Vì Anh Mà Em Trở Về - Chương 14
<--more-->35
Ngoại ô thôn Cát Mộc cách ba dặm
Để tránh kinh động rắn rết Tần Quảng Xuyên để một trung đội canh giữ ở đầu làng bản thân dẫn men theo sườn núi hai bên để bao vây ngôi làng từ hai hướng
Vừa lệnh xong Trình Viễn đã dẫn một ông lão mồ hôi nhễ nhại chạy tới
Ông lão còn kịp thở đã vội xua tay hô:
“Đừng tiến nữa Có một cô gái tên Vệ Thục Phân đang ở phía bảo nhắn Tần Quảng Xuyên đến tìm cô và tuyệt đối đừng trong làng”
Nghe Tần Quảng Xuyên sững
Vệ Thục Phân Cô đang ở bệnh viện
Nỗi lo lắng cho cô cùng nghi ngờ về lời dặn dò khiến cau chặt mày
“Liên trưởng giờ chúng làm ” Trung đội trưởng Dương hỏi
Tần Quảng Xuyên hề do dự:
“Thục Phân nhất định đã biết điều gì khi trốn khỏi con thuyền nếu cô sẽ đuổi tới tận đây Từ Phong xảo quyệt nham hiểm thể đã gài bẫy trong thôn Tất cả các đơn vị lùi phía dẫn một tổ trinh sát điều tra bảo đảm an cho dân làng”
Trung đội trưởng Dương nghiêm nghị chào:
“Rõ”
Tần Quảng Xuyên dẫn lùi theo ông lão dẫn đường Khi thấy Vệ Thục Phân đang tựa gốc cây trái tim như siết chặt
Cô nhắm mắt sắc mặt tái nhợt môi khô nứt đã bật máu tóc mai ướt đẫm mồ hôi dính bết hai bên má mà chỗ cô một mảng đỏ rực nhuộm đất
“Thục Phân”
Tần Quảng Xuyên lao tới đỏ mắt ôm chặt cô lòng
Vệ Thục Phân cố gắng mở mắt:
“Đừng … thôn Cát Mộc Hứa Phong… cho nổ tung các …”
Nói cô nức nở:
“Xin … em bảo vệ con chúng … xin …”
Hô hấp của Tần Quảng Xuyên khựng siết chặt hàm răng đau đến bật máu:
“Anh ở đây đừng sợ”
Anh lập tức bế cô lên lao như bay về hướng bệnh viện trấn
Lúc đến phòng cấp cứu Vệ Thục Phân đang hôn mê bỗng bừng tỉnh nắm chặt tay buông:
“Quảng Xuyên đợi em… đừng bỏ rơi em…”
Dù hiểu vì cô thế nhưng Tần Quảng Xuyên vẫn đỏ hoe mắt gật đầu lia lịa
Ngay khi cánh cửa phòng cấp cứu khép ý thức của mới bắt đầu bừng tỉnh rõ ràng hơn
Cúi đầu hai bàn tay … nhuốm đầy máu của cô
Ngay khoảnh khắc đó cổ họng như bóp nghẹt hít thở cũng thấy khó khăn
Trong phòng mổ
Ý thức mơ hồ khiến Vệ Thục Phân rõ tiếng y bác sĩ dần dần cơn buồn ngủ và mệt mỏi như núi đè xuống cuốn cô một giấc mộng dài mà chân thật đến đáng sợ
Cô mơ thấy như kiếp khi ly hôn với Tần Quảng Xuyên thì một rời Lang thang bơ vơ định tự vẫn cứu sống
Còn trong một lần làm nhiệm vụ ở biên giới khi kíp nổ của kẻ địch sắp phát đẩy hai chiến sĩ bên cạnh khi cả thân hất tung
Máu me bê bết ngã xuống và một tấm ảnh cô từ trong ngực áo rơi xuống phủ lên tim
Vệ Thục Phân nức nở lao tới níu nhưng thể chạm gì
Chớp mắt một bé trai bốn năm tuổi chân đất chạy tới ôm lấy chân cô giọng non nớt gọi:
“Mẹ ơi mẹ ơi…”
Cô cúi đầu thằng bé ngũ quan giống Tần Quảng Xuyên
Lập tức nước mắt như vỡ đê Vệ Thục Phân quỳ xuống ôm chặt con lòng
“Xin con… mẹ xin … mẹ xin con…”
Ngoài lời xin cô biết gì hơn
Cậu bé nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô:
“Mẹ đừng xin Mẹ là vì ba và khác sống mà Mẹ đừng buồn con sẽ nhớ mùi hương mẹ… chúng nhất định sẽ gặp ”
Vệ Thục Phân gật đầu:
“Ừ mẹ hứa…”
Trong phòng bệnh
Tần Quảng Xuyên Vệ Thục Phân đã hôn mê suốt ba ngày nước mắt của cô ngừng tuôn đôi mắt đỏ ngầu của cũng đầy đau xót:
“Thục Phân… em mau tỉnh …”
Vừa dứt lời Vệ Thục Phân bỗng mở choàng mắt như đang cố giữ lấy điều gì giọng khàn đặc bật thốt:
“Con…”
36
Một tiếng “con…” đầy lưu luyến khiến tim Tần Quảng Xuyên thắt từng nhịp
Anh siết lấy bàn tay lạnh ngắt giọng khàn khàn như ai bóp nghẹn dịu dàng an ủi:
“Chúng … sẽ một đứa khác”
Nghe thấy giọng ánh mắt Vệ Thục Phân dần rõ nét
Cô đầu thấy đàn ông bên cạnh mặt mày xám xịt quầng thâm mắt rõ rệt râu mọc lởm chởm khác với vẻ lạnh lùng nghiêm nghị ngày thường
Cảnh trong mơ ùa về bom nổ chết còn đứa con ôm lấy cô lời từ biệt khiến nước mắt cô thể nào kìm nữa từng giọt lăn dài:
“Quảng Xuyên em xin …”
Cô biết giấc mơ đó là kết cục ở kiếp
Nếu thực sự là thì thà rằng cưới khác sống một đời yên bình còn hơn chết trẻ như
Kiếp phụ lòng Kiếp … đến cả đứa con đầu tiên của hai cô cũng bảo vệ nổi Cô vô dụng đến thế
Tần Quảng Xuyên giơ tay nhẹ nhàng lau giọt lệ mặt cô:
“Phải là xin em mới đúng Em mang thai mà chẳng biết gì cả”
Cảm nhận những vết chai mỏng trong lòng bàn tay lướt qua gò má trái tim Vệ Thục Phân mới thấy nhẹ phần nào
“Từ Phong…” Cô hỏi tiếp “Hắn bắt ”
“Bắt ” Tần Quảng Xuyên gật đầu “Cũng may em đến kịp Hắn cho gài thuốc nổ quanh làng tính nổ chết cả chúng lẫn dân làng”
Nghe xong ánh mắt cô thoáng ngơ ngác:
“Tại … sống yên thân phận Từ Mặc Sao dấn thân làm mấy chuyện phạm pháp như thế”
Tần Quảng Xuyên cầm ấm nước đổ một bát cháo
Anh biết khi nào cô tỉnh nên từ sáng đã hâm nóng cháo sẵn giữ ấm trong ấm suốt mấy tiếng
Vừa thổi cháo đút cô ăn đáp:
“Khó lắm Đi sai đường khi chỉ vì một ý niệm”
Vừa dứt lời một nữ bác sĩ bốn mươi tuổi bước
Sau khi kiểm tra sơ bộ bà nhẹ giọng dặn dò:
“Cơ thể cô hồi phục cũng khá chịu khó vận động bồi bổ đều đặn Cô còn trẻ vẫn thể mang thai ”
Nói xong nữ bác sĩ xoay rời
lòng Vệ Thục Phân nặng trĩu
Nếu thương thuyền còn nhảy xuống sông chạy trốn thì đứa bé vẫn còn thể giữ
Tần Quảng Xuyên biết cô đang tự trách liền vòng tay ôm cô lòng
Tựa ngực một lúc lâu Vệ Thục Phân mới lên tiếng:
“Nếu hôm đó em tìm ba lẽ mọi chuyện đã khác… Còn nữa Ngô Anh Ngọc hôm đó cũng kỳ lạ Trước cả khi công an tới cô đã bảo em rằng ba bắt…”
“Chuyện của Từ Phong gây chấn động lắm” Giọng Tần Quảng Xuyên trầm hẳn xuống
“Liên quan đến cả tác phong của hai bên quân đội lẫn cảnh sát lâu nữa chắc chắn sẽ một đợt thanh lọc Ngô Anh Ngọc Chưa chắc cô đã là cuối cùng lôi ”
Ngữ điệu của đầy vẻ khinh thường
Vệ Thục Phân gật đầu bỗng nhớ đến bà ngoại đang ở nhà tập thể lo lắng yên:
“Hỏng bà ngoại chắc lo lắm… Đừng với bà chuyện em sảy thai nhé”
“Yên tâm gọi điện ” Tần Quảng Xuyên siết tay cô –
“Chỉ là tìm em hoảng sợ nhẹ chờ định vài hôm về”
Nghe thế Vệ Thục Phân mới thở phào
Cô ngước lên ánh mắt dịu dàng lướt qua gương mặt tiều tụy của khẽ vuốt ve vùng cằm lởm chởm râu:
“Anh lo lắng đến mức …”
Tần Quảng Xuyên nắm lấy tay cô nhẹ nhàng áp lên lòng bàn tay :
“Anh tưởng em chết thật Khi chỉ kéo Từ Phong cùng chết”
Vệ Thục Phân nghẹn họng sống mũi cay cay:
“May là làm … Nếu em biết sống ”
“Thục Phân” Giọng Tần Quảng Xuyên chậm rãi –
“Em mạnh mẽ Dù tin em vẫn thể sống chăm sóc bà ngoại chu đáo”
“ em yên tâm sẽ bỏ em”
Nước mắt đã khô giờ trào lên trong mắt cô Do dự một lúc cô khẽ hỏi:
“Quảng Xuyên… Anh tin chuyện trọng sinh ”
37
Hai chữ “trọng sinh” xa lạ khiến Tần Quảng Xuyên sững :
“Trọng sinh là gì”
Vệ Thục Phân cố gắng diễn đạt bằng cách dễ hiểu nhất:
“Là… một đã chết nhưng đột nhiên quá khứ mấy chục năm về ”
Tần Quảng Xuyên nhíu mày chỉ đáp một câu ngắn gọn:
“Đó là mê tín phong kiến Mạng chỉ một lần Nếu thật chuyện đó mong những đồng đội đã hi sinh cơ hội làm tránh hiểm nguy”
Vệ Thục Phân lòng ngổn ngang chỉ mím môi gì thêm
Cô hạ giọng như thể đang kể một giấc mơ xa xôi:
“Em mơ thấy… ly hôn với về Hoàng Lĩnh sống đơn độc cả đời Còn … vì làm nhiệm vụ mà…”
“Đã là mơ thì đừng nghĩ nhiều” Tần Quảng Xuyên siết chặt vòng tay ôm lấy cô thật sát cố gắng cho cô cảm giác an –
“Anh Tần Quảng Xuyên đã nhận định nào thì dù dao kề cổ cũng buông tay”
Không những lời đường mật cũng chẳng dùng lời lẽ hoa mỹ nhưng những câu đó khiến trái tim Vệ Thục Phân âm ấm nỗi đau mất con trong lòng cũng vơi phần nào
Cô nắm lấy tay gì chỉ khe khẽ thì thầm một tiếng:
“Cảm ơn…”
Một tháng
Chiến dịch liên quân giữa cảnh sát và quân đội đã bắt giữ bộ 47 đối tượng buôn lậu trong đó Từ Phong Tịch thu gần 1000 khẩu súng và gần 5 tấn thuốc nổ
Vì còn nhiệm vụ tiếp theo Tần Quảng Xuyên sắp xếp để đưa Vệ Thục Phân về
Sau hai ngày xe cuối cùng cô cũng về đến đơn vị ở Lĩnh Nam
Ngay từ sáng sớm bà ngoại đã chờ cổng giữa trời nắng chang chang dáo dác về phía xa
Thấy xe tới Vệ Thục Phân đỡ xuống bà run rẩy chạy ôm chầm lấy cô:
“Ôi trời ơi con ơi… Cuối cùng con cũng về …”
Nghe tiếng bà nức nở Vệ Thục Phân cũng đỏ hoe mắt:
“Bà ơi cháu xin … Làm bà lo quá … Cháu … cháu thật mà…”
An ủi mãi bà mới nín hai bà cháu dìu về khu nhà tập thể
Vừa đến sân Lý Văn Quyên đang rửa mặt cho con thấy cô suýt chút nữa òa:
“Thục Phân”
Nghe tiếng gọi Tô Doanh từ trong phòng cũng xách chổi chạy từ đầu đến chân:
“Trời ơi Vệ Thục Phân Cô… cô chứ”
Từng từng một gần như cả dãy nhà đều ùa hỏi han ân cần
Vệ Thục Phân lắc đầu:
“Tôi … làm mọi lo lắng …”
“Cũng tại tụi hôm đó mà vài theo cô thì chắc chẳng xảy chuyện …”
“Thật đấy mấy ngày nay lo chết khiếp mà nếu cô thật sự xảy chuyện gì chỉ cụ bà chúng cũng đau lòng kém…”
“Thôi mới về đã nắng nôi để nghỉ ngơi cái đã”
Nhìn những gương mặt quen thuộc quan tâm chân thành Vệ Thục Phân xúc động vô cùng dìu bà lên lầu
Vừa xuống lâu bà đã kìm mà lau nước mắt
Thấy bà gầy rộc sắc mặt cũng tiều tụy hẳn cô xót xa vô cùng
Rõ ràng những ngày qua bà chẳng thể nào ăn ngon ngủ yên vì cô
Vệ Thục Phân ôm lấy bà dịu giọng vỗ về:
“Bà ngoại đừng nữa là Quảng Xuyên đã cứu cháu… Cháu thật sự mà…”
Bà khẽ vỗ về lưng cô cố gắng kiềm nén cảm xúc
Một lúc lâu cả hai mới bình tâm
Vệ Thục Phân giúp bà lau nước mắt hỏi nhỏ:
“Bà ơi ba cháu… tới làm phiền bà ”
Nhắc đến Vệ Vĩ gương mặt bà bỗng tối sầm:
“Bà lên công an hỏi Nó ăn trộm cả đống tiền ở hợp tác xã còn bắt cháu gánh nợ thay Bà đã rõ cháu từ nay còn quan hệ gì với nó nữa Nếu tù tám mươi chín mươi năm thì đừng hòng ”
Nghe thế Vệ Thục Phân thấy vô cùng hả
Đáng đời
Bà thêm gì nữa dậy nấu canh
Vệ Thục Phân cũng yên xách giỏ vườn rau
Vừa tới nơi mấy chị em quân nhân đang nhổ cỏ chuyện thấy cô tới liền hồ hởi gọi:
“Thục Phân cô biết nha cái cô Ngô Anh Ngọc bên đoàn văn công bắt đó”