đó đã như ngọn lửa đốt cháy trái tim đã rạo rực của Tần Quảng Xuyên
Anh ôm chặt cô vợ mềm nhũn lòng liên tục cắn nhẹ vành tai đỏ ửng của cô: “Thục Phân… Thục Phân…”
Vệ Thục Phân chỉ cảm thấy bản thân như chiếc bè sóng dữ vùi dập cuốn xa kéo về
Chút lý trí còn sót khiến cô cắn môi dám phát bất kỳ tiếng động nào
Ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ chiếu lên thân thể trắng muốt đầy đặn của cô ánh mắt Tần Quảng Xuyên tối sợ cô cắn rách môi cúi đầu hôn lên môi cô nuốt lấy tất cả những tiếng rên mềm mại dịu dàng …
Cho đến khi ánh rạng đông ló rạng Vệ Thục Phân mới cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng
Cô chậm rãi mở mắt mắt vẫn díu mệt mỏi mắng một câu: “Tần Quảng Xuyên phát rồ …”
Vừa dứt lời đầu liền ngoẹo sang một bên
Tần Quảng Xuyên khẽ bật đúng là điên thật cứ khiến cô xin tha cảm giác như chất gây nghiện khiến chẳng thể dừng
Anh hôn lên mắt cô ôm chặt lấy trong lòng cũng từ từ nhắm mắt
Nhờ Tần Quảng Xuyên “ công” Vệ Thục Phân đến tận ba giờ chiều mới thức dậy May mà đã làm xong hết mọi việc cần làm
Mẹ Tần tuy chịu chuyện với cô nhưng sắc mặt đã khá hơn nhiều
Chẳng bao lâu bà ngoại cũng từ quân khu vội vã đến việc tổ chức tiệc cưới của nhà họ Tần cũng bí thư thôn loan tin trong ngoài sân nhà họ Tần bày mười một mười hai bàn tiệc
Có lẽ vì nụ hạnh phúc gương mặt Tần Quảng Xuyên và Vệ Thục Phân lời dị nghị ít hẳn Ngoài lời chúc trăm năm hạnh phúc còn cả lời chúc mừng Tần Quảng Xuyên thăng chức lên tiểu đoàn trưởng
Sau một ngày bận rộn và náo nhiệt Vệ Thục Phân mệt mỏi sấp giường
Tần Quảng Xuyên bế cô lên ôm lòng khiến cô ngừng giãy giụa: “Hôm nay tha cho em em thật sự còn sức nữa…”
“Anh làm gì em hết”
Tần Quảng Xuyên bật vẻ mặt quanh co lòng vòng của cô: “ đợi về thì bù đấy nhé”
Vệ Thục Phân trừng một cái ngoan ngoãn tựa lòng : “Hôm nay em thấy mẹ ”
Tần Quảng Xuyên vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cô: “Ừ cũng thấy”
“Về em tiếp tục làm ở xưởng quân phục từ từ phát triển sang ngành tài chính đợi khi kiếm tiền sẽ xây nhà…”
Nghe Tần Quảng Xuyên nhíu mày — vẻ vợ sẽ bận rộn đây
Cảm nhận ấm từ cơ thể Vệ Thục Phân khỏi nhớ đến dáng vẻ thảm hại kiếp của
Không biết bao nhiêu lần cô từng nghĩ kiếp chỉ là một cơn ác mộng Mộng tỉnh cô mới nghĩ thông suốt mới kết cục hiện tại
điều duy nhất đổi là cô thực sự thực sự yêu Tần Quảng Xuyên
Tình cảm dâng trào Vệ Thục Phân kìm ôm chặt lấy eo ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi : “Quảng Xuyên em yêu ”
Đôi môi mềm mại và lời thì thầm ân ái khiến ánh mắt Tần Quảng Xuyên tối
Vệ Thục Phân còn tưởng sẽ nhận một lời tỏ tình da diết tương tự ai ngờ Tần Quảng Xuyên bắt đầu tháo áo cô
“Anh làm gì … Em em bảo là em còn sức mà…”
“Em còn nếu thì đã chẳng nhiều thế”
Cảm nhận cảm giác đầy tràn như sóng trào Vệ Thục Phân thẹn giận: “Em… Em chỉ cũng là yêu em…”
Tần Quảng Xuyên ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô giọng khàn khàn: “Anh chỉ thể hiện bằng hành động thôi”
“Tần Quảng Xuyên… Anh đúng là đồ khốn…”
“Được là đồ khốn”
“…”
“Thục Phân…”
“Anh yêu em Tần Quảng Xuyên yêu Vệ Thục Phân”
43
Năm 1987 tại vùng biên giới
Bầu trời đêm đen kịt trăng tròn treo cao Trong rừng ánh đèn sáng lên bên trong một chiếc lều dã chiến quân đội
Trên bàn trải một tấm bản đồ lớn phía đặt một tấm ảnh đen trắng cũ kỹ
Tần Quảng Xuyên đưa tay vuốt ve gương mặt Vệ Thục Phân trong ảnh đôi mắt đỏ ngầu ánh lên vẻ nhớ nhung hiếm thấy
“Quảng Xuyên còn ngủ Đang nghĩ đến hành động ngày mai …”
Tiểu đoàn trưởng bước thấy đang ảnh liền im bặt
Tần Quảng Xuyên cũng tránh né chỉ thu cảm xúc nơi đáy mắt dậy nghiêm trang giơ tay chào
Tiểu đoàn trưởng xua tay: “Ngồi ”
Ngập ngừng một chút ông vẫn kìm : “Cậu và Thục Phân ly hôn cũng gần hai năm nghĩ đến chuyện tìm mới ”
Tần Quảng Xuyên lắc đầu: “Không tìm nữa”
“Thật là… lúc còn bên thì cãi như chó với mèo đến lúc ly hôn nhớ nhung mãi” Tiểu đoàn trưởng thở dài khuyên nhủ “Thế thì là đợt về tìm cô ”
Nghe Tần Quảng Xuyên trầm mặc
Thật cũng rõ bản thân thật sự thích Vệ Thục Phân — cô rõ ràng đanh đá chẳng bao giờ chịu nhường nhịn cứ thích tranh cãi với suốt
Thế nhưng từ khi cô biến mất khỏi cuộc sống của ngừng nhớ tới cô
Nhớ những đêm khuya cô lặng lẽ khâu quân phục rách cho nhớ dáng cô lặng thinh gánh nước giúp Lý Văn Quyên đang mang thai nhớ khoảnh khắc cô lưng lau nước mắt khi tiễn bà ngoại …
Thật Vệ Thục Phân hề tệ như từng nghĩ
Tần Quảng Xuyên trầm giọng : “Tôi đã dò hỏi cô đang làm việc với lão kế toán trong làng Tôi nghĩ khi thành nhiệm vụ lần sẽ về tìm cô chuyện nghiêm túc”
Nghe tiểu đoàn trưởng gật đầu hài lòng nhưng vẫn nghiêm nghị nhắc nhở: “Nghĩ kỹ thì nhưng vẫn nhấn mạnh tuyệt đối để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến nhiệm vụ”
Tần Quảng Xuyên lập tức dậy nghiêm giơ tay chào: “Báo cáo Tuyệt đối chuyện đó”
Lúc tiểu đoàn trưởng mới yên tâm gật đầu dậy: “Nghỉ ngơi sớm ”
Nghe tiếng bước chân rời Tần Quảng Xuyên cúi xuống kỹ bức ảnh của Vệ Thục Phân cẩn thận cất túi áo ngực
Chờ kết thúc nhiệm vụ lần sẽ về thẳng thôn Hoàng Lĩnh tìm cô
Trời sáng
Tần Quảng Xuyên dẫn đội vượt qua cánh rừng tiến về bến phà bỏ hoang bên sông Nham Công
Một tháng nhận lệnh phối hợp với công an chặn bắt bọn tội phạm buôn lậu vũ khí Đối phương là những phần tử nguy hiểm mang theo lượng lớn súng đạn và thuốc nổ yêu cầu tất cả duy trì cảnh giác cao độ
Ẩn nấp trong rừng từng ánh mắt sắc lạnh dán chặt chiếc thuyền đang chầm chậm tiến giữa sông
Thuyền cập bờ mấy gã đàn ông đen sạm vạm vỡ bước khỏi khoang đảo mắt quanh đầy cảnh giác cùng khiêng xuống năm chiếc thùng gỗ nặng trịch chuyển lên chiếc xe tải đang đợi sẵn bên vệ đường
Tần Quảng Xuyên giơ tay hiệu lập tức các binh lính lao
‘Pằng pằng’ — mấy tiếng súng vang lên bắn bể lốp xe tải bật lao lên phía
“Không nhúc nhích Giơ tay lên”
Họng súng đen ngòm chĩa thẳng những tên tội phạm đang bối rối
Một tên đầu trọc đưa mắt lướt qua đầy sát khí ánh càng lúc càng hung tợn
Tần Quảng Xuyên lập tức nhận điều bất thường trầm giọng quát lớn: “Lùi ”
Vừa dứt lời tên đầu trọc liền móc một quả lựu đạn từ túi áo rút chốt: “Chết hết tụi mày”
Nói xong ném thẳng quả lựu đạn chiếc xe tải chất đầy thuốc nổ
Con ngươi Tần Quảng Xuyên co rút: “Nằm xuống”
Anh phản xạ theo bản năng lao tới đẩy hai binh sĩ gần xe tải nhất xa
‘ẦM——’
Một tiếng nổ vang dội như xé toạc cả khe núi dội lên từ bến phà
“Đội trưởng Tần——”
Trong tiếng gào thét đầy đau đớn của các binh sĩ Tần Quảng Xuyên đầy máu me bất động mặt đất
Tấm ảnh trong túi ngực chấn động văng lặng lẽ rơi xuống đáp đúng lên ngực dần dần thấm đẫm máu
“Đội trưởng Tần Đội trưởng Tần Mau Cáng Quân y”
Tiếng gọi vang lên bên tai càng lúc càng xa Tần Quảng Xuyên mở to mắt bầu trời xanh ngắt dần dần trở nên tối sầm
Trong cơn mơ hồ bóng dáng của Vệ Thục Phân xuất hiện tầng mây
Đôi môi nhuốm máu khẽ động đậy dồn hết chút sức lực cuối cùng của đời để gọi tên—
Hết